17
Tôi đang hot rần rần ở trường.
Lý do là có người đăng một bài viết ẩn danh, đăng bài bôi đen tôi, nói tôi chia rẽ tình cảm của người khác, xen vào cuộc sống của người khác, ỷ vào việc nhà mình có tiền nên ép người khác phải cưới mình.
Còn đăng kèm bức ảnh cưới của tôi.
Không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh cưới của mình sau khi mất trí nhớ lại ở trên bài viết bôi đen.
Không thể không nói, bức ảnh này làm tăng tính tin cậy của bài viết này, bởi vì chỉ cần nhìn qua một chút là biết người đàn ông trong ảnh không hề yêu cô gái đứng bên cạnh mình, trên mặt người đàn ông kia không hề có chút kiên nhẫn nào, chỉ cố gắng tránh xa cô gái kia hết mức có thể.
Buồn cười nhất là, cô gái đó là tôi, còn người đàn ông kia là Lương Tri Khâm.
Bài viết có hơn trăm nghìn lượt xem, dưới bình luận đều mắng tôi, nói tôi g hê t ởm, nói tôi đ ê t i ệ n.
Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi không ngừng run rẩy, không chỉ vì những bình luận kia, mà còn là vì Lương Tri Khâm trong bức ảnh, tất cả đều làm trái tim tôi đau đớn.
Trong đầu tôi hình như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, nếu không tại sao tôi lại cảm thấy đau như vậy chứ.
Tôi sụp đổ ngã xuống giường, trước mắt trống rỗng.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra những chuyện giữa tôi và Lương Tri Khâm.
Lần đầu tiên tôi gặp Lương Tri Khâm là ở sân bóng rổ, lúc ấy Kỷ Thanh kéo tôi đến sân bóng ngắm trai đẹp. Cũng bởi vì vậy, tôi gặp được Lương Tri Khâm trong đám trai đẹp kia.
Tôi không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng tôi hay không, bóng rổ của bọn họ lăn đến trước mặt tôi, Lương Tri Khâm là người chạy tới nhặt bóng rổ.
Khi anh bước về phía tôi, mái tóc bị gió thổi bay bay, cả người đều phát ra hơi thở thanh xuân, lúc đó, tôi còn nghe rõ được tiếng tim mình đập.
Tối hôm đó, tôi mơ thấy Lương Tri Khâm.
Tôi không phải là người hay do dự thế này thế kia, vì vậy, ngày hôm sau tôi đã điều tra tất cả về Lương Tri Khâm.
Anh lớn hơn tôi 3 tuổi, hiện đang làm việc trong công ty riêng, yêu bóng rổ, độc thân, nhưng lại có một cô thanh mai trúc mã gì gì đó.
Không phải tôi không muốn theo đuổi anh, mà là lúc tôi đang định theo đuổi, đúng lúc công ty của anh gặp khó khăn, tôi không nỡ nhìn anh đau lòng, thế là tôi lập tức cầu xin ba mẹ đầu tư cho anh.
Điều kiện là phải cưới tôi.
Tôi rất vui vẻ, nhưng Lương Tri Khâm hình như rất bài xích chuyện này.
Về sau tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân, tôi không trách Lương Tri Khâm không yêu tôi, tất cả là do tôi tự chuốc lấy.
Cuối cùng, sau một năm, tôi quyết định buông tay.
Không phải tôi hết yêu anh, mà là chữ “yêu” này quá mệt mỏi rồi.
Sáng hôm sau thức giấc, trên gối dính đầy nước mắt, nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình đã được giải thoát.
Tôi chớp chớp đôi mắt đắng chát, thở ra một hơi.
Có nhân ắt có quả, ai rồi cũng sẽ phải trả giá cho những gì mình từng làm.
Vì vậy, tôi vẫn đến trường học bình thường, mặc kệ ánh mắt dò xét của người khác.
Khi lớp học thứ ba kết thúc, tôi nhận được WeChat của Thẩm Thi Châu, thằng bé hẹn tôi đi ăn trưa.
Tôi từ chối, không muốn thằng bé cũng thành đề tài thảo luận của người khác.
Chỉ là không ngờ Thẩm Thi Châu lại đến lớp đợi tôi, vừa mới bước ra đã nhìn thấy thằng bé.
Nó cười cười bước đến bên tôi, "Chị ơi."
