Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết

Chương 31: Phiên ngoại 1: Mang thai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hôn lễ kết thúc.

Trò chơi đầu tiên được tạo ra để náo động phòng là xoay đĩa quay.

Lộ Phân Phân xoay đầu, quay tới phần đặt câu hỏi, theo quy tắc là bạn bè thân thích phía chú rể ra đề.

Lúc này, đương nhiên phải ra đề cấp độ khó mới góp vui, mà người dám ra đề khó cho Minh Thì Tiết thì không có ai ngoài Trình Nhượng.

Thời điểm báo thù tới rồi.

Trình Nhượng hỏi: “Nếu năm đó anh tỏ tình nhưng bị chị dâu từ chối thì anh sẽ làm thế nào?”

Một đám người hóng hớt dựng lỗ tai lên.

Minh Thì Tiết: “Giảm béo.”

Lộ Phân Phân nói: “Anh không hề mập”. Hồi cao trung anh cao gần mét tám mươi nặng gần 130 cân* (tương đương với gần 78kg) nhiều lắm được xem là hơi có thịt. Đám người cậu Trần gầy gò nói anh béo là bởi vì lúc đó bọn họ lùn như bí đao, miễn cưỡng mới chạm mét sáu mươi, mà Minh Thì Tiết lại vóc dáng cao lớn, so với mọi người đương nhiên to lớn hơn.

Cậu Trần gầy gò: “Chị đại. Năm đó cậu không có nói như vậy.”

Lúc này Lộ Phân Phân đã thay bộ váy cưới đỏ thẫm trên người, đôi giày thêu đá đá chân giường, mạnh miệng giải thích: “Lúc ấy tớ nói anh ấy béo bởi vì mặt anh ấy bị đánh sưng lên nên nhìn béo.”

Mọi người đều cười ồ lên.

Lâm Phồn Tư trêu ghẹo hỏi: “Vậy ý của cậu là cho dù như thế nào cũng sẽ đồng ý lời tỏ tình hả?”

Minh Thì Tiết quay đầu nhìn Lộ Phân Phân, tò mò muốn biết câu trả lời của cô.

Lô Phân Phân suy nghĩ cẩn thận hai giây rồi nói: “Sẽ không.”

“Tại sao vậy?”

“Vì tớ sẽ không yêu sớm.”

“……….”

“Khụ khụ! Chúng ta tiếp tục lượt chơi tiếp theo đi.”

Lần này đến lượt Minh Thì Tiết xoay đĩa.

Câu hỏi là: Người đầu tiên bạn thích.

Lộ Phân Phân không chút do dự nói: “Anh ấy.”

Minh Thì Tiết không hề tin tưởng hỏi: “Thật à?”

Ánh mắt anh mang đầy thâm ý, làm Lộ Phân Phân cũng bắt đầu hoài nghi bản thân: “……Không phải à?”

Minh Thì Tiết nêu tên một người đàn ông: “Lăng Cường.”

Lộ Phân Phân thấy quen quen.

Đột nhiên nhớ tới một người cô đã từng đuổi theo mấy con phố để hỏi người ta đã có bạn gái hay chưa.

Cô ngạc nhiên: “Làm thế nào mà anh biết chuyện này?”

Minh Thì Tiết nheo mắt, khóe miệng giương lên thành độ cong nhất định: “Em muốn anh nói?”

Lộ Phân Phân ngửi thấy mùi của sự toan tính, bèn kéo tay Lâm Phồn Tư để làm sáng tỏ bản thân: “Em hỏi giúp Tư Tư! Cậu ấy thích anh ta.”

Lâm Phồn Tư lập tức thừa nhận: “Đúng vậy Minh tổng, cậu ấy hỏi giúp tôi, Phân Phân với ngài chính là mối tình đầu! Ngài chính là người đầu tiên của cậu ấy.”

Tâm trạng của Minh Thì Tiết trở nên tốt hơn: “Ừm”.

Lộ Phân Phân cảm thấy cảm xúc của người máy này bắt đầu biến đổi, càng ngày càng nhân tính hóa.

Câu hỏi lần này là ngày lễ yêu thích nhất.

Cả cô dâu và chú rể đều phải trả lời.

Lộ Phân Phân: “Mùng một.”

Minh Thì Tiết: “Mùng một..”

Mọi người ồn ào: “Một gì cơ?”

“Ha ha ha, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, nói không chừng chính là ngày đầu tiên hai vợ chồng làm chuyện xấu hổ.”

Minh Thì Tiết: “Ừm.”

Lộ Phân Phân: “….???”

Ngày thường Minh tổng ít khi cười nói, không hòa nhập với tập thể, bữa nay cả đám người này chơi hơn hai giờ vẫn chưa ngừng.

