Chương 2: Thay đổi chỉ vì cậu thôi đấy

Lý Vân Huyên và Hoàng Lập Đông chẳng mấy chốc mà hoàn thành xong phần thi.

Cô không giành được giải nhất, chỉ về đích sau hai người, có chút thấy tiếc nuối vì công sức luyện tập.

Lý Vân Huyên đứng giữa sân thi đấu, tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt. Mồ hôi rịn trên trán, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau chặng đua.

Ánh mắt cô dừng lại trên tấm huy chương vàng lấp lánh trước cổ Hoàng Lập Đông, chiếc huy chương ấy lắc lư theo từng cử động. Cảm giác chua xót và hụt hẫng len lỏi trong lòng cô nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười yếu ớt.

Hoàng Lập Đông khẽ cười, đôi mắt cong lên thành một đường sáng nhẹ nhàng. Anh đặt tay lên đầu cô, vỗ nhẹ như muốn an ủi.

“Không sao, buồn cái gì. Tham gia cho vui là được, không ai trách cậu đâu.”

Lý Vân Huyên ngẩng lên nhìn anh. Sự ấm áp trong ánh mắt Hoàng Lập Đông khiến cô vừa muốn cười, vừa muốn khóc.

Phía sau, Lưu Tuệ Nhi quan sát tất cả. Là bạn thân, cô hiểu rõ tâm trạng của Lý Vân Huyên hơn bất kỳ ai. Để giúp cô bạn thân quên đi nỗi bận tâm này, Lưu Tuệ Nhi nắm lấy tay cô kéo đi:

“Thôi nào, đi xem lớp trưởng thi đấu bóng rổ đi. Nghe nói trận này kịch tính lắm đó!”

“Ừ nhỉ, quên mất, phải đến sớm dành chỗ xem mới được." Lý Vân Huyên đáp, giọng không giấu nổi sự phấn khích xen lẫn tò mò.

...

Sân bóng rổ ở góc kia của trường đã đông nghịt, từng hàng ghế đều chật kín người.

Trên sân, lớp trưởng Cố Thanh Phong đang khởi động, ánh mắt tập trung và sắc bén.

Lý Vân Huyên dừng lại ở lối vào, bất giác tim cô lỡ một nhịp. Lúc này, nỗi buồn thua cuộc đã tan biến. Tất cả những gì cô thấy trước mắt là bóng dáng ấy, là từng động tác dứt khoát và sự tự tin toát lên từ con người ấy.

Thật sự là không từ bỏ được !!!

Sân bóng rổ rộn rã tiếng hò reo khi trận đấu bắt đầu.

Đội của Cố Thanh Phong mặc đồng phục xanh dương, đối đầu với một đội khác mặc đồng phục trắng.

Tiếng bóng đập xuống sân hòa cùng tiếng cổ vũ vang dội khắp không gian.

Lý Vân Huyên và Lưu Tuệ Nhi chen chúc mãi mới tìm được một chỗ ngồi khá xa sân. Cả hai vừa ngồi xuống thì ánh mắt của Lý Vân Huyên lập tức bị cuốn hút bởi Cố Thanh Phong.

Trên sân, Cố Thanh Phong di chuyển linh hoạt, từng bước chạy chắc chắn và mạnh mẽ. Anh không ngừng phối hợp với đồng đội, tạo ra những đường chuyền bóng chính xác. Mỗi lần anh nhảy lên thực hiện cú ném, trái bóng xoáy tròn trong không trung rồi rơi gọn vào rổ, cả khán đài lại bùng nổ.

"Cậu ấy giỏi thật!” Lưu Tuệ Nhi kêu lên đầy phấn khích, khuỷu tay huých nhẹ vào Lý Vân Huyên, "Nhìn cậu ngẩn người rồi kìa!”

“Đâu có…” Lý Vân Huyên vội quay đi, nhưng gương mặt ửng đỏ đã phản bội cô. Đôi mắt cô không ngừng hướng về bóng dáng cao lớn kia.