Tôi ngừng lại, muốn làm lơ bước đi, một giây sau lại thằng bé chạy đến kéo tay.
"Chị, chị sao vậy, sao lại tránh em?"
Tôi quay đầu lại, đắn đo nói, "Em chưa thấy bài viết trên diễn đàn sao?"
Thẩm Thi Châu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chị, đối với em chị luôn là độc nhất vô nhị."
Tôi nở một nụ cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai thằng bé, "Cảm ơn em."
Cuối cùng tôi vẫn không đi ăn với Thẩm Thi Châu.
Mọi người cũng không bàn tán quá lâu, bởi vì hôm sau trường tôi có doanh nhân đến diễn thuyết.
Người tới chính là Lương Tri Khâm.
Anh đứng trên sân khấu, chậm rãi nói, bộ vest trên người càng làm nổi bật lên dáng người cao gầy, vừa anh tuấn vừa lạnh lùng.
Mọi người kinh ngạc thốt lên, nói anh rất đẹp trai, ngay sau đó lại hô lên, giống như phát hiện một bí mật gì đó rất kinh khủng, bọn họ nói, đây không phải là nam chính trong bức ảnh cưới kia sao?
Tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía tôi, thăm dò có, xem kịch có, hóng chuyện cũng có.
Tôi bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn Lương Tri Khâm không chớp mắt, tôi không biết anh đến đây làm gì, muốn trả th ù tôi hay muốn chê cười tôi?
"Có được thành tựu ngày hôm nay, tôi vô cùng biết ơn bà xã của mình, nếu không có cô ấy, tôi cũng sẽ không đến đây, tôi biết có rất nhiều người đang nghi ngờ, tò mò, nhưng tôi chỉ muốn nói là, tôi yêu cô ấy."
"Khi mất đi rồi người ta mới bắt đầu tiếc nuối, chi bằng chúng ta hãy trân trọng những gì đang có."
Khi nói những lời này Lương Tri Khâm nhìn chằm chằm vào tôi, tôi rũ mắt xuống, không nhìn anh.
Mọi người xung quanh đều đang phấn khích hét lên, trong sự phấn khích, những ánh mắt vừa nãy đều chuyển thành ánh mắt hâm mộ.
Tôi rời đi cùng Lương Tri Khâm.
Tôi ngồi ở ghế phụ, Lương Tri Khâm nghiêng đầu nhìn tôi: "Sao em không nói với anh…".
Tôi cười khẩy, sau đó ngắt lời anh, "Lương Tri Khâm, tôi nhớ ra mọi chuyện rồi."
Ánh mắt Lương Tri Khâm trở nên trống rỗng, "Em... Em thật sự nhớ lại rồi sao?"
"Đúng vậy, hôm nay cảm ơn anh đã giải vây cho tôi."
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
Khi dừng xe, Lương Tri Khâm gọi tôi lại, anh nói, "Em cũng nhớ lại lúc chúng ta xảy ra t a i n ạ n giao thông rồi sao?"
Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu.
"Không nhớ rõ."
18
Tôi đưa đơn ly hôn cho Lương Tri Khâm.
Tối hôm đó, anh cầm đơn ly hôn đến gặp tôi.
Anh ngồi trên ghế sofa, đặt đơn ly hôn xuống bàn, anh nói, "Anh không đồng ý."
Tôi nhíu mày, không đoán được anh có ý gì.
"Vì sao? Anh có chỗ nào không hài lòng với bản thỏa thuận ly hôn này?"
"Không có gì không hài lòng, anh không muốn ly hôn với em." Lương Tri Khâm dừng một chút rồi lại nói, "Những gì hôm đó anh nói ở trường đều là lời thật lòng."
Tôi im lặng nhìn anh, những kỷ niệm trước và sau khi mất trí nhớ dần đan xen với nhau, làm cho tôi càng cảm thấy bực bội.
"Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu không lại đau đầu." Lương Tri Khâm đứng lên nói.
Giọng nói anh vẫn dịu dàng như thế, tôi ngẩng đầu nhìn anh theo bản năng, nhìn thấy trong mắt anh đều là bóng dáng của tôi.
Tôi cảm thấy rối bời.
Sáng hôm sau, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển đi.
Tôi sợ mình sẽ mềm lòng.
Đêm đầu tiên chuyển đi, Lương Tri Khâm gọi điện thoại cho tôi, giọng nói say khướt của anh vang lên.
“Vợ ơi, vợ.”
