Chương 10: Như chúng ta đều biết, gặp lại người yêu cũ chắc chắn sẽ...

Trong nháy mắt, đã hơn ba tháng kể từ khi Triệu Vũ chuyển đến Thông Châu. Cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở đây.

Vài năm trở lại, cô luôn tham gia vào giới thời trang, từ lâu đã quen với lối sống phù phiếm và xu hướng luôn thay đổi. Nhưng Thông Châu như cái bóng chậm chạp của thế giới, bước đi trên cây cầu cạn đã hết hạn, xu hướng đã lặn thì mới bắt đầu nổi ở đây, cuộc sống nơi này không mấy lấp lánh, nhộn nhịp như ở thành phố.

Khi cô lần đầu tiên đến Bắc Kinh, khái niệm về kinh tế nơi đây đang trên đà phát triển, các nhà *đầu cơ thuộc mọi tầng lớp xã hội đều cùng nhau đầu tư vào bất động sản của mình. Chính phủ nhanh chóng ban hành chính sách hạn chế mua bán, giá nhà đất nhanh chóng tăng vọt, kế hoạch của các nhà đầu cơ đều nhanh chóng thất bại. Mọi người cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều đối với kinh tế hiện nay. Vài năm sau, nơi này vẫn còn khí chất của một quận ngoại thành. Sau khi rời Trung tâm Thương mại Quốc tế và đi bộ 20 km về phía đông, một bầu không khí bình dị yên tĩnh bao trùm lấy khắp nơi, người dân địa phương ở đây đã quen gọi nó là đường vành đai thứ ba. Điểm vui chơi duy nhất mang theo xu hướng nước ngoài là *Universal Studios, nhưng trừ khi nó tăng giá cả, IP quốc tế cũng không quan tâm nhiều đến người dân địa phương

(*Đầu cơ là việc mua một tài sản với hy vọng rằng nó sẽ trở nên có giá trị hơn trong tương lai gần)

(*Universal Studios là các khu công viên giải trí, khu nghỉ dưỡng)

Triệu Vũ đã sống ở đây ba tháng, cái khiến cô có cảm giác nhất là sự chậm chạp và "Tu hành!"

Những người thuê nhà ở Thông Châu nhưng đi làm ở thành thị vì đường dài nên khi tan sở họ đều có vẻ mặt mệt mỏi, suy nhược, không có tâm trạng.

Những người chủ cũ sống ở đây rất có khí chất của một người tu hành, thái độ điềm tĩnh, luôn tích cực. Vì chi phí sinh hoạt thấp, ít áp lực nên họ có tinh thần vui vẻ cao, ngày thường ngoài ba bữa trong tuần, họ không lo lắng gì khác. Ngoại trừ Triệu Vũ bước đi nhanh và chỉ muốn nhanh chóng quay về nằm vặt xuống giường sau một ngày mệt mỏi thì hầu hết những người khác đều nhàn nhã đi bộ.

Một nơi yên bình như vậy rất phù hợp cho việc phụng dưỡng tuổi già. Khu chung cư nơi Triệu Vũ sống rất lớn, cây xanh tươi tốt, khắp nơi đều có người lớn tuổi, cả đời cô chưa từng thấy nhiều ông cụ bà lão như vậy. Ông bà đều dậy sớm, mỗi ngày trước khi trời sáng các cô chú đều cùng nhau ra ngoài, người thì dắt chó đi dạo, người thì dắt mèo đi dạo đôi lúc cũng có người đưa luôn cháu của mình đi dạo. Điều khoa trương nhất ở đây chính là bác Tôn ở tầng một của căn hộ bên cạnh, bác ấy có nuôi hai con gà sậy trong sân, lùa gà ra vườn chung cư mọi lúc mọi nơi. Triệu Vũ gặp bác ấy hai lần và suýt nữa kinh ngạc rớt quai hàm.