Minh Thì Tiết không thích náo nhiệt, nhưng anh lại có thể vì Lộ Phân Phân mà làm theo các yêu cầu, bất kể khó hay dễ do bạn cô đưa ra trong hai tiếng này.

Đã 9 giờ tối.

Minh Thì Tiết đưa tay xem giờ, trầm giọng nói: “Mọi người, đến giờ đi ngủ rồi.”

Giọng điệu y hệt lúc anh xử lý công việc, giống như lên tiếng sau khi cuộc họp lớn kết thúc.

Lộ Phân Phân dùng khuỷu tay hích nhẹ anh!

Đây là náo động phòng, náo động phòng!!

Anh không cần phải nghiêm trang như vậy!!!

Minh Thì Tiết ghé đầu sát cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lộ Phân Phân: “……..”. Cô quay đầu cười gượng: “Xấu hổ rồi, anh ấy có thói quen đi ngủ sớm.”

Mấy người khác không ngại chút nào, ngược lại càng cười to hơn. Người bình thường nếu nói vậy sẽ làm mất hứng, nhưng đây lại là Minh Thì Tiết lúc nào cũng nghiêm khắc và cứng nhắc, anh không hạ lệnh “Tiễn khách” đã là có thành ý với bọn họ lắm rồi.

“Minh tổng mong được vào động phòng lắm rồi, mọi người đừng quấy rầy nữa, dọn đồ đi!”

“Về thôi, tân hôn vui vẻ!”

Lâm Phồn Tư bước lại gần nói bên tai Lộ Phân Phân: “Đêm tân hôn, không cần ngượng ngùng! Cố gắng lên!”

Lộ Phân Phân nghe xong mặt đỏ bừng.

Đêm nay cô mặc áo cưới màu đỏ thẫm, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy mặt cô đã đỏ đến tận mang tai.

Minh Thì Tiết nhìn chằm chằm cô, cảm thấy như thế nào cũng không đủ.

Trong lâu đài, ánh đèn thủy tinh lập lòe trên nóc nhà.

Ánh lửa leo lắt trong tẩm điện công chúa.

Từng nút gài áo cưới đỏ thẫm trên người Lộ Phân Phân được tháo ra.

Mái tóc đen dài xõa tung trên gối, tựa như thác nước chảy ra từ kẽ ngón tay người đàn ông.

Dưới bầu không khí như vậy, cho dù là nam nhân lý trí nhất cũng sẽ cầm lòng không được muốn đem lại hạnh phúc cho mỹ nhân.

Quần ren của Lộ Phân Phân nằm trên bàn.

Đồ lót vương vãi trên thành ghế.

Minh Thì Tiết: “Không có bao, em thích dùng tay hay dùng miệng.”

Lộ Phân Phân rời mắt, cúi đầu nói: “Anh.”

Minh Thì Tiết thấp giọng: “Kỳ an toàn?”

“Ừmm.”

Lộ Phân Phân chỉ nhớ thời khắc ấy thoải mái muốn chết.

Bức tường màu hồng nhạt hiện lên bóng dáng hai người đang đè lên nhau phập phồng.

Ban đầu, Minh Thì Tiết nằm trên.

Sau đó Lộ Phân Phân Phân được anh bế đặt trên người mình.

Một lúc sau, cô lại ghé sát cửa sổ dưới đất ngắm nhìn khu vườn lâu đài dưới bầu trời đêm.

Chàng hoàng tử phía sau cô tuổi trẻ khí thịnh, sức mạnh tựa như vô tận.

Cô như cánh lục bình* (bèo) trôi theo dòng nước, bị từng đợt, từng đợt sóng đánh đi.

Trên bàn, hai ngọn nến đỏ thẫm trái phải cháy đến nửa đêm.

Lộ Phân Phân nghĩ thầm, nếu đang ở lâu đài, Minh Thì Tiết lại chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, có lẽ sẽ thích cô phóng túng hơn.

Vì vậy đêm nay, cô buông thả bản thân mặc sức kêu ra tiếng.

Nghe tiếng cô, Minh Thì Tiết càng mất khống chế.

Mà lần kêu này của cô, ngay cả bảo bảo cũng kêu ra luôn.

Lộ Phân Phân cũng không đoán được, đêm tân hôn đó vậy mà hoài thai luôn.

Hôm đó vốn dĩ là kỳ an toàn, nếu không cô cũng không dám làm càn như vậy.

Cô làm càn không tính, ngay cả người lý trí như Minh Thì Tiết cũng không đến mức mất khống chế theo cô.

Lộ Phân Phân nghi ngờ que thử thai có vấn đề, liền lôi kéo Lâm Phồn Tư đến bệnh viện kiểm tra lại.