“Em đừng chuyển đi được không?”
“Em đừng rời xa anh, được không?”
Anh liên tục gọi tôi, nhưng tôi không trả lời.
“Có phải anh làm phiền giấc ngủ của em rồi không? Anh xin lỗi, em ngủ đi.”
Lương Tri Khâm không ngắt điện thoại, tôi mở miệng nói, "Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."
Một giây sau điện thoại bị cúp máy, chỉ còn nghe thấy tiếng tít tít tít.
Tôi mất ngủ.
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, tôi nhìn xuống cửa sổ, nhìn thấy Lương Tri Khâm đang đứng dưới đèn đường.
Gương mặt ưa nhìn đến mức không thể bắt bẻ, anh mặc một chiếc áo gió màu đen, gió thôi vạt áo đong đưa.
Cứ đến trưa, tôi sẽ đến canteen của trường ăn cơm, dạo này, lúc nào tôi cũng gặp anh ở đó, lần nào cũng là một khoảng cách không quá xa, cũng chẳng quá gần.
Anh mặc một bộ đồ giản dị, cũng không quá khác biệt so với sinh viên ở trường.
Có bạn nữ chạy đến ngồi đối diện anh, đưa điện thoại ra muốn xin Wechat, không biết anh nói gì mà bạn nữ kia quay sang nhìn tôi một chút rồi rời đi.
Đến khi có vài cô gái khác cũng lần lượt nhìn tôi, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
Thế là tôi bê bát ăn của mình chạy đến trước mặt Lương Tri Khâm.
Anh không ngờ tôi sẽ đi đến, trong mắt anh không giấu được vẻ kinh ngạc và vui mừng.
"Gần công ty của anh không có chỗ ăn cơm à?" Tôi lạnh lùng nói.
Lương Tri Khâm rũ mắt xuống: "Có, nhưng anh muốn đến đây ăn."
“Vì sao?”.
"Bởi vì... vì ở đây có em."
Tôi bị những lời này của anh chọc tức, "Lương Tri Khâm, anh có biết anh đang làm gì với nói gì không?"
"Anh biết." Lương Tri Khâm vội vàng nói, "Anh biết, trước kia là anh không tốt, nhưng anh sẽ sửa mà, em cho anh một cơ hội được không."
"Nếu như nửa năm trước nghe được những lời này, có lẽ tôi sẽ rất vui mừng."
"Nhưng bây giờ, cầu xin anh c út xa tôi một chút."
Nói xong câu đó, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Những lời này giống như con dao hai lưỡi, vừa đ â m Lương Tri Khâm bị thương, vừa đ â m chính bản thân mình.
"Xin lỗi.".
Lương Tri Khâm nói xong câu này rồi lập tức rời đi.
19
Lương Tri Khâm gần như biến mất trong thế giới của tôi.
Nhưng anh vẫn không ký đơn ly hôn.
Thẩm Thi Châu liên lạc với tôi rất nhiều lần, nhưng có một lần đi xem phim, thằng bé nắm lấy tay tôi, lúc đó tôi mới nhận ra có gì không ổn.
Tôi giãy dụa thoát ra khỏi bàn tay của nó, lúc sau, Thẩm Thi Châu nói mình không cố ý.
Từ đó, tôi cũng không gặp mặt Thẩm Thi Châu nhiều nữa.
Đến một hôm, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Thi Châu, tôi ngờ ngợ thấy có gì đó không ổn.
Tôi vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia bắt máy, tôi nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thẩm Thi Châu, "Chị, em xin lỗi, hôm đó em không cố ý, chị tha thứ cho em được không?"
"Em ở đâu, đang làm cái gì vậy?" Tôi hỏi.
Thẩm Thi Châu không nói gì, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của nam sinh khác, "Mày thách thức ông đây đúng không, hôm nay, tao phải g i ế t c h ế t mày."
Tôi còn đang nghĩ xem mình nên nói gì, đầu dây bên kia bỗng tắt máy.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, vội vàng mở Wechat lên, nửa tiếng trước nó gửi tin nhắn rủ tôi đi ăn ở quán mà chúng tôi thường ăn.
Tôi vội vàng chạy xuống lầu, bắt xe đến hẻm đồ nướng.
Tên quán là hẻm đồ nướng, bởi vì quán nằm ở cuối hẻm, mặc dù vị trí khó tìm, nhưng đồ ăn thật sự rất ngon.