Tất nhiên, lũ trẻ con hàng xóm là điều làm cô khó chịu nhất. Dù đã gần 30 tuổi nhưng tình mẫu tử trong cô vẫn chưa được đánh thức, dù thế nào cô cũng không thể thích trẻ con. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, nơi có nhiều người già thì cũng phải có nhiều trẻ con. Mỗi tối, khu vườn của khu chung cư như biến thành một núi hoa quả, bãi cỏ, đường đi bộ, cây cối đầy ắp lũ trẻ, chúng đùa vui mãi không biết mệt sau đó còn lăn lộn trên mặt đất, la hét, huýt sáo om sòm hết lên, đã vậy còn ném đá lẫn nhau. Triệu Vũ một ngày đi qua núi hoa quốc này một lần, sau khi trở về nhà, cô gần như lo lắng bị tấn công, sau đó, cô cũng tổng kết các quy tắc đến và đi của bọn trẻ, và không bao giờ ra ngoài vào buổi tối.

May mắn thay, những đứa trẻ không quá nghịch ngợm khi chúng bắt đầu học lớp bốn và lớp năm. Ngoại trừ hai cô con gái của gia đình nhà Trần Vỹ, hầu hết đều rất tôn trọng người lớn, văn minh, lịch sự. Lấy cảm hứng từ Đỗ Tử Đằng, cậu trai mập mạp ở cửa đối diện, tất cả những đứa trẻ khi nhìn thấy cô đều kính trọng gọi cô một tiếng "Dì Triệu". Cô đã vất vả sửa từng cái, nhưng nó đều vô dụng, vì vậy cô đành phải chấp nhận cái danh hiệu này.

Quan hệ xóm giềng trong khu chung cư rất hài hòa, đời sống tinh thần phong phú, thỉnh thoảng có tổ chức sinh hoạt tập thể, khiêu vũ với các anh chị cùng xóm ở công viên gần đó. Để nuôi dưỡng tình cảm của mọi người, chú Du đã tổ chức các buổi triển lãm thư pháp ở hành lang quanh năm. Hàng xóm mỗi khi rảnh rỗi lại tụ tập đánh cờ, đánh bài, thỉnh thoảng chú Tôn còn lẻn vào để xem chỉ tay. Triệu Vũ cũng cho chú ấy xem một lần. Chú Tôn nói rằng cô sẽ kết hôn ba lần trong đời. Triệu Vũ tự nghĩ, nếu có chuyện đó thì cũng thật tuyệt vời, theo quan điểm của cô, hầu hết các ông chồng giàu đều là cặn bã, nếu ly hôn ba lần thì mới có hy vọng đạt được thành tích cao, rút ra nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần chắc chắn bản thân có thể kiểm soát được tâm trạng thì sẽ không có chuyện đập phá xe giống như lúc trước.

Khu chung cư cũng tổ chức một số hoạt động xây dựng nhóm phúc lợi chung hàng tháng. Ủy ban cộng đồng khu phố nằm gần khu chung cư, giao tiếp với cư dân rất thuận tiện, xây dựng tinh thần văn minh ở mọi nơi, tổ chức mọi người tham gia các hoạt động công cộng. Tháng trước có đi đến mấy con sông kênh để nhặt rác, Triệu Vũ không muốn tham gia chút nào.

Sự kiện chủ đề tháng này là trồng cây, ban đầu cô không muốn đi, nhưng hai ngày trước khi đi có lấy hàng chuyển phát nhanh, cô gặp chú Đỗ và dì Lưu trong thang máy, chú nhìn thấy cô đang bê một chiếc hộp lớn liền nhiệt tình giúp cô chuyển lên nhà. Để tỏ lòng biết ơn, cô đã đưa cho họ món quà lưu niệm mà các chị em đã mang đến lần trước. Dì Lưu rất vui vẻ mà đi pha một ấm trà cùng cô tán gẫu nửa buổi chiều, trong lúc nói chuyện nghe nói gần đây cột sống cổ của cô không thoải mái, ngủ không ngon, dì nhất định muốn xoa bóp cho cô, còn khuyên nhủ:

