Tôi mất trí nhớ, nhớ tất cả mọi người nhưng lại không nhớ anh.
Vừa tỉnh lại, người đàn ông đứng bên cạnh giường bỗng ôm lấy tôi, nói anh là chồng tôi.
Tôi dùng hai giây nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, "Không thể nào, tuyệt đối không thể, tôi không thích kiểu người như anh."
Bầu không khí bỗng lắng động lại, sắc mặt người đàn ông đứng bên giường của tôi bỗng trầm xuống.
1
Một lát sau, người đàn ông đứng bên giường tôi gọi bác sĩ vào.
Anh nhờ bác sĩ kiểm tra cho tôi.
Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông kia, mắng: "Tôi không có bị bệnh, tôi thấy anh là người có bệnh mới đúng, gặp ai cũng nhận là vợ."
Một giây sau, sắc mặt người đàn ông kia trở nên âm trầm.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra, kết quả là tôi không bị bệnh, tôi chỉ không nhớ anh ta mà thôi.
Người đàn ông kia tỏ vẻ không thể tin nổi.
Tôi cũng trợn tròn mắt, chẳng lẽ anh ta thật sự là chồng tôi à?
Nhưng anh ta không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi, chẳng lẽ là anh ta ép tôi kết hôn sao?
Tôi còn chưa nghĩ thông, người đàn ông kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, sau đó mở miệng nói: "Tốt nhất là em thật sự mất trí nhớ, Tống Nhất."
Nghe xong những lời này, tôi dường như bị anh là làm cho tức c h ế t.
Anh ta cũng chẳng là người quan trọng, tôi lừa anh ta làm gì.
Tôi chưa kịp nói tiếp, anh ta đến gần, nói thầm bên tai tôi: "Nếu để tôi phát hiện em đang giả vờ, em tới số với tôi."
Tôi đẩy anh ta ra, "Anh bị đ i ê n hả?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy người mặt dày như vậy.
2
Sau khi người đàn ông đó rời đi, cô bạn thân Kỷ Thanh của tôi lập tức nhào tới ôm tôi.
Cô ấy không ngừng khen tôi trâu bò, dám nói chuyện với Lương Tri Khâm như vậy.
Sau đó tôi mới biết, Lương Tri Khâm thật sự là chồng tôi, tôi và anh đã kết hôn hơn một năm rồi.
Kỷ Thanh hớn hở kể lại cho tôi nghe, lúc ấy tôi đuổi theo anh ta như thế nào, mặt dày bám lấy anh ta ra sao.
"Dừng dừng dừng."
Tôi ngắt lời Kỷ Thanh, "Sao tao có thể thích anh ta được, anh ta không phải mẫu người tao thích."
"Ai mà biết." Kỷ Thanh chỉ nói mấy chữ này.
Tôi trợn mắt không thèm để ý đến nó nữa.
Ban đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy chữ “Chồng” hiện lên màn hình, tôi giật nảy mình.
Mãi cho đến khi điện thoại sắp tự động tắt máy, tôi mới bắt máy, "Lô?"
"Anh uống say rồi, em đến đón anh đi."
Tên này khá nhể, vừa mở miệng đã dám sai bảo tôi, anh ta tưởng anh ta là bố tôi chắc?
"Không đi." Tôi lạnh lùng từ chối, sau đó cúp điện thoại.
Tiện thể sửa luôn cái tên trong danh bạ.
Lương Tri Khâm, tên này chắc là bị chiều hư rồi.
Tôi tiếp tục nằm xuống giường, không hiểu tại sao tôi lại thích một người như vậy.
3
Sáng sớm hôm sau, Lương Tri Khâm lại đến.
Nếu không phải hôm qua tôi biết anh ta uống say, nhìn cái bản mặt này tôi còn tưởng anh ta vừa đi đ ánh nhau về.
Bởi vì dưới mắt anh thâm xì, trong mắt đầy tơ máu.
Vừa mở mắt ra, thấy anh ta trên đầu giường, tôi giật nảy mình.
"Anh định dọa c h ế t tôi à?" Tôi vội vàng vỗ ngực mình.
