Yêu Em Là Hạnh Phúc Hay Đau Thương

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vâng hạnh phúc có, đau thương có, bị lừa dối có và là một thằng ngu cũng có... Yêu em bao nhiêu bất hạnh ập đến ta như vậy đấy sao tim ta không thể quên được hình ảnh của em. Sao mỗi lần em lên ta vẫn …
Xem Thêm

- Xin lỗi, em đã cố gắng học nấu ăn nhưng mà vẫn chưa được. a ráng ăn đi. nếu khó ăn quá thì mình đi ra ngoài ăn đỡ.

- Không sao anh dễ nuôi mà. hihi

Kéo ghế ngồi xuống, dùng cặp mắt xin lỗi nhìn ta. Nhóc đang chờ... hic số khổ vì phụ nữ mà... Bữa ăn sáng kết thúc bằng việc ta vọt vội vào toa lét. Món thì ngọt lợ, món mặn chát, món cay xè... hic ta thề. Ngày xưa bộ đội ta oánh Mỹ tra tấn kiểu này đảm bảo khai hết. Phù cuối cùng cũng xong bữa ăn sáng "ngon" khủng khϊếp của đời ta. Dắt xe ra khỏi nhà nháy mắt hỏi nhóc :

- Rảnh không? Làm ly cfe với anh ok

- Dạ, được. Nhưng chở em lại quán anh hay ngồi nhé

-Ừ...

Lối nhỏ ta về, quán cfe và góc ngồi quen thuộc. Chị chủ quán nhìn ta với ánh mắt gian gian thế nào ấy nhỉ, chắc bà đang nghĩ xâu ta quá. Nở nụ cười gian chị như muốn nói với ta :Lăng nhăng nhé em trai. Bồ đâu mà chở gái thế.

Phớt lờ bà chị ta kêu:

-Cho em như cũ đi. Còn em uống gì?

- Cho em 1 ly chanh dây đi.

Ngồi nửa tiếng trong im lặng, không biết phải băt đầu thế nào. Nhóc vẫn ngồi đó, im lặng nhìn thẫn thờ ra đường... Nói gì nhỉ, nói sao cho cô bé không tự ái nhỉ...miên man nghĩ cách nói chuyện với nhóc. Khi nhìn lên đôi mắt nhóc đang xoáy nhìn ta. Ngoảnh mặt tránh ánh mắt đó của nhóc, điều ta muốn nói với nhóc bỗng dưng lại biến mất. Thôi bỏ đi nghĩ lam gì nhiều nhỉ. bỗng tiếng Nhóc vang lên :

- Sinh e xong ba mẹ bỏ nhau. Vứt em lại cho ngoại. Ông bà bỏ đi biệt xứ. Lớn lên trong vòng tay yêu thương của ngoại. Bà cháu có nhau em vẫn có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đi học bạn bè cứ gọi em là mày không có cha mẹ,đồ con hoang.... lại làm em tổn thương ghê gớm. A có hiểu cảm giác đó không? em thèm khát một mái ấm, một gia đình thực thụ, có ba có mẹ như bao đứa trẻ khác. Nhưng chẳng bao giờ em có được. Thứ mà ông bà cho em chỉ là tiền và vài tấm hinh gửi qua mail. Từ ngày ngoại bỏ đi, căn nhà đó thiếu vắng hơi người. E không muốn về nhà nữa.Vì thế em gặp tụi anh qua những bữa đi chơi đó....

Nở nự cười chua chát nhóc tiếp tục:

- A biết không? khi biết ba mẹ bỏ em vì em là con ngoài ý muốn. Từ bé em đã không có ai dạy dỗ chỉ có ngoai thôi.E không cần tiền anh hiểu không? em chỉ muốn có ba có mẹ như bao người mà thôi. Nghèo cũng được miễn sao luôn vui vẻ. Tiền, ông bà chỉ biết cho em tiền. Còn thứ em muốn chẳng ai cho em hết. A biết không hả? Ngay cả anh cũng thế, bao lần cùng em xong. A bỏ đi chả nói tiếng nào. A có biết anh tệ lắm không?... E biết... trong mắt anh em giống như một con điếm.Nhưng tại sao em lại thế a biết không hả? Vì em không dám yêu, nhìn thấy gia đình em như thế, e không dám yêu anh hiểu không? Nói cho anh biết ngoài anh ra em chưa hề cho người đàn ông khác đâu. A đừng nghĩ với ai em cũng qua đêm. Lần đầu tiên của đời con gái, em trao cho anh trong một cơn say. A cũng say chứ hơn gì em chứ. Lần đầu tiên của em đâu có cảm giác chứ. Anh mạnh bạo, làm em đau đớn. Nhưng em trách anh không? không hề. Vì chính em cũng tự cho rằng : E xứng đáng bị thế... huhu...hu... A biết không hả. Lần đầu nhìn thấy anh, nhìn anh nốc rượu không trò chuyện với ai. Không tham gia chơi chung với nhóm. Anh chỉ uống rượu mà thôi. Rồi nhìn cái dáng vẻ bất cần đó của anh, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ đó của anh. Trong lòng em có gì đó khác lạ. E đã tự cho rằng, chắc anh có gì đó buồn lắm. Phải buồn lắm nên mới thế… Đó giờ thì anh nên hiểu. Đối diện anh vẫn là cô Nhóc của anh, nhưng không xấu xa như anh nghĩ biết chưa…huhu…

Nhóc khóc, cô bé hoang dại khóc. Cái chỗ này sao toàn là nước mắt thế hả trời. E của ta cũng thế, ngay tại đây em nói cho ta biết về quá khứ của em. E khóc, ta cũng chảy nước mắt. Rồi bây giờ lại thêm cô nhóc này khóc. Sao đàn bà phức tạp thế. Nhưng nghĩ lại những gì nhóc nói, ta thấy lòng chua xót, sóng mũi cay cay. Ừ ta vô tâm. Ngủ với em mà chả biết em là ai.Ngay cả tên em đến giờ ta cũng không biết. Trong máy ta tên em chỉ là Nhóc, chỉ là Nhóc mà thôi.

Kéo ghế lại gần, đưa cho Nhóc tờ khăn giấy. Choàng tay qua ôm lấy cô bé đang run rẩy vì tiếng nấc vào lòng. Mắt ta cay cay, nhưng lòng ta lại ấm áp. “Anh sai rồi nhóc à, anh vô tâm với em quá. E nói đúng, rất đúng. E như vậy mà còn cố sống tốt tại sao anh lại buông thả chứ. Tình yêu thì sao chứ. Không phải anh vẫn còn gia đình còn em gái hay sao. A vẫn hạnh phúc mà, ít nhất là vẫn hơn cô Nhóc của anh cơ mà…”

- E muốn có một ba mẹ, một anh trai và 2 chị gái không?

Lấy tay lau nước mắt cho Nhóc, nhìn thẳng vào mắt Nhóc ta đã hỏi em câu hỏi đó.

- Là sao anh?

- Tối qua, khi uống rượu với e ở ngoài vườn. A đã nảy sinh vấn đề này. Nếu e không chê a và gd anh. Làm em gái anh nhé. Cái gì qua rồi cho qua đi. Từ nay anh sẽ dành tình cảm cho em: Tình anh em đúng nghĩa. Được không em?

Không trả lời ta, Nhóc khóc canh to hơn. Ôm chặt ta trong tay. Nhóc khóc… khóc…. Nhưng ta biết trong lòng Nhóc đang hạnh phúc… giọt nước mắt của hạnh phúc….
Vậy là cũng xong vấn đề ta muốn làm với Nhóc. Cô bé đồng ý có một gia đình thứ 2 nhưng không chịu nhận tình cảm anh em đúng nghĩa của ta mà phán một câu:

- Để tự nhiên vấn đề đó được không anh... Ai biết lỡ ngày nào đó....

- Lỡ ngày nào đó là sao nhóc? nói gì anh không hiểu?

- Bỏ đi. Bây giờ em về nhà gặp mẹ anh luôn nhé. Được không?

- Ok đi nào

My home!

Mở cổng bước vào nhà, mẹ ta đang lúi húi trong bếp. Bà vẫn thế, chỉ là bữa cơm thôi mà lúc nào cũng chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Tính mẹ ta nó vậy đó. Bà nói: "Từ bé bà ngoại đã dạy mẹ một câu nói: Hạnh phúc của một người phụ nữ là làm ra những món ăn ngon nhất cho chồng cho con. Cho dù nó giản dị nhưng không mấy ai làm được." Mẹ ta đã dạy em gái ta như những gì bà ngoại dạy mẹ. Ta thương mẹ và yêu mẹ rất nhiều. Vì trong nhà này bà là người hiểu con trai bà nhất. Có chuyện gì ta cũng tâm sự với bà và chờ những lời khuyên của bà. Chưa bao giờ bà la mắng ta cho dù ta có sai cỡ nào đi nữa. Cònba ta, ta và ông luôn luôn khắc khẩu mặc dù sâu tận trong lòng ông rất lo lắng cho ta. Nhưng là đàn ông nên ông không làm như mẹ. Luôn dạy ta phải là thế này là thế khác. Bữa cơm ông luôn kể về quá khứ nghèo đói của những năm chiến tranh. Ta lẳng lặng ngồi nghe tất cả. Nghe mà đến giờ ta có thể thuộc từng chi tiết khi ông bắt đầu bằng cái giọng kể nhè nhẹ nhè nhẹ. Ta nói sơ qua về gia đình ta thế cho anh em hiểu ta sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Đó là lý do vì sao ta dắt Nhóc về nhà cho dù chưa hề nói với mẹ ta. Bởi vì ta biết, mọi quyết định của ta bà đều ủng hộ.

- Nhóc vào đây. Anh giới thiệu em với mẹ. Sau đó phụ bà làm bếp nói chuyện cho quen. Lát ăn cơm anh sẽ tuyên bố lý do nhé.

- Dạ. Tiếng dạ lý nhí trong cổ họng. Có lẽ cô bé chưa bao giờ biết cảm giác nấu ăn chung với mẹ là thế nào. Càng nghĩ ta càng thương Nhóc hơn và ta cũng tự hứa có thế nào bất kể lúc nào Nhóc cần ta ta sẽ đến bên Nhóc. Ít nhất đó là những gì tốt nhất mà một thằng bất bất như ta có thể làm được.

- Má, bạn con đến chơi nè.

- Con chào bác ạ...

Mẹ quay người nhìn lại 2 đứa và nở nụ cười.

- Chào con. Bác đang nấu ăn. Con lên nhà chơi với H nhé

- Dạ thôi. Con muốn phụ bác làm bếp và học thêm chút kinh nghiệm nấu nướng được không ạ?

- Ừ vậy 2 bác cháu ta làm rồi nói chuyện cho vui. Cái nhà này đi miết một mình bác cũng buồn.Lại đây con...

Để mặc 2 bác cháu tâm sự, ta lên phòng. Căn phòng của ta nằm trên tầng 2 tầm nhìn ra ngoài vườn. Lúc nào buồn ta đều đứng bên cửa sổ và phóng tầm mắt vào vùng trơi xa xăm. Thả trôi lơ lửng những dòng suy nghĩ. Đời ta thê, mọi chuyện ta đều cố chịu đựng và vượt qua. Ta ít khi tâm sự về những nỗi đau trong lòng với gia đình và bạn bè. Sinh ta ra và yêu thương ta là ba mẹ, nhưng hiểu ta nhất thì lại là một cô gái. Mối tình đầu oan nghiệt của ta, ta tạm gọi là DH. (Truyện sau sẽ nói về cô gái đó anh em chờ xem).Bấm điện thoại gọi cho DH, ta chỉ mong được nghe giọng nói của em. Và rồi cứ thế như mọi lần. E bắt máy và bắt đầu trò chuyện trên trời dưới đất với ta. DH rất nhạy cảm, chỉ cần nghe giọng ta khác khác là e đã biết ta có chuyện. Nhưng không bao giờ em hỏi, chỉ kể chuyện về mọi thứ quanh em cho ta nghe. Và ta chỉ cần như thế, một người hiểu ta vậy là đủ rồi...

Bình Luận (52)

  1. user
    emxincode (12 năm trước) Trả Lời

    có một số chỗ em hơi mơ hồ mẹ của Nhóc bảo Nhóc mất rồi sao cháp gần đây lại có Nhóc vậy anh

      user
      mr_bmt (12 năm trước)

      ... haizz... các bạn làm ơn đọc kỹ nội dung giùm mình, xen lẫn trong truyện là những chap về cs hiện tại...còn bộ truyện là những gì diễn ra hơn 2 năm trước rồi...

  2. user
    Playgirl.badboysjk9x (12 năm trước) Trả Lời

    bác cuối cùng cũng tái xuất giang hồ cơ mà chap hiện tại ấy có vướng mắc như nào ấy nhể :-? tại sao nhóc vẫn còn ở VN trong khi nói là sang Mĩ cùng mẹ ruột :-?? thắc mắc quá cơ :-" ...

      user
      mr_bmt (12 năm trước)

      đó là chap hiện tại về cs của mình cách đây nửa năm... còn tác phẩm tiếp tục thời gian của 2 năm trước cơ bạn à...

  3. user
    congchucgia_Pham (12 năm trước) Trả Lời

    cũng đã lâu không vào dd, hôm nay rãnh đọc một lèo hết 39 trang của mr_bmt thấy cuốn hút quá, không bỏ qua trang nào được. Một câu chuyện quá hay, quá cảm động và chân thật đến từng chi tiết, kể cả phô bày bản chất bình thường của con người khi nhận được sự phản bội và trả thù. Mình tin câu chuyện này còn tiếp tục với nhiều diễn biến tâm lý phức tạp nữa. Hòng đợi tiếp đây.

      user
      mr_bmt (12 năm trước)

      Cảm ơn bạn nhé

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→