"Tiểu Triệu, dì không phải có ý gì nói con nhưng mà cho dù ở nhà tự làm truyền thông cũng phải đi ra ngoài thường xuyên, tuổi còn trẻ, nên vận động nhiều hơn, ở nhà mãi cũng chán, đã vậy cũng sẽ gặp các vấn đề về sức khỏe và tâm lý. Hãy nhìn Trần Vỹ, cô ấy rất tích cực và yêu đời, mặc dù hơn con mười tuổi nhưng vẫn hoạt bát như một đứa trẻ, có thể chạy mười km một ngày mà không thở hổn hển, trong đại hội thể thao khu chung cư hàng năm, không ai có thể so sánh với Trần Vỹ, ngoại trừ bác sĩ Lương. "

Triệu Vũ trợn tròn mắt, tự nhủ: Người phụ nữ đó? Trần Vỹ? Mặc dù lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn tốt à? Không mệt hay đau cột sống sao? Sao có thể chứ.

Dì Lưu đã không nhận ra mình vô tình đã truyền cho Triệu Vũ một liều thuốc sinh trưởng mạnh mẽ cho tâm hồn, cuối cùng thì mời cô tham gia vào hoạt động trồng cây vào cuối tuần để hòa mình với thiên nhiên. Cô không thể không đồng ý.

Hôm đó là thứ bảy, Triệu Vũ dậy sớm và theo hàng xóm đến Canal Park.

Trước khi bắt đầu hoạt động trồng cây thì chính là bài phát biểu động viên của giám đốc ủy ban khu phố, Trần Vệ Đình. Giám đốc Trần là một người có trái tim lương thiện, lúc nào cũng lo nghĩ cho người dân, sợ họ bức xúc, sợ họ lo nghĩ này nghĩ nọ không thoải mái, mọi việc lớn nhỏ đều một mình làm. Do đó,

ông được người dân vô cùng yêu thích. Láng giềng nhìn thấy ông lúc nào cũng đeo kính lọc, khen ông không ngớt, khen ông phong nhã, phong lưu, lại ưu tú. Mũi tẹt, mắt nhỏ, kiểu tóc Địa Trung Hải, ngoài giới tính, ông chẳng có điểm gì chung với anh chàng điển trai Trần Vệ Đình, nam ca sĩ mặc dù đã giải nghệ nhưng vẫn có sức tiếng tăm lớn ở hiện nay.

Triệu Vũ đứng chống nạnh trong đám đông, nghe giám đốc Trần nói, đột nhiên cảm thấy lòng chùn xuống, thầm nói: "Đây đúng là một chuyện nực cười. Ba tháng trước, mình từng là một bông hoa của Trung tâm Thương mại Quốc tế, nhưng bây giờ lại phải lui về núi, thành thị nông thôn sinh sống."

Lúc này Trần Vỹ mới bưng một thùng nước từ trong hồ lên, nghe vậy cười lạnh một tiếng, thông qua mấy người nói với cô: " Đây không phải là người của Trúc Mã Điếm, Hà Nam đó sao?"

Nín thở trong l*иg ngực, Triệu Vũ tiến về phía cô ta vài bước, cố tình loạng choạng và đá đổ cái thùng bên cạnh cô ta.

Trần Vỹ nhanh chóng né xô nước hét lên: "Cô bị làm sao vậy!"

Triệu Vũ phớt lờ cô ta và bỏ đi.

Tiếng Trần Vỹ vọng lại phía cô: "Cô, cô nghĩ bản thân rất tài giỏi rất có tư chất hay sao!"

Triệu Vũ sải bước về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của cô ta.

Lúc này, bài phát biểu của Giám đốc Trần cũng kết thúc, hoạt động trồng cây chính thức bắt đầu. Để thuận tiện cho việc chèo thuyền, Triệu Vũ đã đặc biệt yêu cầu người tổ chức cho ở cùng với Lương Khâu Mộc.