Lương Tri Khâm dường như đã nhận ra sai lầm của mình, anh lui về phía sau một bước: "Em muốn xuất v iện lúc nào?"
"Ngày mai đi." Tôi suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy, ngày mai anh tới đón em."
"Không cần anh đến đón, tôi về nhà tôi." Tôi tiện tay cầm quả táo ở đầu giường, cho vào mồm gặm.
Lương Tri Khâm không ngờ tôi sẽ nói như vậy, anh âm thầm nắm chặt nắm đấm, "Em chắc chưa?"
"Chắc rồi."
"Được, em đừng hối hận." Lương Tri Khâm bỏ lại những lời này rồi đóng sầm cửa rời khỏi phòng bệnh.
Chiều hôm đó mẹ tôi đến, bà hỏi tôi sao lại không về nhà với Lương Tri Khâm, tôi nói, tôi không thích anh ta.
Vừa dứt lời, mẹ tôi tức giận: "Không được, con phải về nhà với Lương Tri Khâm, thằng bé rất tốt, đối xử với gia đình mình cũng rất tốt. Con nói con không thích nó á, vậy lúc đó con đòi kết hôn với nó làm gì?"
Nghe xong những lời này, tôi muốn nhảy cẫng lên, anh ta đối xử tốt với tôi lúc nào chứ!
"Mẹ không cần biết, con phải về nhà với Lương Tri Khâm, thằng bé tốt với con như vậy cơ mà."
Mẹ tôi vừa rời đi, Lương Tri Khâm đã gọi điện thoại tới tới, không biết sao anh lại căn giờ chuẩn như vậy.
Câu đầu tiên anh nói sau khi tôi bắt máy là, "Sao rồi, ngày mai có về với anh không?"
Tôi cười lạnh, cố ý nói bằng giọng điệu gh ê t ởm, "Anh muốn tôi về nhà cùng anh đến vậy sao? Nhớ tôi à?"
Lương Tri Khâm trầm mặc một chút, sau đó cúp điện thoại.
Tôi đang đắc ý thì nhận được tin nhắn của Lương Tri Khâm, "Em cũng mơ đẹp quá ha.".
Tôi không cam lòng yếu thế, lập tức trả lời lại, "Làm sao, anh thẹn quá hóa giận à?"
Vừa mới sáng sớm, Lương Tri Khâm đã tới đón tôi, ăn mặc như một con cờ hó, một bộ vest đen, lại còn vuốt vuốt tóc ra sau.
Việc đầu tiên anh ta làm khi bước vào phòng bệnh là chào hỏi nịnh nọt ba mẹ tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, trên mặt tràn ngập vẻ yêu thương.
"Bà xã, về nhà em muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em ăn."
Tôi liếc mắt nhìn anh ta rồi liệt kê vài món: "Tôi muốn ăn tôm chiên, thịt kho tàu, chân giò sốt...."
Tôi còn chưa nói hết, Lương Tri Khâm đã ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, anh sẽ làm cho em."
Tôi bị t a i n ạ n xe, bị thương ở chân, cho nên khi xuất viện Lương Tri Khâm phải bế tôi xuống lầu.
Anh vừa ôm tôi, vừa uy h i ế p tôi: "Ôm anh chặt vào, nếu không em ngã xuống đất đấy."
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ôm chặt cổ anh, trong lòng thì hận không thể c h é m cho tên cờ hó này một phát.
4
Việc đầu tiên tôi làm khi vừa về đến nhà là dọn đồ từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ khách.
Còn lâu tôi mới ngủ cùng Lương Tri Khâm nhé.
Nhưng vừa đến đêm, Lương Tri Khâm đã gõ cửa phòng tôi.
Tôi bực bội mở cửa ra chỉ thấy Lương Tri Khâm đứng ở ngoài: "Có chuyện gì?"
Lương Tri Khâm cau mày, "Sao em lại dọn sang đây, trước giờ em đều ngủ ở phòng ngủ chính mà?"
"Tôi biết, nhưng bây giờ không muốn ngủ ở đó nữa."
"Vì sao?".
"Anh lấy đâu ra nhiều sao như thế?" Tôi nói.