Vừa bước vào, tôi thấy Thẩm Thi Châu ngã nằm trên đất, còn có vài người đang vây đánh.
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa." Tôi chạy tới.
Bọn họ ngừng lại, nhìn thấy tôi thì hừ lạnh hai tiếng.
"Có bạn gái rồi còn dám dụ dỗ người phụ nữ của tao, khá lắm."
"Thả thằng này ra cũng được thôi, như vậy đi, cô vui vẻ với chúng tôi một đêm, chúng tôi sẽ thả thằng này đi." Tóc vàng đi đầu cười da^ʍ nhìn ta.
Tôi chưa kịp nói gì, Thẩm Thi Châu đã chạy đến bảo vệ tôi.
“Không được, có giỏi thì mày cứ g i ế t c h ế t tao đi!”
"Chị ơi, chị chạy đi."
"Wao, rất nghĩa khí nha, để tao xem thử nào." Tên tóc vàng lấy một con dao gấp từ trong túi ra, từng bước đến gần Thẩm Thi Châu.
"Để tao rạch vài phát vào mặt mày, xem còn người phụ nữ nào thích mày nữa không."
Thẩm Thi Châu lạnh lùng nhìn tóc vàng, một giây sau, Thẩm Thi Châu lấy một hòn đá đập vào đầu tóc vàng, sau đó đứng lên kéo tôi chạy đi.
Nhóm người kia đuổi theo rất nhanh, tên tóc dài vừa bắt được tôi thì bị nện cho một quyền ngã xuống đất.
Tôi quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Lương Tri Khâm, không biết anh tới đây từ lúc nào.
Tên vừa bị ngã đứng lên, giơ tay ra lau m á u trên miệng, quát lớn, "G i ế t c h ế t bọn nó cho tao."
Ba người không địch lại được nhiều người người, hơn nữa bọn chúng đều có dao, chúng tôi rơi vào thế yếu.
Tóc dài cầm dao đ â m về phía tôi, Lương Tri Khâm đứng chắn trước người tôi.
M á u tươi nhuộm đỏ cả quần áo, đám người kia cảm thấy lớn chuyện rồi nên vội vã chạy đi.
Lương Tri Khâm tựa vào lòng tôi, anh nói: "Em đừng khóc."
Tôi không biết mình có khóc không.
"Nếu bây giờ không nói, anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa, Tống Nhất, anh yêu em."
"Anh biết em không tin, nhưng những gì anh nói là thật."
"Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, không có chuyện gì đâu." Tôi khàn giọng gào lên.
Gió nhẹ lướt qua khiến người tôi lạnh toát.
Tôi mơ một giấc mơ, liên quan đến Lương Tri Khâm.
Tôi mơ thấy Lương Tri Khâm đến trường đón tôi, tôi ngồi ở ghế phụ, anh nghiêng đầu nói chuyện với tôi: "Sao tối qua em không về nhà?"
"Anh mong em về sao?" Tôi tươi cười hỏi anh.
Anh nhìn về phía tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Trái tim lơ lửng của tôi lại ngã phịch xuống đất.
“Giữa ngày mai và t a i n ạ n bất ngờ, chúng ta sẽ không biết thứ nào sẽ tới trước”, trước kia, khi nghe những lời này, tôi chỉ mỉm cười cho qua, cảm thấy nó sẽ không xảy ra với mình.
Vì vậy, khi chiếc xe kia lao về phía chúng tôi, tâm trí của tôi trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản ứng rất nhanh. Tôi nhào về phía Lương Tri Khâm, chắn cho anh không bị thương.
Một giây sau tôi liền nghe thấy giọng nói của Lương Tri Khâm: "Tống Nhất."
Thật sự có thể dùng từ tan nát cõi lòng để hình dung giọng nói của anh lúc đó.
Tôi muốn mở miệng an ủi anh, nhưng lại phun ra một ngụm m á u tươi.
Nước mắt của Lương Tri Khâm rơi xuống người tôi, rất nóng, nóng đến mức gần như làm tôi bị bỏng.
"Tống Nhất, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhất định là không, cầu xin em đừng xảy ra chuyện gì, xin em…"
"Tống Nhất, em đừng nhắm mắt được không, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em."
"Cầu xin em đừng bỏ lại anh một mình, Tống Nhất."
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhắm mắt lại.
