Buổi tối, Lương Khâu Mộc ăn tối xong, rửa bát rồi ra phòng khách xem TV.
Bây giờ là giờ cao điểm, hầu hết các kênh đều đang chiếu phim truyền hình. Lương Khâu Mộc bấm chuyển sang nhiều lần, quả thật không có hứng thú, vì vậy anh đã tắt TV, bắt đầu đọc sách. Tuy nhiên đọc không quá ba trang thì lại không vô nữa.
Trên lầu luôn yên tĩnh, Triệu Vũ vẫn chưa về nhà.
Người phụ nữ này đã đi mất cả ngày nay, không phải vì tức giận nên lỡ làm chuyện dại dột gì đó chứ. Lương Khâu Mộc nghĩ như vậy, trong lòng có chút lo lắng nhưng vì thể diện nên anh không dám nhắn tin hỏi thăm cô. Để chuyển dời sự chú ý, anh chỉ đơn giản là dọn dẹp phòng khách, phòng ngủ và nhà bếp. Thời gian vẫn trôi không dừng một giây nào.
Trong nháy mắt đã là mười giờ, trên lầu vẫn không có tiếng động.
Lương Khâu Mộc muốn đi ngủ để lấy lại sức, nhưng anh lại không cảm thấy mệt một chút nào. Anh cứ luôn nghĩ về nó, quyết định khoác áo xuống lầu đi dạo.
Thời tiết bây giờ đã ấm hơn, cả xóm tắt đèn tối thui coi bộ đã ngủ hết, vẫn còn lát thát vài người dưới lầu, Lương Khâu Mộc vừa đi vừa chào hỏi hàng xóm, tản bộ trên vỉa hè một lúc, sau đó chuyển hướng sang khu đi bộ bên ngoài chung cư.
Hiện tại là khoảng thời gian hoa nở rộ, ánh trăng bồng bềnh trong gió, bông hoa bay phấp phới, vài đôi tình nhân trẻ rúc vào chiếc ghế dài dưới gốc cây âu yếm nhau. Trong đám đông, đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ, động tác như là đang ăn.
Lương Khâu Mộc bước tới, phát hiện Triệu Vũ đang ngồi nhai ngấu nghiến hộp kem lớn trên ghế ngồi.
Buổi tối, cô từ thành phố trở về, lang thang nửa đêm vẫn không thấy khá hơn. Maggie và Hồ Nhất Mỹ mời cô đi ăn tối nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng. Vì vậy, cô quyết định thuận theo dòng chảy, biến sự đau buồn và tức giận thành nỗi thèm ăn.
Lương Khâu Mộc đến để chào hỏi, nhưng Triệu Vũ hoàn toàn phớt lờ anh.
Lương Khâu Mộc lại nói: "Cô không phải đang cố gắng giảm cân sao?"
Triệu Vũ không ngẩng đầu: "Đồ ăn nóng mới có calo, còn đồ ăn lạnh thì không có, cho nên ăn bao nhiêu cũng không béo."
Lương Khâu Mộc nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài: "Có đôi khi tôi thực sự hoài nghi liệu cô có từng học đại học hay không."
Triệu Vũ múc một thìa kem lớn, nói: "Anh không cần để ý đến tôi."
Lương Khâu Mộc ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Sao muộn thế này còn chưa về?"
Triệu Vũ không lên tiếng.
Lương Khâu Mộc nhìn biểu cảm của cô, thăm dò hỏi: "Cô... hôm nay không có chuyện gì xảy ra, đúng không?"
Triệu Vũ vẫn không trả lời.
Lương Khâu Mộc không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, nhặt một nhánh cỏ dại từ bồn hoa phía sau lên, bắt đầu chơi đùa với nó quanh ngón tay mình.
Triệu Vũ không nói lời nào ăn hết hộp kem, đem hộp đặt ở trên đùi, hít thật sâu thở dài: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Lương Khâu Mộc sửng sốt, nói: "Chúc mừng sinh nhật."