Trong một pha tấn công căng thẳng, Cố Thanh Phong bị đối thủ áp sát nhưng vẫn khéo léo vượt qua. Anh bật cao, thực hiện một cú úp rổ đầy uy lực. Tiếng bóng đập vào rổ vang lên giòn giã, cả khán đài như bùng nổ trong những tiếng reo hò không ngớt. Đội của anh vươn lên dẫn trước với cách biệt lớn.

Lý Vân Huyên không kìm được mà cũng vỗ tay cổ vũ, đôi mắt sáng rực.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì một chuyện bất ngờ xảy ra. Trong một pha tranh bóng, đối thủ vô tình va chạm mạnh với Cố Thanh Phong, khiến anh ngã nhào xuống sàn. Tiếng rên đau của anh vang lên giữa sân, làm mọi người xung quanh ngừng hẳn tiếng reo hò. Lý Vân Huyên bật dậy theo phản xạ, tim cô chợt thắt lại.

“Cậu ấy có sao không nhỉ?” Lưu Tuệ Nhi lo lắng nói, ánh mắt không rời khỏi sân đấu.

Không đợi trả lời, Lý Vân Huyên đã vội vàng chen qua đám đông.

Cô chẳng để ý mình đang làm gì, chỉ biết rằng bản thân không thể đứng yên nhìn anh bị thương.

Khi đến gần sân, cô thấy mấy người bạn trong đội bóng đang đỡ Cố Thanh Phong dậy. Anh cắn môi chịu đau, tay ôm lấy cổ chân sưng đỏ.

“Cố Thanh Phong!” Cô gọi lớn, giọng nói vang lên khiến anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt anh thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

“Không sao, chỉ là chấn thương nhẹ thôi.” Anh gượng cười, cố làm như mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng ánh mắt khẽ nhíu lại khi cử động khiến cô không thể tin lời anh.

“Đừng cố chấp!” Lý Vân Huyên nghiêm giọng, ánh mắt đầy lo lắng, "Cậu mà cứ vậy, lỡ nghiêm trọng hơn thì sao?”

Cố Thanh Phong nhìn cô chăm chú một lúc.

“Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra.”

Lý Vân Huyên lùi lại vài bước, để những người trong đội bóng đưa Cố Thanh Phong rời sân.

Tại phòng y tế, Cố Thanh Phong đang ngồi trên giường, một bác sĩ đang cẩn thận băng bó cổ chân cho anh.

Lý Vân Huyên đứng ngoài cửa, chần chừ không biết có nên bước vào, trên tay còn cầm theo một chai nước. Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt nhăn nhó vì đau của Cố Thanh Phong khi nãy, cô lại không nhịn được mà đẩy cửa bước vào.

Cố Thanh Phong ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động. Thấy cô, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tớ…” Lý Vân Huyên lúng túng, “Tớ chỉ… muốn xem cậu thế nào thôi.”

Cố Thanh Phong khẽ đáp: "Tôi không sao, chỉ là bong gân nhẹ, nghỉ vài ngày là khỏi.”

“Thật không?”

Cố Thanh Phong không đáp, yên lặng nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt trầm ngâm.

Một lát sau, anh chán nản cất giọng:

“Tập luyện bao nhiêu ngày, cuối cùng lại không được thi đấu.”

Lý Vân Huyên ngồi xuống bên cạnh, đôi tay nắm chặt vào nhau.

Cô hiểu cảm giác ấy, cảm giác công sức mình bỏ ra không được đền đáp, giống như cuộc thi chạy của cô ngày hôm nay.

“Không sao đâu. Sức khoẻ của cậu quan trọng hơn, nếu cậu thích chơi bóng rổ thì sau này vẫn còn dịp khác mà.”

Cố Thanh Phong quay sang nhìn cô.

Lý Vân Huyên cười nhạt, cố tỏ ra thoải mái.

“Thật đấy. Cậu còn trẻ mà, chẳng lẽ lại để một chấn thương nhỏ cản bước mình? Tớ tin cậu chắc chắn sẽ có cơ hội khác để tỏa sáng.”