Lương Tri Khâm thấy cái thái độ này của tôi, anh hừ một tiếng, "Sau này đừng có cầu xin anh cho em về phòng ngủ chính."
"Anh biến đi." Tôi đẩy anh ra, đóng sầm cửa phòng lại.
Tôi nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng phải dọn ra ngoài, không thể ở cùng cái tên đầu óc không bình thường này được.
5
Sau khi chân hồi phục, tôi trở lại trường học.
Hiện tại tôi đang học đại học năm ba.
Tôi thật sự không hiểu nổi, mình còn nhỏ như vậy sao đã chui vào nấm mồ của hôn nhân rồi, lại còn gả cho một tên đàn ông c hó như kia nữa.
Kỷ Thanh nói cho tôi biết, lúc đó tôi như bị ma qu ỷ mê hoặc.
Vừa nghe nó nói vậy, tâm trạng vui vẻ của tôi lập tức biến mất.
Kỷ Thanh vẫn tiếp tục nói, "Mày nhớ không, lúc đó mày cứ đòi gả cho Lương Tri Khâm, thậm chí còn dùng tiền ép người ta kết hôn với mày, tao vẫn còn ảnh này, mày có muốn xem không?"
"Không cần…" Tôi từ chối ngay lập tức.
Điện thoại rung lên, tôi mở ra theo bản năng, nhìn thấy tin nhắn Lương Tri Khâm gửi cho tôi, "Tan học anh đón em."
“Không cần.” Tôi nhanh chóng trả lời lại.
Lương Tri Khâm không trả lời tin nhắn này của tôi, tôi cho rằng anh cũng ngầm đồng ý.
Nhưng tôi vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Lương Tri Khâm.
Anh tựa vào cửa xe, chiếc áo gió màu đen trên người làm nổi bật dáng người anh, đầu thuốc lá cũng đang di chuyển theo bàn tay của anh.
Tôi định làm lơ, nhưng anh lại gọi tôi lại.
"Tống Nhất."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía tôi, tôi cảm thấy chắc chắn là thằng cha này đang cố ý.
"Không phải tôi bảo anh không cần đến đón tôi rồi sao?" Tôi tức giận nói với anh ta.
Lương Tri Khâm nhíu mày nhìn tôi: "Muốn đến thì đến."
Ánh nắng chiều chiếu xuống người anh, khóe miệng cong nhẹ, khiến cho người khác không thể rời mắt.
Trái tim tôi đập thình thịch, âm thầm mắng anh ta một câu, đồ cợt nhả.
Lương Tri Khâm coi như còn có chút lương tâm, anh dẫn tôi đi ăn cơm, gọi những món ăn mà hôm nọ tôi đòi ăn.
6
Đêm nay tôi ngủ không ngon.
Lúc nào tôi cũng nằm mơ, cảnh trong mơ rất hỗn loạn, tôi không nhìn thấy gương mặt của tất cả mọi người, cũng không nghe được họ đang nói gì.
Chỉ biết họ đang vây xung quanh tôi khóc thút thít, giống như tôi đã c h ế t rồi vậy.
Tôi giật mình tỉnh dậy, quần áo trên người bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
"Em sao rồi, đỡ hơn chưa?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi nghiêng đầu nhìn theo bản năng, thấy Lương Tri Khâm đang ngồi bên giường tôi.
Trong ánh mắt của anh tràn ngập vẻ đau lòng.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, đầu óc loạn đến mức không nghĩ được gì.
"Anh đi rót cho em một ly nước ấm nhé?"
Lương Tri Khâm khẽ di chuyển bàn tay, lúc này tôi mới phát hiện mình đang nắm chặt tay anh.
Lương Tri Khâm rót cho tôi một ly nước ấm, nhẹ nhàng đưa cho tôi.
Tôi uống từng ngụm nhỏ, cổ họng đã không còn khô khốc như vừa rồi nữa.
Lúc này, trời đang tờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa sổ, lúc này tôi mới nhìn rõ Lương Tri Khâm, anh mặc đồ ngủ màu đen, cổ áo hơi nới rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mái tóc không chải chuốt gọn gàng về phía sau như mọi khi, mà lòa xòa trước trán, nhìn trông vừa ngoan ngoãn vừa dễ b ắt n ạt.
