Chương 2

10

Khi mẹ tôi gọi điện, tôi vẫn còn chưa ngủ dậy.

Tôi mơ màng nghe máy, vừa đặt lên tai đã nghe thấy lời càm ràm, "Mấy hôm trước mẹ bảo với con là con trai của mẹ nuôi con đến thành phố này học, con quên rồi đúng không?"

Vừa nghe xong, tôi lập tức tỉnh ngủ.

Tôi vội vàng nhìn thoáng qua ngày và giờ, vẫn còn may, hai tiếng nữa chuyến bay của thằng bé mới hạ cánh.

"Con không quên, bây giờ con chuẩn bị đi đón em ấy đây." Tôi nhanh chóng cúp máy, đội mũ vào rồi đi ra ngoài.

Con trai của mẹ nuôi tôi năm nay mười tám tuổi, mới thi đại học xong, thằng bé thi cùng một trường đại học với tôi, trở thành đàn em của tôi.

Mẹ tôi dặn phải để ý nó nhiều hơn một chút, đây là lần đầu tiên thằng bé xa nhà.

Thế là trước khi nhập học, mẹ tôi bảo nó đến nhà tôi ở.

Trước là để thích nghi với môi trường mới, sau là để tôi quản nó cho tốt.

Vừa bước đến sân bay, tôi đã nhìn thấy Thẩm Thi Châu.

Thằng bé đẹp trai hơn ngày xưa rất nhiều, mái tóc đen xõa trên trán, mặc áo thun trắng, quần jean đen, từng động tác, cử chỉ đều tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.

"Thẩm Thi Châu." Tôi gọi thằng bé.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt thằng bé lóe lên một tia sáng.

"Chị."

"Em nhớ chị quá."

Thằng bé nhào tới ôm tôi.

Cái ôm này khiến tôi nhận ra thằng bé thật sự đã trưởng thành rồi, cao hơn ngày xưa rất nhiều.

"Tối nay muốn ăn gì?"

Thẩm Thi Châu đi bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn nó.

"Cái gì cũng được ạ, chị làm món gì em cũng thích ăn."

"Miệng ngọt ngào ghê ta." Tôi mỉm cười.

Sau khi lên xe, tôi gửi tin nhắn cho Lương Tri Khâm, nói cho anh biết hôm nay tôi mang người về nhà.

Lương Tri Khâm trả lời rất nhanh, "Anh biết, mẹ nói với anh rồi."

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định không trả lời nữa.

Tôi định mang hành lý của Thẩm Thi Châu vào phòng ngủ cuối cùng của tầng hai, bởi vì view ngắm cảnh ở đó rất đẹp, nhưng Thẩm Thi Châu lại từ chối, thằng bé nói "Chị, em có thể chọn phòng ngủ gần phòng của chị không, ở xa như vậy, em sợ."

Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy thằng bé nói cũng đúng, dù sao cũng chỉ mới là cậu bé 18 tuổi.

Cuối cùng, phòng của thằng bé sát phòng ngủ của tôi.

Lúc Lương Tri Khâm về nhà, tôi đang nấu cơm trong bếp, Thẩm Thi Châu đứng bên cạnh giúp tôi một tay.

"Chị, mùi thơm ghê, chắc chắn là ăn rất ngon."

"Thật không?" Tôi vui vẻ nghiêng đầu nhìn thằng bé.

"Thật mà, từ bé đến lớn em đã l ừa chị bao giờ chưa."

Tôi vừa định trả lời, bỗng nghe thấy tiếng ho khan, tôi quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Lương Tri Khâm đang đứng đằng sau.

"Chị, đây là anh rể sao?"

Thẩm Thi Châu nhìn tôi, đợi câu trả lời của tôi.

Tôi chỉ gật đầu và không nói gì.

"Em Thẩm Thi Châu, là em trai của chị Tống Nhất, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

Thẩm Thi Châu vô hại vươn tay ra, nhưng không hiểu sao trong mắt lại có một tia thù địch.

Lương Tri Khâm khẽ nhíu mày, giác quan thứ sáu nói cho anh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

11

Thật ra tôi rất ít khi nấu cơm, nhưng Thẩm Thi Châu vẫn liên tục khen tôi.

Đến khi dọn thức ăn ra, Thẩm Thi Châu nếm thử một miếng, sau đó lại khen tôi, “Chị, đồ chị nấu ngon quá.”

"Em vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chị nấu cơm là nấu cho em ăn, thời gian trôi qua thật nhanh..."