"Không có quà sinh nhật sao?" Triệu Vũ híp mắt nhìn anh.
Lương Khâu Mộc nói: "Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cô, bây giờ tôi có thể mua nó ở đâu, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô."
Triệu Vũ nói: "Không cần, anh hát sinh nhật tặng tôi là được."
Lương Khâu Mộc có chút xấu hổ, nhịn một lúc lâu mới bắt đầu hát: "Chúc mừng sinh nhật cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ..."
Triệu Vũ ngắt lời anh, nói: "Quên đi, anh hát dở quá."
Lương Khâu Mộc hát được một nửa thì bị nghẹn lại trong cổ họng, anh bực bội phát tiết vào nhánh cây.
Hai người trầm mặc một hồi, Triệu Vũ đột nhiên nói: "Thực ra, tôi cũng không để ý gì nhiều đến ngày sinh nhật."
"Tại sao?" Lương Khâu Mộc hỏi.
"Tôi 29 tuổi, đây là sinh nhật cuối cùng của tôi trước khi bước sang tuổi 30."
"Tuổi tác chỉ là một biểu tượng, điều đó không quan trọng. Điều quyết định cuộc sống là tinh thần và sự nổ lực." Lương Khâu Mộc nói.
Triệu Vũ ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào gạch đá trước ghế một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Lương Khâu Mộc: "Tôi muốn uống rượu, anh có thể đi cùng tôi không?"
Lương Khâu Mộc do dự một lúc, nói: "Không có quán bar nào xung quanh đây cả."
"Không cần, đi chỗ đó đi." Triệu Vũ chỉ chỉ phía nhà hàng thịt nướng.
Lương Khâu Mộc biết tâm trạng cô bây giờ rất tệ, không nỡ từ chối cô, nên anh đã đồng ý.
Hai người đứng dậy đi vào nhà hàng đồ nướng, Triệu Vũ cầm thực đơn trên bàn lên, gọi bia, mực và thịt cừu xiên một cách thuần thục, sau đó đưa lại cho anh.
Lương Khâu Mộc nhìn thực đơn, nhíu mày: "Tôi không ăn loại thức ăn vặt này."
Triệu Vũ cũng không ngại: "Được, anh muốn thế nào cũng được."
Lương Khâu Mộc cảm thấy khó xử khi cứ ngồi yên như vậy mà không làm gì, vì vậy anh liếc nhìn một chút, cuối cùng gọi món salad rau.
Triệu Vũ là khách quen của cửa hàng này nên biết rất rõ về ông chủ, sau một thời gian, đích thân ông chủ tự tay mang bia, thịt, salad rau lên.
Trong khi trò chuyện với ông, Triệu Vũ đã ăn một mớ mực, uống một ngụm bia, cảm thấy không quá hài lòng liền nói với ông thêm một vài xiên thận nướng.
Ông chủ vui vẻ đồng ý, định quay vào bếp thì bị Lương Khâu Mộc ngăn lại.
"Ông chủ, món salad của ông bị héo rồi." Lương Khâu Mộc nói, gắp một miếng rau diếp héo từ trong đĩa ra: "Xin hãy làm một cái khác, chỉ cần lá rau diếp và cà chua nhỏ, lá rau diếp phải mềm, cà chua có thể chần ra, xin đừng dùng những thứ lộn xộn khác, cũng đừng thêm nước sốt salad. "
Ông chủ cười khan chào hỏi, nhìn như có vẻ hiểu lầm gì đó.
Triệu Vũ vội vàng nói với ông: "Ông à, thực ra tôi không biết rõ về người này, anh ấy chỉ là bạn cùng chung cư mà thôi, nếu ông không tin tôi có thể nhổ nước bọt vào đĩa anh ấy để minh chứng."
Lương Khâu Mộc ba chấm trên đầu.
Ông chủ mỉm cười rời đi, nhanh chóng mang theo salad và thận.
