"Xin chào mọi người, tôi là bác sĩ Lương Khâu Mộc, hôm nay tôi sẽ chỉ cho các bạn biết cách phòng ngừa bệnh xơ gan. Để phòng ngừa bệnh xơ gan, trước hết phải tránh được những nguyên nhân gây sinh bệnh của nó. Nguyên nhân phổ biến của căn bệnh này chủ yếu bao gồm các ví dụ điển hình như sau, ví dụ thứ nhất..."
Triệu Vũ di chuyển con chuột, tắt video.
Lương Khâu Mộc cau mày: "Sao cô lại tắt nó đi? Nếu không xem hết video thì cô sao có thể chỉnh sửa được?"
Triệu Vũ hừ một tiếng: "Loại đồ vật này nhắm mắt tôi cũng có thể làm."
Lương Khâu Mộc lại nói: "Cô không tò mò nguyên nhân gây ra bệnh xơ gan sao?"
Triệu Vũ trợn tròn mắt: "Loại chuyện này ai lại đi tò mò a!"
Lương Khâu Mộc vẫn không bỏ cuộc: "Tôi đã nói với cô rồi, uống rượu cũng chính là một trong số đó, cô nên cẩn thận."
Triệu Vũ hừ một tiếng: "Tôi mặc kệ, sống lâu như vậy làm gì? Dù sao đối với tôi 50 năm thôi là đủ, dì đã là điểm mấu chốt của tôi rồi, tôi không muốn bị gọi là bà khi về già đâu."
Lương Khâu Mộc không nói nên lời, hậm hực ngồi xuống.
Lần trước, theo lời kêu gọi hưởng ứng của mọi người, anh đã lập một chuyên mục giáo dục khoa học phổ biến trên Douyin, để đảm bảo chất lượng tuyên truyền hiệu quả, anh còn đặc biệt hỏi Triệu Vũ một số kỹ năng quay video ngắn. Tuy nhiên, thật kỳ lạ, không ai nhìn thấy những gì anh đã đăng cả.
Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể vì mình không biết chỉnh sửa video một cách hợp lý, cho nên đành phải cúi đầu, nhờ Triệu Vũ giúp anh biên soạn tập video.
Triệu Vũ mặc dù đồng ý, nhưng thái độ của cô lại không mấy tốt đẹp, không chỉ coi thường sự sáng tạo của anh, mà đôi lúc còn giở trò đồϊ ҍạϊ , thỉnh anh đích thân hầu hạ trà nước một hồi, một chút thì lại đòi ăn uống thịnh soạn, thậm chí còn buông ra một câu nói hiệu quả không đảm bảo.
"Mọi thứ đều tốt, tôi chỉ giúp anh chỉnh sửa đoạn video thôi chứ không thể đảm bảo về số lượng truy cập." Triệu Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, di chuyển chuột nhanh chóng, nói với vẻ mặt chê bai: "Ngay cả chú Tôn bên cạnh cũng không muốn xem anh quay cái thứ nhảm nhí này."
Lương Khâu Mộc lập tức bị nghẹn nhưng lại không thể phản bác. Anh đã thử dùng Douyin trong vòng một tháng và chỉ nhận được ba lượt thích gần đây. Cư dân mạng ở thời đại này có chút bị thoái hóa não, hoàn toàn không thể tiếp nhận được nội dung không mấy sâu sắc, sự chú ý của họ chỉ có thể kéo dài được vài giây. Một cô gái ưa nhìn như Triệu Vũ có thể nhận được hàng chục nghìn lượt thích chỉ với một cái nháy mắt, còn với các video khoa học phổ biến được giải thích rõ ràng và đầy đủ của anh lại chỉ có 59 lượt xem. Trong đó, 9 lượt là do chính anh tự thực hiện còn 50 lượt còn lại thì đều bỏ cuộc khi xem chưa quá ba giây.
Nghĩ đến đây, Lương Khâu Mộc lại trở nên phẫn uất, anh nói với Triệu Vũ: "Anh chàng biên tập trên Taobao, anh ta chỉ cần 50 nhân dân tệ là đã có thể cắt tài liệu trong vòng nửa giờ. Cô cắt có vài phút mà đòi hỏi nhiều như vậy, còn không đảm bảo hiệu quả. Nếu sớm biết như thế tôi đã không tìm cô rồi, đồ trục lợi."
Triệu Vũ quay đầu nhìn anh cười cười, sờ sờ đùi của anh, hướng về phía trên vuốt ve: "Anh cùng biên tập sư huynh cũng là như vậy sao?"
Lương Khâu Mộc vội vàng né tránh: "Ban ngày ban mặt, chú ý một chút đi Triệu Đại Bảo!" Lần cuối cùng khi cả hai nhắt về lần đầu gặp mặt, Lương Khâu Mộc nhớ rằng Triệu Vũ đã đến bệnh viện tìm anh, anh còn tưởng cô tên Triệu Đại Bảo nên nửa đùa nửa thật gọi cô như vậy. Triệu Vũ thấy cái tên này cũng thú vị nên cô bằng lòng để anh gọi.