Lâm Phồn Tư: “Chuyện này tại sao cậu không mang theo chồng cùng đi?”

Lộ Phân Phân nói lời trái lương tâm: “Lỡ may không có thì sao? Tớ không muốn làm anh ấy kích động vô ích.”

Thời điểm nhận được kết quả xét nghiệm, ba chữ “Đã mang thai” hiện rõ.

Lộ Phân Phân cực kỳ kinh ngạc, thiếu chút nữa vò nát phiếu xét nghiệm.

Cả người đờ ra.

Lâm Phồn Tư nôn nóng chịu không được: “Rốt cuộc có hay không vậy? Tớ có phải được làm mẹ nuôi rồi không? Cậu nói gì đi!”

Mà Minh Thì Tiết bên kia nhặt được que thử thai cũng cấp tốc chạy đến.

Anh vừa mới đến dãy hành lang siêu âm khu B, liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lộ Phân Phân: “Người máy vậy mà làm tớ mang thai rồi!”

Người máy?

Anh đỡ trán, chân mày giật giật: Anh thực sự nhàm chán đến vậy à?

“Tớ, tớ thấy sợ”. Mặt Lộ Phân Phân tái nhợt, cảm thấy trời đất như sụp đổ: “Tớ không nghĩ đến việc sẽ sinh con……”

Nghe thấy lời này, bước chân sắp tiến lên của Minh Thì Tiết liền dừng ngay ngã rẽ.

Cảm giác vui sướиɠ như ở trên thiên đường nháy mắt ngã thẳng xuống địa ngục.

Hai phút sau.

Lộ Phân Phân nhận được tin tức của Minh Thì Tiết, liền đại kinh thất sắc* (sợ hãi đến mặt biến sắc): “Anh ấy đến bệnh viện, cậu nhất định phải thay tớ giữ bí mật, đừng nói anh ấy biết.”

Cô đem kết quả xét nghiệm mang thai nhét vào túi.

Lâm Phồn Tư chưa thấy bộ dạng thất thố của Lộ Phân Phân như vậy bao giờ, cô luôn luôn bình tĩnh, mang thai vào đêm tân hôn không phải chuyện tốt sao?

“Vì sao vậy? Không phải cậu yêu Minh tổng à, sao không nghĩ đến việc mang thai con ngài ấy?”

Lộ Phân Phân lắc đầu nói: “Là bởi vì yêu nên mới không nghĩ đến chuyện sẽ sinh con.”

Minh Thì Tiết chờ ở cổng bệnh viện.

Lộ Phân Phân ổn định tâm trạng, làm như không có chuyện gì mà đi đến.

Minh Thì Tiết mở cửa xe.

Lộ Phân Phân ngồi vào rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”. Hơn nữa còn tự mình lái xe, tài xế cũng không mang theo, “Không phải anh nói buổi chiều sẽ có cuộc họp à?”

Minh Thì Tiết “Ừ” một tiếng, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm.

Anh đang lái xe, có lẽ là không muốn phân tâm, nên không nói chuyện. Lộ Phân Phân tâm tình phức tạp, cũng không mở miệng nữa.

Cô nhìn sườn mặt Minh Thì Tiết. Trong một khoảnh khắc, cô đã muốn nói cho anh, anh đã làm bố rồi.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại nhớ tới lời ba nói.

“Tính cách mẹ con trước kia rất hiền lành, sau khi sinh con mới biến đổi.”

Âu Dĩ Đồng mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng.

Lúc ấy, ba Lộ bận rộn kiếm tiền không có thời gian bầu bạn bên vợ, lúc cảm xúc của Âu Dĩ Đồng sa sút, lại nghe mấy lời quan tâm của bạn trai cũ liền bí mật nɠɵạı ŧìиɧ.

Vượt rào không phải là việc nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là không ai biết bà bị bệnh, bà mới phóng túng nɠɵạı ŧìиɧ để trốn tránh hiện thực.

Ba Lộ về sau phát hiện cũng không bỏ rơi mà bồi bà trị liệu, bỏ hết công việc, kiên nhẫn khuyên bảo. Sau khi hết bệnh, Âu Dĩ Đồng lại không sửa được tật xấu, vượt rào thành nghiện, không khống chế được tâm tư.

Ba Lộ luôn tự trách năm đó vô tâm, nên trước lúc lâm chung vẫn nhắn nhủ Lộ Phân Phân nhớ chăm sóc bà.

Lộ Phân Phân không chắc chắn chứng trầm cảm sau sinh có di truyền hay không, cô sợ mình cũng sẽ biến thành dáng vẻ của Âu Dĩ Đồng, từ một mỹ nhân ôn nhu trở thành bên trong thiếu thốn, làm như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ cô.