Nghĩ đến những gì Triệu Vũ nói, Lương Khâu Mộc hết hứng ăn, cuối cùng chỉ nuốt trôi mỗi hai quả cà chua nhỏ.
Triệu Vũ uống đến say sưa, hai người ăn cơm tối đến gần nửa đêm.
Phố đi bộ không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc. Triệu Vũ đi theo sau Lương Khâu Mộc, lảo đảo mấy bước, cô đột nhiên dừng lại dưới một gốc cây hoa anh đào.
Lương Khâu Mộc quay lại nhìn cô.
Triệu Vũ dựa vào băng ghế dưới táng cây, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi đi không nổi, anh cõng tôi về nhà đi."
Lương Khâu Mộc nói: "Không được."
"Vậy tôi sẽ ngủ ở chỗ này." Triệu Vũ đỡ băng ghế ngồi xuống, ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ánh trăng len lỏi giữa cành lá, trên cánh hoa in bóng trong suốt như bạch ngọc, trên bóng là khuôn mặt hồng nhuận thanh tú của cô.
Lương Khâu Mộc đứng yên lặng, sững sờ trong giây lát. Một lúc sau anh ngồi xuống cạnh cô, Nói: "Đi lên."
Triệu Vũ vui vẻ nằm ngửa, vòng tay ôm cổ anh, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào bên tai anh, cảm giác hơi ngứa ngáy.
Lương Khâu Mộc bối rối suốt cả quãng đường. Khi đến nhà Triệu Vũ, anh không lưu lại ở đó, nói "chúc ngủ ngon" sau đó chuẩn bị xuống lầu.
Triệu Vũ nắm lấy tay anh cầu xin, "Anh có thể ở lại trò chuyện với tôi một lúc được không? Chỉ một lúc thôi."
Lương Khâu Mộc theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi anh quay đầu lại, nhìn thấy gợn sóng trong mắt cô, ma xui quỷ khiến lời từ chối đến tới cổ lại nuốt xuống.
Triệu Vũ bước lên phía trước bật TV, hai người cùng xem kịch hát lúc nửa đêm cùng nhau trò chuyện một lúc, Lương Khâu Mộc buồn ngủ đến mí mắt không thể mở.
Anh ngáp một cái rồi vào phòng tắm rửa mặt, khi quay lại phòng khách thì đã thấy cô cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ ngon lành.
Anh khẽ lay người cô: "Vào phòng ngủ đi, ở đây rất khó chịu."
Triệu Vũ vùi mặt vào cánh tay, không đáp.
Lương Khâu Mộc lay cô một lần nữa, chưa kịp nói gì thì Triệu Vũ đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay anh.
Lương Khâu Mộc giật mình, hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Triệu Vũ tựa vào vai anh, cơ thể khẽ run.
Lúc đó Lương Khâu Mộc mới nhận ra rằng cô đang khóc. Anh ngập ngừng rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: "Cô đừng buồn vì tên đàn ông đó nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
Triệu Vũ nghẹn ngào nói: "Tôi không quan tâm đến tên khốn đó. Điều khiến tôi khó chịu là những người chung nghề trước đây đều coi thường tôi, từng người một, họ tùy tiện đăng ảnh tôi lên Internet, vui vẻ nhìn tôi bị cư dân mạng chế nhạo, chỉ trích."
Lương Khâu Mộc nói: "Bọn họ chỉ là một lũ ngu dốt hẹp hòi chỉ biết hùa theo đám đông mà thôi. Tối hôm đó, hơn chục người đều mù quáng tin vào tấm chụp ảnh chụp X-quang ngực tôi, tại sao cô lại phải quan tâm những người này nghĩ gì?"
Triệu Vũ ngước đôi mắt đỏ hoe của mình nhìn lên: "Nếu anh bị một đám người xa lạ truy đuổi, chế giễu và xúc phạm bằng hàng nghìn tin nhắn thô lỗ, anh không cảm thấy khó chịu sao?"