Ai mà chẳng thích được khen ngợi, mặt mũi tôi tràn đầy ý cười, "Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, chị nhớ lúc đó tay chị còn bị bỏng cơ."

"Tay của chị sao rồi, có để lại sẹo không?"

Thẩm Thi Châu vừa nói, vừa kéo tay tôi qua nhìn.

"Không sao, khỏi rồi."

Tôi rút ngón tay lại, vô tình nhìn vào ánh mắt Lương Tri Khâm.

Anh khẽ cau mày, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhai thức ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Giống như một con sói ẩn mình trong bóng tối vậy.

"Tình cảm của hai người rất tốt nhỉ?" Lương Tri Khâm thản nhiên nói.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thi Châu đã nói, "Đương nhiên, em và chị Tống Nhất cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà."

Lương Tri Khâm không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Thi Châu một cái rồi thôi.

Vừa ăn xong, ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách như một khúc nhạc.

Nhưng càng ngày mưa càng lớn, mây đen kéo về, không khí ẩm ướt khiến người ta khó chịu.

"Chị, liệu tối nay có sấm sét không."

Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Thi Châu, chỉ thấy trên mặt thằng bé tràn ngập sợ hãi.

Thẩm Thi Châu sợ tiếng sấm, tôi biết, chỉ là tôikhông ngờ thằng bé đã mười tám tuổi nhưng vẫn còn sợ.

"Chắc là không đâu, đừng sợ." Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thẩm Thi Châu.

Thẩm Thi Châu tiện thể ôm cánh tay tôi, khéo léo nép vào người tôi, giống như đang tìm nơi ẩn náu.

Lương Tri Khâm từ phòng sách xuống nhìn thấy cảnh này, lửa giận nổi lên trong đầu, từng bước đi về phía tôi.

"Em cũng trưởng thành rồi, đừng có ôm vợ của anh như vậy."

Thẩm Thi Châu nghe xong lời này, ấm ức đến mức đỏ mắt, sau đó thằng bé cẩn thận buông tay tôi ra, "Xin lỗi, em không cố ý, em chỉ...."

"Lương Tri Khâm, anh bị làm sao á, thằng bé là em trai tôi." Tôi nhíu mày, ngắt lời Thẩm Thi Châu.

"Không sao đâu chị, là em sai."

Thẩm Thi Châu nhẹ nhàng túm lấy góc áo tôi.

"Không cần quan tâm đến anh ta, chúng ta lên lầu đi."

Tôi kéo Thẩm Thi Châu đi lên lầu, Lương Tri Khâm đứng đó gọi tên tôi.

"Tống Nhất, em đừng hối hận."

Tôi dừng lại một giây rồi tiếp tục đi về phía trước.

12

Nửa đêm tôi tỉnh dậy vì khát nước, cơn mưa bên ngoài cũng đã ngừng lại.

Tôi ngồi trên giường một lúc, sau đó đi xuống bếp uống nước.

Vừa đổ nước vào cốc, một giọng nói phát ra từ phía sau lưng tôi.

"Sao em còn chưa ngủ?"

"Ầm" một tiếng, cốc nước trong tay tôi rơi xuống đất.

Tôi kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy Lương Tri Khâm đang đứng đó, anh vẫn mặc bộ quần áo giống buổi chiều, giống như anh chưa từng rời khỏi phòng bếp.

Tôi chưa kịp nói gì, Lương Tri Khâm cúi đầu nhặt chiếc cốc lên, sau đó rót cho tôi một cốc nước ấm.

"Uống ít nước lạnh thôi."

Giọng nói của anh khàn khàn.

Tôi rũ mắt xuống, khẽ nhấp một ngụm nước.

“Em, em thích đàn ông như thế nào?” Lương Tri Khâm khẽ dựa vào quầy bar, nhỏ giọng hỏi.

"Hả?" Tôi kinh ngạc nhìn anh, không tin đây là những gì anh nói.

Anh mất tự nhiên, né tránh ánh mắt của tôi, "Thôi vậy."

Lương Tri Khâm nói xong rồi lập tức rời đi, chỉ để lại một mình tôi đứng đó.

Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại, bắt máy nghe, bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ, "Tống Nhất đúng không, tôi là Ôn Thanh."

Đầu dây ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói, "Tôi là người hôm nọ nói chuyện với cô trong bữa tiệc."

Tôi nhớ ra, "Sao vậy, cô có chuyện gì?"

"Hôm nay cô có thời gian không, có thể ra quán cà phê nói chuyện không?"

Sau khi suy nghĩ hai giây, tôi quyết định đồng ý, muốn xem cô ta giở trò gì.