Hai người lấy một cây dương non, chọn một vị trí thích hợp trên sườn đồi nhỏ trồng cây vào đó. Lương Khâu Mộc không nói gì, cầm xẻng lên bắt đầu đào một cái hố. Triệu Vũ đeo kính râm đứng bên cạnh anh, tay cầm điện thoại phát ra bản nhạc.

Lương Khâu Mộc bận rộn một lúc, khi ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Vũ không làm gì cả, anh cau mày, cầm lấy cái xô trong tay đưa cho cô, nói: "Đi lấy nước trong hồ."

Triệu Vũ đẩy chiếc kính râm lêи đỉиɦ đầu, giả vờ yếu đuối nói: " Bác sĩ Lương, tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, đôi vai này không thể gánh vác nổi, anh nỡ lòng để cho tôi làm một việc nặng nhọc như vậy sao?"

Lương Khâu Mộc không hề nghĩ ngợi: "Nỡ"

Triệu Vũ bất mãn hét lên: "Tại sao anh không biết thương hoa tiết ngọc gì hết vậy? Hãy tự nhìn đi. Một cô gái có thể mang một cái thùng lớn như vậy sao?"

Lương Khâu Mộc thấy cô cằn nhằn mãi không chịu đi, chỉ có thể nói: "Thôi vậy, tôi đi lấy nước, cô ở đây đào một cái hố đi." Sau đó anh cầm cái xô đi đến bên bờ hồ.

Triệu Vũ tay trái cầm xẻng lần lượt chọc chọc vào hố, còn tay phải thì vẫn cầm điện thoại di động để xem video.

Một lúc sau Lương Khâu Mộc trở lại, thấy Triệu Vũ vẫn còn lười biếng, anh thở dài tự cầm xẻng đào hố, trồng cây non, vùi đất, cuối cùng đưa gáo nước cho cô, nhờ cô tưới vào cây, như vậy ít nhiều gì có thể coi như đã tham gia vào hoạt động trồng cây. Tuy nhiên, cô vẫn không hề nhúc nhích.

Lương Khâu Mộc nghĩ rằng ngay cả việc này cô cũng không chịu làm nên anh không khỏi có chút bực bội, đang định nói thì thấy lông mày Triệu Vũ nhíu lại. Anh chần chờ một chút, hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"

Triệu Vũ liếc nhìn anh, tức giận nói: "Tên khốn bạn trai cũ của tôi lại giở trò trên Douyin nữa rồi, anh ta lập một dàn bài hát tặng cho 12 người yêu cũ của mình đã vậy còn chọn bài "bệnh điên" dành cho tôi. Chết tiệt, cái tên này đúng là có vấn đề về thần kinh mà!"

Lương Khâu Mộc nhanh chóng nhìn xung quanh, nhắc nhở cô: "Nhỏ tiếng thôi, ở đây có trẻ con."

Triệu Vũ không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghiến răng nói: "Tên khốn đó, tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh ta!"——Vừa nói, cô vừa đi tới cổng công viên

Lương Khâu Mộc vội vàng đi theo, thuyết phục nói: "Thực ra, có đôi khi chúng ta không cần quá để ý đến mấy việc xảy ra trong quá khứ, cô có thể cảm thấy bây giờ bản thân không thể buông bỏ chuyện năm xưa nhưng sau một thời gian nhìn lại, bọn họ cũng chỉ là một phần nhỏ không đáng nhắt tới trong cuộc sống của cô, không đáng để cô để tâm nhiều như vậy. Nếu tâm trạng không tốt, hãy về trước, cùng bạn bè dùng bữa, tán gẫu, thư giãn, nhưng đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."

Triệu Vũ nói phải, nhưng cô thật sự chả muốn nhẫn nhịn làm gì. Ra khỏi công viên, cô lập tức bắt taxi đến nhà Giang Dư Ba.