Lương Khâu Mộc suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi chỉ cảm thấy bọn họ thật vô vị, cô không nên giành nhiều thời gian của mình vào mấy chuyện tầm thường này, đặc biệt là đối với mấy thể loại như vậy. Nói chuyện với họ chỉ khiến giá trị của cô đi xuống thôi, một việc không có lợi gì cho mình nếu là tôi sao tôi lại phải phí tâm vào mấy cái đó?"
Triệu Vũ có chút không nói nên lời: "Anh tại sao lại giống một người máy như vậy? Chỉ biết dùng thái độ lạnh lùng để phân tích tình huống một cách logic thôi."
Lương Khâu Mộc nói: "Đừng lo lắng, hầu hết những tin đồn thất thiệt này chỉ nổi lên được một lúc rồi lặng, về sau sẽ không còn ai để ý nhiều vào cô nữa."
Triệu Vũ ôm đầu gối, khẽ nói: "Tôi cảm thấy, chính mình chắc đã không thể quay về cuộc sống như cũ được nữa rồi."
Lương Khâu Mộc hỏi: "Cô thật sự thích một cuộc sống như vậy sao?"
"Đương nhiên là thích, ai mà lại chả mê một cuộc sống đầy lấp lánh, tỏa sáng như vậy chứ." Triệu Vũ nói.
"Mỗi ngày đều phải sống với vỏ bọc của bản thân, không thể nói chuyện với ai, không thể là chính mình, không phải rất mệt mỏi hay sao?" Lương Khâu Mộc lại hỏi.
Triệu Vũ trầm tư một lúc rồi nói: "Tôi xuất thân từ một thành phố nhỏ ở Hà Nam, trước khi đến Bắc Kinh, tôi chỉ là một cô gái nông thôn quê mùa, chưa từng nhìn ngắm thế giới. Mặc dù anh có thể nghĩ rằng kiểu sống đó vô cùng sa hoa và giả tạo, nhưng trong bảy năm qua tôi đã không ngừng tích cực vươn lên, cần cù mỗi ngày để có được vị trí đó. Đôi khi tôi cũng cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy mệt mỏi, ghét sự giả vờ, ghét phải giao du với những người bạn giả nhân giả nghĩa đó, nhưng tôi thực sự không muốn phải quay về trở thành mình năm xưa một chút nào."
Cô dừng lại, rồi nói: "Bây giờ, ngay cả một cuộc sống đơn sơ đó, tôi cũng không thể quay về được nữa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, năm sau là tôi đã tròn 30, thế mà bản thân vẫn chưa biết mục tiêu sống của mình là gì. Thành tựu lớn nhất trong đời tôi chắc là dạy người khác cách photoshop khoe chân dài khi chụp ảnh. Thật đúng là một sự thất bại." Nói rồi nước mắt lại rơi.
Lương Khâu Mộc nhanh chóng an ủi cô nói: "Mỗi người đều có một quá khứ không tốt, không sao vẫn còn thời gian để bản thân ta có thể bắt đầu lại."
Triệu Vũ cay đắng nhìn anh, bĩu môi nói: "Đúng là không thể tin nổi. Tại sao anh luôn coi thường thành tích trong cuộc sống của tôi? Video đó đã nhận được 500.000 lượt thích trên Douyin, hàng chục đàn ông đều muốn gửi cho tôi tin nhắn yêu cầu việc hẹn hò riêng với họ, tôi nghĩ anh nên nhìn lại cách an ủi của mình đi."
Lương Khâu Mộc giơ tay nói: "Được rồi, tôi đã sai."
Triệu Vũ lại dựa vào trên vai anh, nhất thời không nói lời nào. Lương Khâu Mộc nhìn xuống, thấy đôi mắt cô rũ dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, anh cầm điện thoại lên xem giờ rồi nói: "Đã khuya rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi đây."
Triệu Vũ ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn anh: "Không thể ở cùng tôi một lát hay sao?"
Lương Khâu Mộc nói: "Đã muộn rồi, tôi thực sự muốn đi ngủ."