Khi tôi đến quán cà phê, Ôn Thanh đã ngồi đó từ sớm, hình như vừa mới khóc xong.

"Tống Nhất, xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó với cô." Ôn Thanh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tôi xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi."

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta, một giây sau, cô ta lại tiếp tục khóc.

Lúc sau tôi mới phản ứng lại, vội đưa khăn giấy cho cô ta, "Cô đừng khóc, tôi không để trong lòng, đừng khóc nữa, tôi tha thứ cho cô."

"Cô tha thứ cho tôi là tốt rồi." Ôn Thanh nghẹn ngào nói, "Anh Khâm sẽ không mắng tôi nữa."

Thì ra cô ta xin lỗi tôi là vì Lương Tri Khâm, biết ngay mà, cô ta không thể hiểu chuyện như vậy được.

"Thật ra tôi rất ghét cô, lúc nào cô cũng ỷ vào việc nhà mình có tiền, nếu không, anh Khâm cũng sẽ không phải kết hôn với cô."

"Không ngờ anh Khâm lại vì cô mà mắng tôi, còn bắt tôi xin lỗi cô nữa."

Tôi giơ tay sờ mũi, không biết nên nói gì.

"Cô nhất định phải đối xử tốt với anh Khâm đấy." Ôn Thanh lau nước mắt, "Cô muốn uống gì?"

Tôi gọi một tách cà phê đen, trong đầu tưởng tượng đến cảnh Lương Tri Khâm mắng Ôn Thanh, có phải anh bày ra bộ mặt lạnh, mím chặt môi, mặc cho Ôn Thanh khóc lóc, anh vẫn đứng như một khúc gỗ hay không.

13

Gần đây mưa rất nhiều.

Lâu rồi không nhìn thấy bầu trời trong xanh, đến không khí cũng ẩm ướt đến khó chịu.

Càng về đêm mưa càng lớn, sấm sét ầm ấm, đinh tai nhức óc.

Tôi bị tiếng sấm đánh thức, trái tim đập nhanh như muốn nhảy l*иg ngực, vừa mới bình tĩnh lại được một chút, một giây sau lại có người gõ cửa phòng.

"Chị, chị, chị ơi, chị có ở đây không, em sợ quá."

Giọng nói sợ hãi của Thẩm Thi Châu vang lên, tôi nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra mở cửa phòng.

Một giây sau Thẩm Thi Châu nhào vào trong lòng tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng lại, cửa phòng ngủ chính cũng chầm chậm mở ra, Lương Tri Khâm cũng bước đến.

"Cậu ta bị sao vậy?" Lương Tri Khâm đến trước mặt tôi hỏi.

"Từ nhỏ thằng bé đã sợ sấm sét, phải có người ở cạnh." Tôi giải thích.

Lương Tri Khâm cúi đầu nhìn Thẩm Thi Châu đang run rẩy không ngừng trong lòng tôi, anh chậm rãi gật gật đầu, sau đó nói, "Được rồi, vậy để anh ở cùng nó."

Lương Tri Khâm vuốt tóc tôi, "Em ngủ đi, anh chăm sóc thằng bé giúp em."

Thẩm Thi Châu cứng đờ cả người, tôi cho là thằng bé vẫn sợ hãi nên vỗ vỗ vai nó.

"Đừng sợ nữa, anh Tri Khâm sẽ ở bên cạnh em."

Thẩm Thi Châu nhìn tôi, "Chị, em chỉ muốn ở cùng chị."

Nhưng tôi không kịp nói thêm gì, Lương Tri Khâm lập tức kéo tay thằng bé ra, nói, "Được rồi, đừng quấn lấy chị của chú nữa, đêm nay anh ngủ với chú, không phải chú nói mình sợ sấm sét sao?"

Thẩm Thi Châu ấm ức nhìn tôi, sau đó bị Lương Tri Khâm kéo về phòng ngủ chính.

14

Từ ngày Lương Tri Khâm ngủ với Thẩm Thi Châu, Lương Tri Khâm giống như biến thành một người khác.

Lúc ăn sáng, Thẩm Thi Châu đòi tôi gắp thức ăn cho, nhìn quầng thâm mắt của thằng bé, tôi hơi đau lòng, chắc là hôm qua bị sấm sét dọa đến mức ngủ không yên.

Vì vậy, tôi gắp cho nó một món.

"Cám ơn Chị." Thẩm Thi Châu ngọt ngào nói.

