- Quên đi đại ca, gái thiếu gì. Đau khổ vì con đàn bà đó đáng không?
- Đừng nói với tao như vậy. Tao biết cái gì đáng và cái gì không? hiểu chứ. mày lại chơi với tụi nó đi. Cứ kệ tao.
Thằng bạn khẽ nhún vai và bỏ đi. Nó chơi bời nhưng nó là thằng hiểu ta nhất. Hơn nữa nó ít hơn ta một tuổi nhưng so với nó ta chỉ như một đứa trẻ học bò còn nó thì chạy như bay. Nó có một bộ óc siêu đẳng trong kinh doanh, nên chỉ nhờ số vốn ông bà già nó cho có 2 năm nó đã phất lên trông thấy. Tự mình làm ra tiền rồi tự mình tổ chức những bữa tiệc bay. Ít nhất nó chưa bao giờ quên thằng anh này, có gì cũng alo nhưng chính ta đã tự rút khỏi cuộc sống đó để bên em, để tìm lại sự bình yên và cuộc sống bình dị. Miên man trong suy nghĩ ta ngả lưng ra sau nhưng đầu ta gối vào cái gì mềm vậy. Quay lại nhìn kỹ thì ra là cô nhóc. Khẽ mỉm cười nhóc hỏi ta:
- Anh không chơi à. Sao lâu nay không thấy anh tập trung vậy. Có gì mới rồi nên quên tụi em hả.
Mỉm cười ta dốc chai rượu vào miệng. Mãi lâu sau đáp lại câu hỏi của nhóc là tiếng Ừ cộc lốc
- Chúc mừng anh nhé,nhưng nãy giờ e để ý thì anh đang buồn. Sao vậy.
- Không có gì. E cứ chơi đi. Kệ anh.
- Trước đây em và anh làʍ t̠ìиɦ với nhau vì say men, vì thuốc, nhưng sau khi anh đi em mới biết em có tình cảm với anh. E không mong anh bên em, nhưng đừng xua đuổi em. E gọi anh không bao giờ nghe máy. E coi thường em lắm phải không?
Tình yêu ư, nhóc có tình yêu với ta ư. Nực cười. Ừ thì đành rằng ngày đó thỉnh thoảng ta và nhóc lao vào nhau sau những lần bay. Nhưng chỉ sáng dậy thôi, đường ai nấy đi. Làm gì có tình cảm. Sao giờ lại nảy sinh thứ tình cảm chết tiệt này. Ta chả trả lời. Nhóc cũng im lặng rồi giật lấy chai rượu trong tay ta đưa lên miệng làm một hớp. Bất thình lình, nhóc quay sang ôm lấy ta và dùng miệng em làm chiếc cốc đổ rượu vào trong ta. Đẩy nhóc ra ta sặc sụa, lâu rồi ta không làm vậy. Nhìn nhóc ta nói :
- E đừng có vậy a không thích.
- Tối nay anh cứ vui đi, hi vọng em sẽ làm anh quên đi được chút nào đó, ok
Lại mỉm cười ta nhìn nhóc như giễu cợt : E mà cũng biết làm người khác đỡ buồn sao. E không làm hại ai là anh mừng rồi...
Nhóc:
- Một cô bé sinh năm 92, kute và cực kỳ model. Bố mẹ ly thân và sinh sống ở nước ngoài. Trước ở với bà ngoại nhưng sau khi bà em ra đi thì em ở một mình. Từ đó, em dấn thân vào những cuộc chơi. Không trò gì em không tham gia. Và cực kỳ lỳ lợm. Một lần chỉ vì có thằng cố tình "dê xồm" em mà em cho nó ăn luôn chai rượu lên đầu. Ấn tượng về nhóc ta chỉ có thế. Lần đầu tiên ta gặp nhóc là ngày ta và vợ ta ra tòa. Tối hôm đó, alo cho thằng bạn. Nó dắt ta đi chơi, và 1 năm đó ngày đi làm, tối đi bay. Ta cũng chả nhớ mình đã trải qua bao nhiêu mối tình một đêm. Nhưng chỉ với cô nhóc này thì nhiều nhất. Có lẽ 2 cái tâm hồn bất cần đời gặp nhau nên ta và nhóc có mối liên hệ thứ 6 quá.