Tôi chợt mở mắt ra, đập vào mắt lại một khoảng trắng tinh, trong không khí còn có mùi nước khử trùng.
Tôi biết những gì tôi vừa mơ là sự thật.
"Cô tỉnh rồi? Có muốn uống chút nước không?" Y tá bên cạnh lên tiếng hỏi.
Tôi lắc đầu, khàn giọng nói, "Lương Tri Khâm đâu?"
"Ý cô là người đàn ông tới đây cùng cô?"
“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu, "Anh ấy sao rồi… sao rồi?"
"Đã vượt qua nguy hiểm rồi."
"Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy."
Y tá dắt tôi đến phòng bệnh của Lương Tri Khâm, chỉ cách một cách cửa nhưng tôi lại không đủ can đảm để bước vào.
Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm để đi vào.
“Em đến rồi, anh nghe nói em bị ngất, có sao không.”
Lương Tri Khâm vội vàng nói, nếu như không phải anh đang bị thương, chắc chắn anh đã nhào về phía tôi rồi.
"Em không sao." Tôi vội vàng bước về phía anh, nhẹ nhàng hỏi, "Anh sao rồi?"
"Anh không sao, da dày thịt béo" Lương Tri Khâm ngừng một chút rồi nói, "Ừm… nếu em hôn anh thì sẽ đỡ hơn một chút."
Tôi nhìn Lương Tri Khâm một lúc lâu, sau đó đặt một nụ hôn lên má anh.
Lương Tri Khâm gần như hóa đá, anh nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, "Anh… anh… anh đang nằm mơ sao"
"Không phải." Tôi hít sâu một hơi, "Em nhớ ra mọi chuyện rồi."
"Thật sao?"
"Ừm."
Lương Tri Khâm không có chút gì gọi là vui mừng, anh mếu máo nói, "Vậy em có thể cho anh một cơ hội nữa không, xin em đó."
"Emmmmmm..." Tôi cố ý kéo dài âm thanh, nhìn đôi mắt ầng ậng nước của Lương Tri Khâm, "Miễn cưỡng cho anh một cơ hội đó, một cơ hội cuối cùng."
Lương Tri Khâm ôm tôi vào lòng, tôi sợ đυ.ng phải vết thương của anh, không dám nhúc nhích.
"Cám ơn em, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em."
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, cố ý hỏi "Nếu em không cho anh cơ hội, anh sẽ làm thế nào?"
"Nếu em không cho anh một cơ hội, ngày nào anh cũng quấn lấy em."
Tôi đang định nói cái gì đó, ngoài cửa vang lên một tiếng đập gì đó, nhìn qua cửa kính, tôi thấy bóng dáng Thẩm Thi Châu.
Lương Tri Khâm được cho về nhà tĩnh dưỡng.
Ngày đầu tiên về nhà, anh yêu cầu tôi chuyển về phòng ngủ chính, thậm chí còn chủ động giúp tôi dọn đồ.
Tôi khẽ dựa vào khung cửa, cười cười nói: "Không phải anh đợi em cầu xin anh sao?"
"Là anh cầu xin em, vợ yêu à, em chuyển về phòng ngủ chính đi, không có em anh không ngủ được."
"Hay là anh chuyển sang đây ngủ với em cũng được."
"Anh mơ đẹp quá ha." Tôi trợn mắt lườm anh.
Hôm sau, tôi nhìn thấy weibo của Lương Tri Khâm, ở đó chỉ có hai bài viết, một là sau khi chúng tôi kết hôn, hai là sau khi tôi mất trí nhớ.
"Hôm nay cô ấy không về nhà sao, nhớ cô ấy quá."
"Chỉ cần cô ấy thích tôi một lần nữa, tôi biến thành dáng vẻ gì cũng được."
Phiên Ngoại (Thẩm Thi Châu)
Tôi thích Tống Nhất, điều này chưa bao giờ là bí mật.
Nhưng tôi ghét tôi nhỏ tuổi, nhiều đêm không ngủ được, tôi đều suy nghĩ, tại sao tôi lại không bằng tuổi với cô ấy.
Nếu bằng tuổi, chúng tôi sẽ có cơ hội ở bên nhau.
Chứ không phải coi nhau là chị em.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó.
Tôi cười đùa và hỏi cô ấy đang thích ai không.
Cô ấy nghiêm túc nói, cô thích một người đàn ông.
Thậm chí cô ấy còn hỏi tôi, con trai thích quà tặng như thế nào.