Khi Triệu Vũ đến căn hộ của Giang Dư Ba thì đã là buổi trưa. Giang Dư Ba đang ngồi trong phòng ăn, thấy cô vào cũng không hề ngạc nhiên, tựa hồ đang chờ cô đến, anh ta vui vẻ chào cô: "Ồ, đến kịp giờ ăn trưa luôn, không phải tôi đã nói với cô rồi hay sao, ăn ít thôi, nhìn cái chân mập mạp của cô đi kìa."

Triệu Vũ nhịn không được tiến lên tát cho hắn một cái, hỏi: "Anh cố tình kiếm chuyện với tôi đúng không?" Có lẽ Giang Dư Ba đang mong đợi cô sẽ đến đây nên mới cố tình làm việc này để chọc điên cô. Triệu Vũ đã biết từ lâu rằng người đàn ông này nhất định sẽ trả thù.

Giang Dư Ba tùy ý nói: "Nếu cô đến chỉ để cãi lý với tôi, cô có thể rời đi ngay bây giờ."

Triệu Vũ bình tĩnh nói: "Xóa video đi."

Giang Dư Ba hừ lạnh một tiếng: "Cô đang cầu xin tôi đấy à?

"Anh nghĩ sao?"

Giang Dư Ba giật giật khóe miệng, nói một cách chậm rãi: "Rất đơn giản, tẩy trang trực tiếp trên live stream, sau đó xin lỗi tôi trước mặt người hâm mộ."

Triệu Vũ nhìn hắn, hàm răng của cô đều bị nghiến đến sắp nát, nhưng cô suy nghĩ lại, dù sao thanh danh hiện tại cũng đã bị tụt xuống đáy vực, nhân cơ hội này thổi phồng lên cũng không có mất mát gì, vì vậy, sau một hồi đấu tranh, cô cũng đồng ý.

Giang Dư Ba rất hài lòng với câu trả lời này, anh ta giữ cô lại, nhanh chóng bật Douyin lên và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Những cư dân mạng đã chờ đợi màn kịch này từ lâu nên cũng không mất quá nhiều thời gian, hàng chục nghìn người đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp theo dõi ngay lập tức.

Giang Dư Ba đắc thắng nói với đám đông đang ăn dưa: "Mọi người, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Người phụ nữ đã từng rất tài năng ở Khu thương mại quốc tế, cô Triệu Vũ đa tài của chúng ta, hôm nay sẽ chính thức xin lỗi tất cả mọi người."

Triệu Vũ bị Giang Dư Ba kéo đến trước máy quay, lạnh lùng nhìn khu vực bình luận đầy thuốc súng và không nói gì.

Giang Dư Ba cũng nhìn chằm chằm vào khu bình luận, lông mày lộ ra vẻ phấn khích: "Hôm nay nếu cô chịu cúi đầu nhận lỗi, tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cô. Mọi người sẽ không nhớ tội lỗi của cô nữa và quá khứ sẽ bị xóa sạch hoàn toàn!"

Triệu Vũ vẫn thờ ơ.

Thấy Triệu Vũ không hợp tác, Giang Dư Ba có chút lo lắng, anh ta quay đầu lại và đưa cho cô một gói khăn giấy tẩy trang, nói: "Nào, cô hãy tẩy trang cho mọi người nhìn đi. Tôi đã tắt các bộ lọc làm đẹp rồi, hãy để cho mọi người nhìn vào gương mặt thật của cô."

Triệu Vũ không trả lời.

Giang Dư Ba lấy khăn ướt nhét vào tay cô, thúc giục: "Mau lên, làm gì mà lâu thế! Tất cả mọi người đều đang chờ lời xin lỗi của cô! Mọi nhà đều muốn xem cô xin lỗi như thế nào đây?"

Lũ đàn ông trong khu bình luận nhanh chóng đưa ra những đề xuất đáng khinh thường, Triệu Vũ liếc nhìn nó, đôi tay siết chặt lại. Giang Dư Ba đọc những câu bình luận tục tĩu đó một cách thích thú, thỉnh thoảng còn lặp lại với vẻ mặt hằn học:

"Cởi đồ? Không được đâu, như thế là hơi quá! Hơn nữa, cô ấy là nữ không thể làm ra chuyện này được."