...
Thừ người miên man suy nghĩ, tiếng nhạc mạnh bắt đầu lớn dần. Đám bạn bắt đầu say thuốc và phấn khích trong sự thăng hoa mà "cái chết được báo trước" đó đem lại. Quay sang nhóc bên cạnh, tò mò ta hỏi:
-Sao nhóc không ra chơi.
- Hihi, không. em không muốn chơi thứ đó nữa...
Cười nụ cười với nhóc ta cũng chả nói gì thêm. Ừ bỏ được cũng tốt. Ba cái thứ đó chỉ đem lại cảm giác vui sướиɠ khi người ta có nó trong người. Còn khi hết rồi thì người không ra người, ngợm không ra ngợm. Càng lún sâu thì càng hại người, biến người ta thành ma quỷ. Ủa nhưng tại sao một dân chơi lại có thể từ bỏ đam mê được nhỉ. Cũng hơi tò mò ta lại quay sang nhìn nhóc như người ngoài hành tinh xuống. Ngồi thêm một lát chịu không nổi tiếng nhạt chát chúa :
- Lấy rượu đi anh và em ra ngoài ngồi. A không chịu nổi nữa
- OK. A xuống ghế dưới vườn đi. E đi lấy rượu và áo khoác cho anh. OK
- Ok...
Rời khỏi phòng, bước chân ra ngoài vườn ta cảm nhận được chút hơi lạnh của không khí, chút gì đó cô đơn của màn đêm. Ngồi phịch xuống ghế, châm điếu thuốc cho ấm người. Bâng quơ trong lòng ta tự hỏi : em của ta đang làm gì? Chắc lại đang vui vẻ rồi. Cũng tốt nếu đã thế thì cứ thế đi. Lòng ta buồn nhưng ta không hận em. Hành động của ta quá đáng cũng chỉ vì yêu em nên không thể chịu nổi cảm giác bị em quay lưng lại. Nhưng mà bỏ đi, em hạnh phúc là được rồi. Cố gắng sống tốt em nhé... Lòng người đúng là khó hiểu, căm hận lẫn lộn yêu thương, quan tâm lo lắng. Giá như cứ vô ưu vô lo mà sống thì tốt biết mấy. Càng ngẫm ta càng buồn cười, càng đau lòng. Ngửa mặt lên trời ta hét lên:
- Ôi.....! Phụ nữ...............
Ba người phụ nữ ta rất mực yêu thương, nhưng mối tình nào cũng trái ngang và đau đớn. Đời ta có lẽ thế, cô độc.... phải sống cô độc sao. Cái gì cũng được ta chấp nhận hết. Đã là ý trời thì tránh cũng không được, chấp nhận nó vậy...
- Sao lại hét lên vậy a. Hét xong thoải mái chứ?
- Ừ, chút chút. Rượu đâu nhóc
- Nè. Chụp lấy...
Ngồi cạnh bên ta cả 2 đều không nói gì, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Trời dần về sáng, sương rơi ướt đẫm tóc ta và em. Cái lạnh càng làm ta sáng suốt cho dù ta có cố gắng say cũng không nổi. Quay sang bên cạnh nhóc đã ngủ, đầu dựa vào vai ta miệng khẽ nở nụ cười, nhìn cô bé đáng yêu quá. Ừ cứ thế đi H, tại sao phải phủ nhận những thứ đẹp xung quanh nhỉ. Nụ cười đó cũng như một đóa hoa chuẩn bị hé nở đó thôi. Phụ nữ tô điểm thêm cuộc sống chứ đâu phải ai cũng tệ. Ngay cả nhóc, là một dân chơi mà còn tự thay đổi cho mình đẹp hơn với cuộc sống. Thì ta, một thằng đàn ông sao không làm như thế chứ. Vùi mình vào máy tính, rượu, nỗi buồn rồi cố gặm nhấm nỗi cô đơn làm gì chứ nhỉ...