"Em rất thích dáng vẻ này của anh." Trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng nói thế đó.
Lương Tri Khâm không ngờ tôi lại nói như vậy, anh nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Một lúc lâu sau, anh đặt tay lên ngực, chỉ bỏ lại một câu, "Em là đồ lưu manh."
"Lưu cái gì mà manh, anh nửa đêm chạy đến phòng tôi, anh mới là đồ lưu manh."
"Nói cho đúng vào, nửa đêm anh dậy đi uống nước, nghe thấy em hét ầm trong phòng, dọa anh sợ muốn chớt, em bồi thường đi."
???
"Tôi muốn đi ngủ." Tôi lại nằm xuống giường, coi như không nghe thấy anh nói gì.
Lương Tri Khâm đứng bên giường nhìn tôi vài giây, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
7
Lần này, tôi ngủ khá say, đến khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Tôi vừa bước vào phòng khách đã thấy Lương Tri Khâm ngồi trên sofa, đặt máy tính trên đùi xử lý công việc.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh quay đầu nhìn về phía tôi: "Chuẩn bị bữa sáng rồi."
Tôi gật đầu.
Tôi cứ nghĩ là mình ăn một mình, không ngờ Lương Tri Khâm cũng đi theo.
Anh nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác nói, "Bữa sáng anh làm, anh muốn ăn lúc nào thì ăn."
Tôi lườm anh một cái.
Vô tình nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay trái của anh, nhớ lại chuyện đêm qua, vết thương trên tay anh có lẽ là bị móng tay tôi làm xước.
"Tay của anh, có sao không?" Tôi mất tự nhiên mở miệng hỏi.
Lương Tri Khâm nhìn qua mu bàn tay của mình, anh mỉm cười nhìn tôi, "Sao vậy, xót anh à?"
Tôi muốn phản bác theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nói nhiều lại giống như tôi thẹn đang quá hóa giận hơn.
Tôi im lặng cúi đầu, không trả lời.
Nhưng chợt Lương Tri Khâm kích động, dùng ánh mắt tha thiết nhìn tôi, "Có phải em nhớ lại rồi không?"
"Anh hi vọng tôi nhớ lại sao?"
Lương Tri Khâm không nói gì nữa, bầu không khí lúc này có chút nặng nề.
Đến khi tôi đứng dậy rời đi, Lương Tri Khâm vẫn không nói gì.
Gió lùa qua cửa sát đất, thổi vào vạt áo anh, lúc này, dáng vẻ của anh trông rất cô đơn.
8
Dạo này Kỷ Thanh rất hay rủ tôi đi chơi tối, lý do của nó chính là, sống không dũng cảm uổng phí thanh xuân.
Hôm nay Kỷ Thanh nói, nó sẽ đưa tôi đến chỗ tốt để chơi, nói ở đó có rất nhiều trai đẹp.
Chỉ vì câu nói đó, tôi trang điểm, chọn quần áo suốt cả hai giờ đồng hồ.
Nhưng đến khi tôi trang điểm xong, thay quần áo xong đi xuống lầu, lại nhìn thấy Lương Tri Khâm đang ngồi trên sô pha.
Tôi định coi như không nhìn thấy anh, cứ thế đi qua, nhưng anh lại ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
"Muộn như vậy em còn đi đâu?"
"Anh đoán xem."
Sau khi bị phát hiện, tôi cũng không thèm giả vờ nữa, dứt khoát tỏ vẻ thoải mái bắt đầu ngồi xuống thay giày.
Lương Tri Khâm nhíu mày, anh quan sát tôi từ đầu đến chân: "Em đi với ai?"
Tôi ghét nhất là bị người khác hỏi mình đi đâu, cứ như kiểu đang kiểm soát tôi vậy.
Tôi hừ lạnh, cứ thế đẩy cửa rời đi.
Tôi bắt taxi, đi đến địa chỉ mà Kỷ Thanh gửi, đến đó mới biết được là con bé kia rủ tôi đi bar.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi r ượu, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Kỷ Thanh ngồi trên ghế vẫy tay với tôi, tôi cũng nhanh chóng bước về phía đó.