Triệu Vũ lẩm bẩm nói: "Còn chưa tới một giờ, còn rất sớm."
"Cô cú đêm à?" Lương Khâu Mộc kéo cánh tay cô lại và nói, "Tôi thực sự rất buồn ngủ, ngày mai chúng ta hãy nói chuyện nhé."
"Vậy anh nhớ ngày mai tới gặp tôi."
"Được, hoặc là cô tới chỗ tôi đi."
"Khi nào tôi mới có thể tìm anh?"
"Bất cứ lúc nào cũng được." Lương Khâu Mộc gật đầu, nói thêm: "Khoảng thời gian tốt nhất có thể là vào buổi tối. Ban ngày tôi có rất nhiều việc phải làm. Khoảng từ 8 đến 9 giờ là thuận lợi nhất, bây giờ tôi phải ngủ sớm, ngày mai còn có một cuộc họp định kỳ."
Triệu Vũ nhìn anh, nằm trên ghế sô pha một lúc, đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Lương, chúng ta là bạn sao?"
Lương Khâu Mộc suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Đại loại là vậy."
Triệu Vũ cắn môi, cúi người ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Ý anh là loại có thể cùng nhau lên giường?"
Lương Khâu Mộc trong lòng khẽ động, anh đột nhiên không còn buồn ngủ nữa, không dám quay đầu đối diện với Triệu Vũ, nghiêm túc nói: "Chỉ là bạn bè bình thường, đêm đó xảy ra chuyện là ngoài ý muốn."
Đôi môi Triệu Vũ lướt qua vành tai anh, như có như không mà chạm vào, hơi thở ấm áp mềm mại như lông vũ lướt qua tai, cổ, xương quai xanh của anh, khơi dậy một luồng điện nhanh chóng xẹt qua trong người, chạy tán loạn khắp ở bụng dưới, tứ chi, khiến cơ thể anh tê liệt.
Lương Khâu Mộc hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng Triệu Vũ lại đưa tay vuốt ve ngực anh, dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn xuống dưới, từ từ chạm vào đùi anh, ánh mắt như lụa, giọng nói quyến rũ: "Anh chắc chứ? bác sĩ Lương?"
Lương Khâu Mộc trong lòng rối loạn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Triệu Vũ trêu chọc anh một hồi, mắt thấy anh vẫn hờ hững như cũ, cũng không muốn tự giễu cợt bản thân, liền đứng dậy nói: "Vậy tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."
Lương Khâu Mộc cứng đờ ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô từng bước đi đến cửa phòng ngủ, trong lòng anh như có lửa thiêu đốt.
Triệu Vũ trở lại phòng, đặt tay phải lên cửa, quay đầu nhìn anh lần cuối. Lương Khâu Mộc vẫn ngồi thẳng. Triệu Vũ khẽ thở dài, vươn tay đóng cửa lại. Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa sắp sửa khép, anh lại đột nhiên sải bước về phía trước đẩy mạnh cửa ra.
Triệu Vũ giật mình, khoanh tay nhìn anh với nụ cười nửa miệng.
Lương Khâu Mộc có chút xấu hổ, không cho cô cơ hội giễu cợt, anh cúi người xuống hôn lên môi cô. Triệu Vũ khịt mũi, một tay choàng cổ anh tay kia bắt đầu xé áo. Đầu óc Lương Khâu Mộc quay cuồng, trong lòng sôi nóng vô cùng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lý trí của anh trong nháy mắt bị biến thành tro bụi.
Anh say đắm hôn cô trong tay, đẩy vào tường, luồn tay phải vào áo cô, nóng lòng kiên nhẫn từng chút vuốt ve sau lưng, dọc theo bả vai xuống dưới, từ từ rơi xuống phần eo. Lực cánh tay của Triệu Vũ rất tốt, cô nhảy cẫng lên trên người anh, hai chân móc vào quanh eo. Hai người hôn nhau say đắm đến tận đầu giường, Lương Khâu Mộc đè cô xuống.