Tôi chưa kịp trả lời, Lương Tri Khâm cũng đưa bát đến trước mặt tôi, tôi kinh ngạc nhìn lên, chợt nghe anh nói: "Anh cũng muốn ăn."

Tôi trầm mặc hai giây, sau đó cũng gắp thức ăn cho anh.

"Cảm ơn bà xã."

Nghe những lời này, tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh chỉ cong môi mỉm cười với tôi.

Ngại quá đi.

Lúc đó, tôi không nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Thẩm Thi Châu.

Vài ngày nữa là đến ngày khai giảng của Thẩm Thi Châu, mẹ tôi bảo tôi dẫn Thẩm Thi Châu đến trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo, tôi đồng ý, dù sao cũng là em trai mình mà.

Tôi nói chuyện này với Thẩm Thi Châu, thằng bé tỏ ra rất vui vẻ, nó nói rằng chỉ cần ở bên tôi là nó hạnh phúc rồi.

Tôi cười, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thằng bé, "Đó là do em còn chưa có bạn gái thôi, đến lúc có chắc chắn sẽ quên chị cho mà xem."

Thẩm Thi Châu lơ đễnh lắc đầu.

"Đúng rồi chị ơi, khi nào anh rể về vậy ạ."

"Không biết."

Tôi lắc đầu, tôi thực sự không biết.

"Vậy chị ơi, chị không để ý sao, anh rể về muộn như vậy, ai biết anh ấy đi làm cái gì..." Thẩm Thi Châu ngập ngừng nói.

"Đừng có vu oan cho tôi, tôi chẳng làm gì có lỗi hết."

Giọng nói của Lương Tri Khâm vang lên, anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc lòa xòa vì vừa tỉnh ngủ.

Thẩm Thi Châu khϊếp sợ quay đầu lại.

"Anh về từ bao giờ vậy?" Tôi cũng hơi ngạc nhiên.

"Về từ trưa rồi, hơi đau bụng nên về sớm một chút." Lương Tri Khâm ngồi xuống cạnh tôi,

"Bây giờ anh vẫn còn đau đây này."

Tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của Lương Tri Khâm, trong lòng cũng nhói lên, "Anh uống th u ốc chưa?"

"Uống rồi, nhưng không đỡ." Lương Tri Khâm dừng lại một chút rồi lại rầu rĩ mở miệng, "Trước kia em đều dùng tay xoa bụng cho anh, rất có hiệu quả."

Lương Tri Khâm nhìn tôi, trong ánh mắt còn mang theo tia sáng.

Anh nói, "Thật sự rất đau, em giúp anh được không?"

Tôi trầm mặc nhìn anh, mặc cho Lương Tri Khâm kéo tay tôi, đặt tay tôi lên da thịt ấm áp của anh, tôi chỉ cảm thấy mình như bị đ iện g iật.

15

Khi đi mua quần áo cho Thẩm Thi Châu, Lương Tri Khâm cũng đi theo.

Anh nói anh cũng muốn mua quần áo, tiện thể đi cắt tóc.

Thẩm Thi Châu nhìn chằm chằm anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cứ như vậy, ba người chúng tôi cùng nhau đến trung tâm mua sắm, Lương Tri Khâm đứng bên trái tôi, Thẩm Thi Châu thì đứng bên phải.

Ai không biết còn tưởng hai người họ là vệ sĩ của tôi cũng nên.

"Chị, bộ quần áo này thế nào?"

"Được đó, mặc thử xem." Tôi nhìn thoáng qua rồi nói.

"Vâng ạ, để em đi thử."

Lúc Thẩm Thi Châu cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, còn cố ý liếc qua Lương Tri Khâm đang đứng bên cạnh tôi.

Lương Tri Khâm không để ý, bởi vì lúc đó anh đang nghiêm túc chọn quần áo.

"Em nghĩ anh mặc bộ này có đẹp không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn theo bản năng, bộ đồ này là bộ thể thao rất giản dị, rất trẻ trung.

Tôi không thể tưởng tượng được mặc nếu Lương Tri Khâm mặc nó lên người sẽ có cảm giác thế nào.

"Trông rất trẻ trung." Tôi nói.

Lương Tri Khâm gật gật đầu, không nói gì.

Không lâu sau Thẩm Thi Châu bước ra từ phòng thay đồ, "Chị, bộ này có đẹp không?"

Không đợi tôi nói, Lương Tri Khâm đã đứng trước mặt chắn tầm nhìn của tôi, "Anh thấy chú mặc rất đẹp."

Ánh mắt Thẩm Thi Châu lạnh xuống, giọng nói có chút gượng gạo, "Em đang hỏi chị gái em."