Nam nam nữ nữ đang hò hét trên sân khấu, lúc này tôi mới phát hiện ra mình không thích những trường hợp này chút nào.
Lúc đi vệ sinh, tôi nhìn điện thoại mới biết Lương Tri Khâm đã gọi cho tôi hai lần, nhưng tôi đều không nghe máy.
Tôi cố ý đợi ở nhà vệ sinh một lúc, quả nhiên Lương Tri Khâm gọi cho tôi cuộc điện thoại thứ ba.
"Alo, có chuyện gì?" Tôi cố tình hỏi.
"Em đang ở đâu, anh đến đón em nhé." Lương Tri Khâm thăm dò nói.
"Không cần."
Tôi cúp máy và đi ra ngoài, những gì tôi vừa nói là thật, tôi thật sự không cần, bởi vì tôi chưa muốn rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã va vào một tên say khướt.
Anh ta đứng trước mặt ngăn tôi lại.
"Mỹ nữ, em đi một mình à, có muốn cùng anh vui vẻ một chút không?"
Tôi chán ghét nhíu mày, "Không cần, tránh ra."
Những lời này của tôi chọc giận tên đàn ông kia, tên đó nhào về phía tôi, "Con đ i ế m th ối, cho mày mặt mũi mà mày còn không biết điều à."
Bây giờ tôi mới nhận ra sức lực của nam và nữ chênh lệch rất lớn, tên đàn ông đó nắm chặt lấy tay tôi, sau đó nở một nụ cười d â m tà, lấy một bình xịt phun sương từ trong túi áo ra.
"Cho cô em thử một thứ tốt."
Một giây sau, anh ta xịt về phía tôi, tôi hít phải, cả người dần mềm nhũn xuống.
Tên kia chùm áo khoác đen lên đầu tôi và vác tôi ra khỏi quán bar.
Cả người tôi như bị chìm trong biển sâu, giờ khắc này, tôi cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng không thể giấu.
"Ầm" một tiếng, thân thể tôi đổ ngã về phía sau, áo chùm đầu cũng tuột xuống, tôi mơ hồ nhìn thấy Lương Tri Khâm.
Một giây sau, Lương Tri Khâm ôm tôi vào trong lòng: "Em bị sao vậy?"
Tôi muốn há miệng nói chuyện, nhưng không nói được lời nào.
Lương Tri Khâm nổi giận, anh vừa ôm tôi vừa giẫm vào tên đàn ông kia, “Nói, cô ấy bị làm sao?”
Tên kia hét lên, run rẩy lên tiếng, "Không có việc gì, chỉ hít phải một chút thuốc mê thôi."
Môi Lương Tri Khâm mím thành một đường thẳng, sau đó đạp cho tên kia một cước.
Lương Tri Khâm ôm tôi rời đi, tôi yếu ớt nằm trong lòng anh, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Cảm giác như mình vừa được cứu về từ cõi c h ế t.
"Đừng khóc..."
Lương Tri Khâm cẩn thận đưa tay lau nước mắt cho tôi.
Tôi dùng toàn bộ sức lực còn lại, nắm lấy góc áo anh.
Lúc này tôi mới nhận ra, Lương Tri Khâm cũng không đáng ghét như tôi nghĩ.
9
Mấy ngày gần đây Lương Tri Khâm về nhà rất muộn.
Hôm nay tôi cũng không buồn ngủ lắm, thế là quyết định nằm trên ghế sofa xem phim, nhân tiện đợi anh về nhà.
Lúc 10 đêm, anh về rồi.
Anh ấy không ngờ tôi sẽ nằm đợi trên ghế sofa, đến khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của anh hiện lên một chút ngạc nhiên.
Anh đặt áo khoác lên ghế, đi từng bước về phía tôi.
"Em đang chờ anh à?" Anh hỏi.
Tôi liếc nhìn anh, cứng mồm cứng miệng nói, "Không phải, tôi đang xem phim."
Lương Tri Khâm không tin, trên mặt đầy ý cười, "Tối mai có một bữa tiệc, em đi cùng anh nhé."