“Bé Ngoan, em không muốn có đứa nhỏ này à?”

Lộ Phân Phân đột nhiên ngẩng đầu.

“Nếu không muốn, thì không cần nữa. Không sao hết”. Minh Thì Tiết nắm tay cô, mười ngón đan vào, xiết chặt: “Nhưng có thể nói anh nguyên nhân được không? Nếu anh có chỗ nào không đủ tốt, khiến em có cảm giác không an toàn, anh sẽ sửa lại.”

“Là vấn đề ở em, không liên quan đến anh.”

“Được.”

Minh Thì Tiết cũng không hỏi nhiều, anh luôn tôn trọng quyết định của cô.

Anh giúp Lộ Phân Phân hẹn bác sĩ khoa phụ sản làm phẫu thuật.

Bác sĩ đề nghị bọn họ mang thai năm tuần sau lại đến.

Cũng có nghĩa là đứa nhỏ này sẽ lưu lại trong bụng Lộ Phân Phân hơn một tháng nữa.

Trong khoảng thời gian này, Lộ Phân Phân không hiểu sao có chút lo lắng.

Ban đêm, Minh Thì Tiết thường chờ sau khi cô ngủ, đem lòng bàn tay áp nhẹ lên bụng cô.

Lòng bàn tay anh mang theo độ ấm, trong lúc lơ đãng để lộ tình yêu của người ba tốt đối với con cái.

Kết quả siêu âm màu của thai nhi, toàn bộ anh đều trộm giấu.

Có thể nhìn thấy, anh rất mong có đứa nhỏ này.

Nhưng anh cũng nghĩ đến mong muốn của cô, lựa chọn từ bỏ.

Anh cũng không bắt cô phải làm gì, cô chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, anh có thể chờ đến ngày cô muốn sinh em bé.

Nếu cô quyết định không sinh, anh cũng đồng ý.

Thời gian phẫu thuật được xếp vào ngày 20 tháng 7.

Minh Thì Tiết cả đêm không ngủ, đặt lòng bàn tay trên bụng nhỏ của Lộ Phân Phân.

Anh không phải nhất định muốn cô sinh đứa nhỏ, chỉ là trước khi tạm biệt nó, anh muốn cảm nhận đứa nhỏ một chút.

Minh Thì Tiết hôn lên trán Lộ Phân Phân, thấp giọng: “Bé Ngoan, dậy đi, hôm nay có hẹn với bác sĩ Châu.”

Sau khi Lộ Phân Phân mang thai rất thích ngủ, lười nhác, không muốn động.

Bữa nay cô không thể ăn sáng, phải để bụng rỗng để kiểm tra, Minh Thì Tiết sợ cô đói bụng sẽ không vui, lại thấy cô muốn ngủ tiếp, bèn xoa đầu cô: “Anh bế em đi rửa mặt?”

Dạ dày Lộ Phân Phân không thoải mái, dựa vào vai anh lẩm bẩm: “Mang quần áo giúp em luôn đi.”

Minh Thì Tiết cười cô: “Lười như vậy, ngay cả bản thân cũng không tự chăm sóc tốt, cũng may.”

Lộ Phân Phân vẫn còn buồn ngủ, lẩm bẩm: “May cái gì?”

“May vì em không muốn sinh”. Minh Thì Tiết mặc đồ lót giúp cô xong, liền nắm tay cô mang sơ mi vào, “Nếu không anh phải chăm hai đứa nhỏ.”

Lộ Phân Phân sửng sốt, hoảng sợ đến tỉnh ngủ, hôm nay phải phẫu thuật.

Minh Thì Tiết dường như đã tiếp nhận được chuyện này, đi vào phòng để đồ chọn giúp cô bộ váy dài rộng thùng thình, ngồi xổm xuống giúp cô buộc dây giày.

Lộ Phân Phân cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của anh, mũi đột nhiên phiếm hồng.

Có lẽ là làm mẹ rồi, nên dễ bị xúc động.

Cô nghĩ thầm, người đàn ông này quả thật rất yêu cô.

Nhà trẻ ở gần đó tổ chức trại hè, trên đường đi đến bệnh viện, Lộ Phân Phân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Những đứa trẻ mang cặp sách xếp thành hàng, ngoan ngoãn mà nắm lấy góc áo đồng phục của bạn phía trước, giống một đoàn kiến con chuyển nhà trên đoạn đường dài.

Cô nghĩ thầm, nếu cô dũng cảm hơn, mấy năm sau, bảo bảo của cô cùng Minh Thì Tiết cũng có thể lưng mang cặp sách, cùng các bạn nhỏ đi học.

- -----oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »