Lâm Liêm bị theo dõi, bất kể cô làm cái gì đều có người theo dõi cô. Cô biết mẹ chồng sợ cô đem đứa bé bỏ đi bởi vì cô luôn phủ nhận sự tồn tại của đứa trẻ này.
Cô rơi vào trạng thái hoảng hoạn, rõ ràng biết rằng cô không thể có đứa con này, cho dù cô có nói gì đều không được chấp nhận. Nhưng cho dù cô sợ hãi như thế nào, Trạm Liêm Thời đã trở về.
Sáng sớm hôm sau, Trạm Liêm Thời đến phòng bệnh. Anh ta mặc một bộ vest, áo khoác vắt ngang cánh tay, trông rất đẹp trai và tuấn tú. Cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Liêm nhìn anh, cảm giác như cách xa một thế giới. Bác sĩ rời đi, cửa phòng bệnh đóng lại. Trạm Liêm Thời kéo ghế ngồi trước giường cô, hai chân vắt chéo , khí chất điềm tĩnh của ông chủ được bộc lộ hết.
Lâm Liêm vô thức ngồi dậy, vươn tay muốn treo áo khoác. Đây là thói quen đã ăn sâu vào xương tủy suốt một năm nay nhưng tay cô đông cứng dừng lại trên không trung bởi vì Trạm Liêm Thời đã đặt áo khoác ở cuối giường cô.
Người đàn ông nhìn bụng của cô, “Có thai?” Thật nhẹ nhàng, giống như nói chuyện bình thường.
Đầu ngón tay cong lên, Lâm Liêm thu tay lại, cúi đầu, “Không, kiểm tra sai rồi.”
Đến lúc này, cô vẫn khẳng định là không có.
Ánh mắt Trạm Liêm Thời rơi trên mặt cô, nhìn một phút mới nói: “Phá thai đi.”
Phá thai ...
Lâm Liêm trợn to hai mắt, nhìn Trạm Liêm Thời không tin.
Đây là con của anh, sao anh có thể bình thản nói phá.
Không, cô không có thai.
Lâm Liêm lắc đầu, "Em... em không mang thai ..."
Cô nắm chặt chăn bông, móng tay cong lên, các khớp xương dùng sức trở nên trắng bệch. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn thở nặng nhọc và run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng hoảng loạn, ổn định nhịp tim , từng chữ từng chữ đều rất kiên định, “ Thời Thời, em không có thai.”
“Em tin tôi?”
Trạm Liêm Lúc nhìn cô hồi lâu. đứng dậy và nói:"Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ , em nghỉ ngơi đi.”
Người đàn ông ấy rời đi, bóng lưng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy cảm an toàn và đáng tin cậy nhưng lại nói lời tàn nhẫn như vậy.
Hai mắt Lâm Liêm đỏ bừng chớp chớp, móng tay cô gãy rồi.
"Em muốn sinh đứa con này. Sau này nó sẽ mang họ Lâm, không phải họ Trạm. Đứa nhỏ sẽ không có quan hệ gì với Trạm gia. Thời Thời , có được không?”
Cô biết yêu cầu của mình đối với Trạm Liêm Thời là vô lý và thiếu hiểu biết như thế nào. Nhưng cô không làm được, thật sự không thể bỏ đứa trẻ đi được.
Đây là con của họ. Một đứa trẻ mang dòng máu của anh ...
Trạm Liêm Thời khẽ ngẩng đầu, tấm lưng đối diện với cô trở nên lạnh lẽo.
“Lâm Liêm,em không hiểu chuyện rồi .”
Hơi thở trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Lâm Liêm nhìn anh, hai mắt đỏ bừng.
Cô nói như dùng sức lực toàn thân ,vắt kiệt sức lực nói: “ Thời Thời ,em chỉ duy nhất lần này không hiểu chuyện, được không?”
“Không được.”
Lâm Liêm ngã xuống giường, nước mắt rơi lã chã.
Suốt một năm nay, anh đối với cô tốt kinh khủng, người ngoài nói không biết kiếp trước cô đã đốt bao nhiêu Cao Hương mới có được tình yêu của người đàn ông này, cô cũng cảm thấy may mắn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng người đã từng yêu cô hết mực lại nhẫn tâm với cô vào giờ phút này.
Giấc mơ mãi mãi giấc mơ. Không thể là sự thật.
Ai tin, người đó thua.