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
5 giờ chiều hôm sau Lương Tri Khâm đã tới trường đón tôi, anh ăn mặc rất trang trọng, khiến người nhìn có một cảm giác lạnh lùng, xa cách.
Nhất là khi anh không cười, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
Đến nơi, tôi chuẩn bị bước xuống xe, Lương Tri Khâm lập tức nắm lấy tay tôi.
Tôi ngước mắt nhìn anh, anh lại tỏ vẻ tự nhiên nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đó."
Một giây sau, lại nói: "Nhẫn cưới của em đâu?"
"Không biết, lúc tôi tỉnh lại trên tay cũng không đeo nhẫn."
Lương Tri Khâm rũ mắt xuống, tôi rùng mình, giống như nhiệt độ vừa hạ thấp vài độ vậy.
Theo bản năng, tôi nhìn ngón tay của anh, trên ngón tay anh thật sự có đeo nhẫn cưới.
Thật ra từ trước đến giờ tôi không thích dự tiệc chút nào, quá giả tạo.
Vì vậy, mỗi lần như vậy tôi đều tìm một góc để ngồi xuống, vừa ăn đồ tráng miệng vừa nhấm nháp r ượu vang.
Lương Tri Khâm giống như đọc được suy nghĩ của tôi, anh đưa tôi đến một góc, "Em ở đây đợi anh nhé, lát nữa anh sẽ quay lại."
Tôi gật gật đầu, chỉ mong anh đi nhanh một chút, bà đây đói bụng.
Tôi vừa ăn xong một món tráng miệng, một người phụ nữ bước đến đứng trước mặt tôi, tôi còn chưa kịp nghĩ xem cô ta là ai, cô ta đã lên tiếng trước.
"Nghe nói cô mất trí nhớ, vậy cô có nhớ tôi là ai không?"
Tôi nhìn người trước mặt hai giây, rồi chậm rãi lắc đầu: "Không biết, dù sao cũng không phải người quan trọng gì."
Người phụ nữ đó nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía tôi, giống như nhớ tới cái gì, cô ta nở một nụ cười đắc ý.
"Cô cũng thật đáng thương, người mình thích không thích mình, tôi và Lương Tri Khâm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi biết rõ anh ấy ghét nhất là bị người ta ép buộc, nhìn một chút là biết anh ấy hận cô đến tận x ương t ủy."
Nghe xong những lời này, tim tôi nhói lên một chút.
Nhưng trên mặt tôi vẫn nở nụ cười lạnh, tiếp tục nói chuyện với cô ta, "Anh ta không thích tôi thì sao, dù sao tôi và anh ta cũng đã kết hôn rồi, cả đời này đều phải ở bên cạnh nhau, cô nói những lời này làm gì, ghen tị với tôi à?"
"Cho dù anh ta có không thích tôi, anh ta cũng không hề thích cô, có cần tôi giúp cô nói với Lương Tri Khâm là cô thích anh ta không, để anh ta biết cô có ý đồ xấu với mình."
Khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt tức giận đến mức đỏ cả lên, đôi môi run rẩy, dường như không biết phải nói thêm gì nữa.
"Lương Tri Khâm."
Tôi bước qua cô ta rồi đi về phía Lương Tri Khâm, thân thiết khoác tay anh.
Cô gái kia cứng ngắc xoay người, vừa nhìn thấy Lương Tri Khâm, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Cô ta há miệng muốn giải thích gì đó, nhưng Lương Tri Khâm không cho cơ hội.
Anh ôm vai tôi rồi đưa tôi rời khỏi bữa tiệc.
Đến khi ngồi vào trong xe, Lương Tri Khâm cũng không vội lái xe rời đi luôn.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giống như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi mặc kệ anh ta, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn chiếu xuống đường, lập lòe như đang nhảy múa.
Tôi đang nhớ lại những gì người phụ nữ kia nói, nhất là câu nói, anh hận tôi đến tận x ương t ủy.
Lương Tri Khâm hận tôi...
Cuối cùng Lương Tri Khâm bất đắc dĩ khởi động xe, bầu không khí im lặng suốt cả quãng đường.