"Quỳ? Dây xích chó? Ha ha ha, mọi người đi quá xa rồi, nhưng mà không phải là không thể!"

....

Triệu Vũ ngồi nhìn sang một bên, toàn thân run rẩy, đầu óc quay cuồng. Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng bản thân vẫn còn quá ngây thơ. Người đàn ông này hôm nay không chỉ muốn giẫm cô, mà còn muốn cho cô chết không toàn mạng, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội để quay đầu một lần nào nữa.

"...Vậy thì để đáp ứng yêu cầu của mọi người, xin cô Triệu Vũ hãy đeo sợi dây này. Tôi sẽ cho cô đeo một chiếc vòng cổ của con cɧó ©áϊ tôi, nó rất đẹp, và lời xin lỗi cũng rất chân thành, cô thấy sao, thưa cô Triệu Vũ?"

Triệu Vũ nghe vậy lập tức nổi giận, dập đầu anh ta thật mạnh lên bàn ăn: "Chết đi rồi mơ ha con!"

Giang Dư Ba không kịp phản ứng, đầu đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, bịt mũi hét lên: "Con chuột chù lại đánh người!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, khu bình luận lập tức bùng nổ, Triệu Vũ cầm điện thoại lên đập mạnh xuống đất một cái "tạch", màn hình vỡ tan tành.

Giang Dư Ba trở nên tức giận vì xấu hổ, hét vào mặt Triệu Vũ, đe dọa nhất định sẽ làm cho cô thân bại danh liệt.

Triệu Vũ lặng lẽ nhặt một chiếc bình. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Dư Ba bị đánh, nhìn thấy tình cảnh này, anh ta vẫn còn hơi lo sợ, lập tức nhảy khỏi ghế và chạy qua cửa: "Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!"

Bằng cách này, cả hai lại một lần nữa vào đồn cảnh sát. Giang Dư Ba bị đánh hai lần, cảm thấy rất mất mặt, dựa vào sự có mặt của cảnh sát, anh ta không ngừng kêu gọi giam giữ Triệu Vũ. Nhưng vì tên này không hoàn toàn là vô tội nên cuối cùng cả hai không còn cách nào khác là phải giải hoà. Sau khi các đồng chí cảnh sát giải quyết ổn thỏa, Triệu Vũ đã bị bắt bồi thường điện thoại cho Giang Dư Ba, và đưa thêm cho anh ta 500 nhân dân tệ chi phí y tế. Giang Dư Ba lấy tiền và bỏ đi.

Triệu Vũ dự đoán rằng tên khốn này sẽ không bỏ qua cho cô, quả nhiên, vào buổi tối, một cơn bão đẫm máu khác đã nổ ra trong khu vực bình luận Douyin của cô.

Đồng thời, không biết chị nhựa nào đã hùa theo lén lút đăng ảnh bữa tiệc cuối cùng lên diễn đàn buôn chuyện. Cư dân mạng nhanh chóng phát hiện những món ăn mà Triệu Vũ tiếp đãi chỉ là đồ trong siêu thị với giá 15 nhân dân tệ, tủ giày lắp ráp và túi xách Chanel cũng bị lôi ra bàn tán dù nó đã chìm. Phần bình luận của bài đăng nhộn nhịp y như Tết Nguyên đán.

Đứng bên đường, Triệu Vũ lặng lẽ lướt qua các bình luận, đóng bài đăng lại và gọi một chiếc xe trực tiếp đến Sanlitun (Tên đường phố Bắc Kinh). Tuy nhiên, cô suy nghĩ lại, nhớ đến số dư tiền của mình trong tài khoản ngân hàng, do dự hủy đơn và bắt đầu đi tàu điện ngầm trở về nhà.

Lời nhỏ edit: Ôi thương chị tui (。>﹏