Triệu Vũ không để ý: "Ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì?"
Lương Khâu Mộc vẻ mặt nghiêm túc: "Chỉ có động vật mới giao phối vào ban ngày, tôi không thể làm một chuyện không đứng đắn như vậy."
"Anh luôn luôn phải cẩn thận, không mệt sao?" Triệu Vũ lắc đầu, sau đó vùi người vào chỉnh sửa video.
Lương Khâu Mộc cũng đứng dậy vào bếp nấu ăn. Theo yêu cầu của kẻ trục lợi, anh đã đặc biệt làm ra những lát thịt lợn luộc yêu thích cho cô, khuỷu tay sốt, thịt lợn nấu chín hai lần, miễn phí cho cô thêm vài món tráng miệng là khoai lang và việt quất, mất hơn một giờ để chuẩn bị. Tên trục lợi ấy ăn uống vui vẻ, ăn gần hết hai bát cơm. Anh không ăn được cay nên chỉ được hai thìa khoai mỡ và một ít bắp cải luộc.
Sau khi ăn trưa, Triệu Vũ nhớ lại thỏa thuận trước đó giữa hai người liền giả vờ rửa bát, Lương Khâu Mộc nói: "Không cần, tôi sẽ làm."
Triệu Vũ cũng không so đo, vui vẻ nói "Được" rồi vội vã quay trở lại phòng.
Lương Khâu Mộc vừa tức vừa buồn cười, một mình anh rửa chén, lại dọn dẹp phòng bếp rồi xuống lầu vứt rác, cảm thấy có chút bận rộn. Sau khi rửa tay xong xuôi, anh đến thư phòng thì thấy Triệu Vũ đã ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.
Anh đến bên bàn làm việc, thấy nửa khuôn mặt cô đang vùi trong cánh tay, hai má ép thành bánh, lông mi dài, lông mày hơi cau lại, rất giống hai con mèo màu cam mà hai người nuôi, Tiểu Béo. Anh vô tình chọc vào má cô, nghĩ nghĩ liền đẩy cánh tay cô nói: "Đừng ngủ ở chỗ này, đau cổ."
Triệu Vũ khịt mũi: "Tôi buồn ngủ quá." Lông mày cô cau lại sâu hơn.
Lương Khâu Mộc ghé sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Cô lên giường ngủ đi."
Triệu Vũ bàng hoàng mở rộng vòng tay, Lương Khâu Mộc liền bế cô lên giường trong phòng ngủ chính. Anh vừa định đứng dậy thì cô đã ôm lấy cổ anh không chịu buông, anh giãy giụa vài lần cũng không thoát ra được đành phải nằm xuống bên cạnh cô, nhìn cô một lúc, cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Hai người ngủ hơn nửa giờ, Triệu Vũ tỉnh lại trước, vươn tay duỗi eo, ánh mắt rơi vào sau gáy Lương Khâu Mộc. Người đàn ông này thực sự rất hoàn mĩ, đường cong sau gáy và cổ rất đều rất hoàn hảo, tỉ mỉ từng chút một.
Triệu Vũ không kìm được ý nghĩ muốn khıêυ khí©h anh, vươn tay từ phía sau ôm lấy anh, tay phải không chút lưu tình luồn vào trong áo, dọc theo ngực của anh mà trêu chọc
Lương Khâu Mộc ngủ cũng không say, thực tế là anh vừa mới tỉnh dậy khi Triệu Vũ trở mình, nhưng trước khi anh kịp nói điều gì cô đã bắt đầu chạm vào anh. Anh bị cô câu dẫn, toàn thân nóng bừng, mặt đỏ như máu, nhưng vì thể diện, vẫn nhắm mắt giả vờ không tỉnh.
Thấy anh không có phản ứng, Triệu Vũ nâng cánh tay nghiêng người, liếc anh hai má cùng lỗ tai, giễu cợt nói: "Còn giả bộ ngủ, tôi sẽ rời đi."
Lương Khâu Mộc nhắm mắt làm ngơ.
Triệu Vũ giả vờ đứng dậy, chưa kịp rời khỏi giường, Lương Khâu Mộc đã túm lấy cô ấn xuống dưới người anh.
________
Triệu Vũ trở lại phòng sau khi tắm xong, Lương Khâu Mộc vẫn đang tập trung vào việc nghiên cứu các video hướng dẫn ngắn trên điện thoại di động của mình. Triệu Vũ leo lên giường, nằm bên cạnh anh, vén tóc anh sang một bên, cười lạnh nói: "Bác sĩ Lương, ban ngày không phải anh đã nói là không được lộn xộn sao?"
Lương Khâu Mộc vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, giả vờ không nghe thấy. Kể từ khi anh gặp người phụ nữ này, mọi nguyên tắc của anh từ lâu đã sụp đổ.
Triệu Vũ nằm xuống ở vị trí khác, ngẩng đầu nhìn Lương Khâu Mộc, đột nhiên phát hiện ra có một vết sẹo trên quai hàm của anh. Cô đưa tay lên chạm vào, hỏi: "Tôi vừa mới phát hiện nơi này của anh có một cái vết sẹo, làm sao mà lại bị thương thế này?"