Triệu Vũ kinh ngạc kêu lên, Lương Khâu Mộc vội vàng che miệng cô, nháy mắt ra hiệu về phía bức tường.
Triệu Vũ hiểu ý, khẽ cắn môi, xé toạc áo sơ mi của anh, tay phải ở trên ngực sờ soạng đủ kiểu, sau đó duỗi đến đũng quần, trêu chọc nói: "Anh giả bộ cái gì, đạo đức giả."
Lương Khâu Mộc đỏ mặt, cởi dây thắt lưng, trói hai tay cô lại, đem đùi cô gác lên vai mình. Cao trào đến nhanh như sóng triều, anh tiến vào cơ thể cô mà không hề chuẩn bị trước.
Một cảm giác quen thuộc từ sâu trong ký ức truyền đến, cái đêm mơ hồ cách đây mấy tháng bỗng nhiên trở nên rõ ràng, ký ức của ngày hôm qua cùng hôm nay chồng chất lên nhau, cuộc sống của họ cứ như vậy mà dần dần lấn vào đối phương.
Các chuyển động của anh đều rất mãnh liệt. Triệu Vũ bị hôn đến mức không thở nổi, giống như rơi vào một chiếc tàu lượn siêu tốc mất kiểm soát, dùng tốc độ nhanh nhất lao lêи đỉиɦ đầu. Cô liều mạng vùng vẫy, muốn ôm lấy anh, nhưng hai tay lại bị anh đè, không thể động đậy. Sự sợ hãi, phấn khích ập đến khiến cổ họng cô tắc nghẹn như đang ngậm một viên kẹo không thể nhả. Cô run rẩy cả người, chỉ biết nhắm mắt cam chịu, từng chút bị anh xâm phạm. Tiếng tim đập thình thịch vang bên tai, chiếc tàu từ từ xuống dốc, một niềm vui sảng khoái không rõ lí do ập tới như sóng triều.
Lương Khâu Mộc ở trên người Triệu Vũ một lúc, quay người ôm cô vào lòng. Sự mệt mỏi kéo dài khiến Triệu Vũ ngủ say lúc nào không hay, cô mềm mại nằm trên gối, bất động.
Lương Khâu Mộc dịu dàng hôn lên vai cô, đôi môi anh lướt qua lưng, eo, hông và chân của cô, như thể đang bù đắp cho khúc dạo đầu không có lúc nãy.
Triệu Vũ lại có chút ngứa ngáy, lật người ngồi lên người anh, hoà quyện cả hai cơ thể vào nhau. Trong bóng tối, cô mềm mại như một con thuyền dập dềnh trong sóng biển, thăng trầm vững vàng không bị dập đổ. Sâu hơn nữa, thì chính là thế giới mới rộng lớn, vô tận mà cô đặt chân đến.
Cả hai quấn lấy nhau cả đêm, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ khi trời đã bắt đầu chạng vạng sáng. Lương Khâu Mộc sợ đánh thức Triệu Vũ nên đã tắt đồng hồ báo thức. Ngày hôm nay anh có chút tuỳ hứng, lần nữa thả trôi bản thân trong du͙© vọиɠ giống lần trước, bất chấp tất cả mà làm cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh ngủ suốt cả buổi chiều, nửa tỉnh vì đói nửa thì vì sức nặng trên cánh tay. Anh khẽ cử động vai thì đau ê ẩm, cẳng tay cũng tê.
Anh cúi đầu nhìn, Triệu Vũ vẫn nằm trong lòng anh ngủ say sưa, tóc xõa trên mặt, vai trần, xem anh như gấu bông mà quấn lấy. Trong vô thức anh vậy mà nở nụ cười nhạt hiện lên trên khóe môi.
Căn phòng yên tĩnh, quần áo của họ vương vãi trên sàn nhà. Cửa sổ ban công không đóng, bóng rèm khẽ lay động.
Khung cảnh rất yên bình.