"Chị gái chú là vợ anh, anh thấy đẹp thì vợ anh cũng thấy đẹp."

"Rất đẹp." Tôi lên tiếng.

Ánh mắt Thẩm Thi Châu rũ xuống, hai bàn tay bên hông nắm chặt lại.

Đi dạo phố cả ngày rất mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn tắm, sau đó leo lên giường ngủ.

Vừa tắm xong, lại có người gõ cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.

Lương Tri Khâm đứng ở ngoài cửa, mặc bộ quần áo tôi chưa từng thấy anh mặc, mái tóc rũ xuống trán, khiến đôi mắt sắc bén thường ngày trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, bộ đồ thể thao trên người làm nổi bật lên dáng người anh, trông giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp vậy.

"Em có thích anh mặc như vậy không?"

Lương Tri Khâm ho nhẹ, cẩn thận hỏi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong đầu bỗng có chút kí ức thoáng qua, dường như tôi cũng từng nhìn thấy anh mặc như vậy bước đến trước mặt tôi.

Ánh hoàng hôn chiếu vào người anh, thậm chí tôi còn nghe được nhịp tim của chính mình.

Đến khi tôi kịp phản ứng, hai tay tôi đã vô thức đặt lên gò má anh, một giây sau thì bị anh nắm lấy.

"Thích không?" Lương Tri Khâm hỏi lại lần nữa.

"Thích." Tôi cũng không biết sao mình lại nói vậy nữa.

Lương Tri Khâm nghe xong những lời này, anh mỉm cười hài lòng, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

"Anh biết em thích."

Lương Tri Khâm còn thì thầm thêm một câu, may mà còn thích.

16

Thẩm Thi Châu khai giảng.

Lương Tri Khâm xung phong đưa thằng bé đến trường, anh còn kể, anh là người giúp Thẩm Thi Châu dọn giường.

Không biết mấy hôm nay Lương Tri Khâm bị làm sao, sáng nào cũng đưa tôi đi học, buổi chiều cũng chạy đến đón tôi.

Ngay cả những lúc Thẩm Thi Châu gọi điện thoại tới, nói có đồ muốn đưa cho tôi, anh cũng đi theo.

Tôi hỏi Lương Tri Khâm, có phải công ty anh sắp phá sản rồi không, nếu không tại sao ngày nào anh cũng rảnh vậy?

Lương Tri Khâm mỉm cười cười nhìn tôi, anh nói, tôi cứ yên tâm, cho dù anh phá sản thì cũng vẫn nuôi được tôi.

Tôi lườm một cái, không thèm để ý đến anh nữa.

Anh lại bám lấy tôi, "Không phải anh giám sát em, anh chỉ muốn được ở bên em nhiều hơn một chút thôi."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đúng là nhìn khá chân thành.

Như có một dòng diện xoẹt qua cơ thể, tôi giật mình thu hồi ánh mắt.

Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Thi Châu, "Chị ơi, hình như em bị cảm rồi, em chóng mặt quá."

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thẩm Thi Châu vang lên, tôi bỗng cảm thấy lo lắng.

"Em uống th uốc chưa, sốt cao lắm không?"

Thẩm Thi Châu nhẹ nhàng nói, "Hình như là bị cảm, không sao đâu, chị đừng lo, vài ngày là khỏi thôi."

Thẩm Thi Châu nói xong, bắt đầu ho liên tục.

Tôi luống cuống đứng lên, không biết phải làm gì.

Lương Tri Khâm nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt anh giống như hỏi tôi bị sao vậy.

Tôi kể lại tình hình của Thẩm Thi Châu, Lương Tri Khâm hơi nhíu mày, "Được rồi, anh sẽ đến trường đưa nó đi viện, đúng lúc anh cũng có hạng mục hợp tác với trường em."

Tôi gật gật đầu, cảm thấy anh nói rất có lý, "Vậy làm phiền anh."

Lương Tri Khâm nhíu mày: "Anh không muốn nghe câu này, hay là em hôn anh một cái đi."

Tôi đưa tay che miệng Lương Tri Khâm lại, dùng ánh mắt nói cho anh biết điện thoại còn chưa tắt, đừng nói lung tung.

"Thi Châu, lát nữa Lương Tri Khâm đến trường đón em, em đừng sợ." Tôi thì thầm nói với đầu dây bên kia.

Thẩm Thi Châu im lặng, đầu dây bên kia vàng lên một tiếng “ầm”, lúc sau, thằng bé mới chậm rãi nói, "Vâng, chị."