Lương Khâu Mộc thần sắc khẽ động: " Tôi khi còn bé vô ý đυ.ng phải."
Triệu Vũ cũng không để ý lắm, cô chán nản đung đưa chân một hồi, thoáng thấy dây rút quần áo ở nhà lỏng lẻo quanh eo Lương Khâu Mộc. cô nhặt nó lên bắt đầu thắt nơ. Một lúc sau, nó được gở rối, trói cổ tay Lương Khâu Mộc lại.
Lương Khâu Mộc nhìn thoáng qua cô: "Cô thấy chán à?"
Triệu Vũ lật người ôm anh, ngáp một cái.
Lương Khâu Mộc đặt điện thoại xuống, nói: "Ngủ tiếp?"
Triệu Vũ suy nghĩ một chút nói: "Quên đi, tôi tiếp tục giúp anh chỉnh sửa video, anh quá nhàm chán, quay video dài năm phút tôi liền ngủ ba lần." Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Mặc dù trong lời nói của cô có chút tàn nhẫn đối với Lương Khâu Mộc, nhưng trên thực tế, cô đã chỉnh sửa video khoa học phổ thông đó cho anh một cách rất nghiêm túc, chỉnh sửa một video dài năm phút thôi đã mất hơn ba giờ đồng hồ, thiết kế một loạt các biểu tượng, bong bóng cùng với biểu tượng cảm xúc, về cơ bản đã thêm tất cả các hiệu ứng đặc biệt mà cô biết.
Nhưng điều này thực sự là thừa thải, ví dụ như, dù chú Tôn có đeo kính râm và đeo dây chuyền vàng, mặc quần harem đũng, chú ấy cũng không thể trở thành một homie hip-hop. Cô không có khả năng biến sự suy tàn thành phép thuật, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ chân 50 người xem trong vài giây.
Cô gọi Lương Khâu Mộc đến, phát lại video và chờ đợi ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tự tin của anh, nhưng sau khi xem xong, anh có vẻ do dự không nói.
Triệu Vũ nhìn chằm chằm: "Anh không hài lòng sao, anh có muốn thêm nữa không?"
Lương Khâu Mộc xấu hổ nói: "Có quá khoa trương không? Tôi cảm thấy hơi quá. Có lẽ cư dân mạng sẽ không chú ý đến những gì tôi nói đâu." Thật sự, người phụ nữ này đã biến hoá cho video không ra dạng gốc nữa rồi, ghép khuôn mặt của anh vào một người đàn ông vạm vỡ, khiến anh trông như một ông già không có nam tính. Nếu một đồng nghiệp nhìn thấy chuyện này, gương mặt già của anh biết để ở đâu?
Triệu Vũ trợn mắt nhìn anh: "Anh trai à, anh cảm thấy sẽ có người chú ý đến lời nói của anh sao? Đây gọi là nghệ thuật chỉnh sửa, nếu anh chịu làm thêm nữa, cư dân mạng có thể sẽ vì khuôn mặt này mà nhìn anh lâu hơn đấy."
Lương Khâu Mộc vội vàng nói: "Đừng biến tôi thành người nổi tiếng trên mạng, tôi rất bận rộn với công việc không có thời gian để làm những việc này đâu."
Triệu Vũ không nói nên lời: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi."
Lương Khâu Mộc thấy Triệu Vũ đã bỏ không ít công sức cho video ngắn của mình, anh liền cảm thấy không thể tìm ra lỗi sai nào trong đây nữa, vì vậy nói: "Cái này trước hết cứ xong đi, lát nữa đem video đưa lên Douyin xem thế nào, lần này thật sự rất cảm ơn."
Triệu Vũ xua tay, như thể cô đang có điều muốn nói, nhưng không hiểu sao lại im lặng.
Lương Khâu Mộc đoán rằng cô muốn yêu cầu cái gì đó, hỏi: "Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
Triệu Vũ có chút xấu hổ: "À... Maggie và Hồ Nhất Mỹ tối mai sẽ đến nhà tôi, anh có thể giúp tôi làm một ít món tráng miệng được không?"
Lương Khâu Mộc hỏi: "Cô muốn bánh quy hay bánh ngọt?"
Triệu Vũ vội vàng nói: "Không cần hỏi tôi, anh muốn làm gì cũng được."
Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Vũ nhìn đồng hồ nói: "Gần đây do xem phim nên tôi ngủ không được ngon, có chút buồn ngủ, tôi về nhà ngủ tiếp đây, không quen ngủ trên gối của anh."
Lương Khâu Mộc nói: "Cô có nhiều vấn đề thật đấy, kén cá chọn canh" Thấy cô đi tới cửa, trong lòng anh có chút do dự, buột miệng nói: "Này, Triệu Đại Bảo, tối nay tôi có nấu tôm càng, nhớ sang rửa bát."
Triệu Vũ quay lại, cười rạng rỡ với anh.
Những ô cửa kính của nhà ai đó bên tòa đối diện chập chờn, phản chiếu ánh nắng vào mắt anh. Cả thế giới xung quanh như bừng sáng.