Tôi không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc đó.
"Chị, chị tặng cái gì cũng là thứ tốt nhất." Tôi gượng cười nói.
Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ theo đuổi Tống Nhất, nhưng còn chưa kịp tốt nghiệp, tôi đã nhận được thiệp mời cưới của Tống Nhất.
Từng chữ từng chữ đều làm đau mắt tôi.
Có lẽ điều duy nhất khiến tôi cảm thấy an ủi chính là, tình cảm giữa Tống Nhất và người đàn ông kia cũng không tốt lắm.
Có lẽ tôi vẫn có cơ hội.
Chỉ là tôi không ngờ, Tống Nhất lại gặp t a i n ạ n xe, khi biết tin, lòng tôi loạn hết cả lên, chỉ hận không thể bay đến trước mặt cô ấy, nhưng tôi biết, lúc này, thi đại học mới là quan trọng nhất.
Tôi phải thi vào cùng một trường với Tống Nhất để tôi có thể gặp cô ấy mỗi ngày.
Chị gái thân mến của tôi.
Khi biết Tống Nhất quên đi Lương Tri Khâm, lúc đó tôi còn nghĩ, có phải nguyện vọng của tôi thành hiện thực rồi không, đây là cơ hội mà thượng đế ban tặng cho tôi.
Vì vậy, sau khi thi đại học, tôi đến nhà của Tống Nhất.
Tôi biết Tống Nhất ăn mềm không ăn cứng, vì vậy tất cả mọi thứ tôi đã áp dụng chính sách mềm mỏng.
Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, Lương Tri Khâm cũng không phải không quan tâm đến Tống Nhất.
Ngày sét đánh, tôi muốn nhân cơ hội này để ở gần Tống Nhất, lại bị Lương Tri Khâm quấy rầy.
Trong phòng ngủ, anh ta nói với tôi, “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, đừng có mơ tưởng lung tung nữa.”
Tôi cười lạnh nhìn anh ta, "Anh nghĩ anh là ai."
Một tia chớp xoẹt qua, tôi và anh ta không ai nhường ai.
Từ đó, anh ta luôn phá đám kế hoạch của tôi.
Thật ra, anh ta không đủ làm tôi tuyệt vọng, người làm tôi tuyệt vọng chính là Tống Nhất.
Mặc dù cô đã quên Lương Tri Khâm, nhưng cô vẫn sẽ động lòng vì anh ta.
Tôi thấy cô ấy dùng tay sưởi ấm cho Lương Tri Khâm, thấy cô ấy nép vào lòng anh ta.
Tôi ghen ghét đến phát đ i ê n.
Vì vậy, tôi đã làm chuyện xấu, tôi đăng một bài viết ẩn danh, nói về chuyện Tống Nhất ép hôn.
Tôi thật sự không muốn làm tổn thương Tống Nhất, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Tôi nghĩ, tôi ở bên cạnh cô ấy khi cô ấy đau khổ nhất, cô ấy sẽ động lòng và cho tôi cơ hội.
Mà Lương Tri Khâm cũng nhớ lại cảm giác bất lực khi bị ép buộc.
Nhưng tôi không ngờ Lương Tri Khâm lại thổ lộ với Tống Nhất trước toàn trường, giải vây cho cô ấy.
Nhưng tôi không muốn chịu thua.
Lần đi xem phim đó, tôi cố ý nắm tay thăm dò Tống Nhất, nhưng từ ngày đó Tống Nhất không để ý tới tôi nữa, tôi hiểu ý cô ấy.
Tình cảm cô ấy đối với tôi chỉ là tình thân.
Nhưng tôi thích cô ấy nhiều năm như vậy...
Tôi sẽ bất chấp tất cả.
Vì vậy, tôi đã thiết kế một kế hoạch hoàn hảo, tôi biết, Tống Nhất là người dễ mềm lòng.
Chỉ là mọi chuyện cũng không như tôi mong muốn, từ khi mũi dao đâm về phía Lương Tri Khâm, tôi biết, tôi vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Tôi đứng ngoài cửa, nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, trái tim tôi cảm thấy rất đau.
Tôi muốn hỏi thượng đế, nếu hai người được định sẵn không thể ở bên nhau, tại sao ông lại để họ gặp nhau?
Hết.
(cơ mà truyện này nữ chính mất kí ức về nam chính mà cứ như mất não zậy :))