thật thà với dòng suy nghĩ đó ta thấy vui vẻ hơn. Vứt chai rượu vào thùng rác. Quay sang bế cô nhóc vào nhà đạt lên ghế sô pha. Ta cũng nằm xuống ôm nhóc vào lòng và ngủ. Một giấc ngủ không chút vướng bận, không đen tối mà trong sáng quá. Lại quay sang nhìn nhóc, ta nhớ lại hình ảnh một cô bé lắc lư theo tiếng nhạc mạnh, thoát y và sεメy sau mỗi lần phê thuốc. Điên cuồng cùng ta trong chuyện đó. Cô bé hoang dại quá, thôi không ham muốn bậy bạ. Mai ta sẽ nói chuyện với nhóc sau. Trong lòng ta nảy sinh một ý định...
8h sáng tỉnh dậy, đầu ta nặng trĩu. Quay người nhìn sang ngang nhưng nhóc đã không còn đó nữa. Chắc cô bé đi rồi. Ngồi ngáp ngáp và gõ đầu vài cái cho đỡ đau, đang tính đứng dậy vào phòng wc. Bỗng "loảng xoảng" có tiếng đồ rơi trong bếp. Ai vậy nhỉ, bạn ta chắc chắn là đi rồi. Ta có chìa khóa nhà nó mà. Với lại lần nào bay xong tụi nó cũng đi ngay trong đêm đâu có ngủ lại chứ. Chết mẹ hay là trộm. Xách lấy cây tuýp đươi ghế sô pha rón rén ta tiến nhẹ vào nhà bếp. Ghé con mắt nhìn vào ta chết lặng :
Nhóc đang nấu ăn. Thêm một bất ngờ nữa, nhưng ta cũng không làm phiền. Bỏ vào toa lét tắm rửa cho bay mùi rượu. Thay tạm bộ đồ của thằng bạn ngươi ta tỉnh táo hẳn. Cơn đau đầu cũng biến mất. Tinh thần sảng khoái đến lạ kỳ và đặc biệt có gì đó ấm áp nhờ cho nhóc "dân chơi" ấy. Thở ra vòng tròn thuốc mắt đang lim dim vì sảng khoái. Bỗng tay ai bịt mắt ta thế nhỉ. Khỏi nói cũng biết, cô nhóc này. Mùi hương cơ thể nhóc ta đâu có lạ chứ.
- Tha cho em chị ơi, em không có tiền đâu. Chị lấy gì cứ lấy đại đi...
- Hi hi... biết đùa rồi hả cưng. Ra ăn sáng với em nè...
- Đồ ăn hay là thuốc độc đấy, đừng gϊếŧ anh bằng cách này nhé.
- Zô ziên lãng nhách
Tiếng cười khúc khích lại vang lên, căn nhà cũng không lạnh và cô đơn như nó đã có. Chỉ là một tiếng cười thôi nhưng cũng làm cho sự trầm lắng và chút chút gì đó lạnh lẽo biến mất. Lắc cái đầu đầy dòng suy nghĩ của ta, cùng nhóc vào phòng ăn. Thắc mắc nhóc sẽ nấu cái gì cho ta thì đập vào mắt ta là mấy món ăn không biết diễn tả thế nào nữa. Rùng mình một cái lấy can đảm ta ngồi xuống, thôi dù gì cũng là cái lòng của nhóc, ráng ăn vậy. Hơn nữa còn phải đi cfe với nhóc để nói chuyện ta đã dự định nữa chứ. Không biết nên thử cái gì trước thì:
có một số chỗ em hơi mơ hồ mẹ của Nhóc bảo Nhóc mất rồi sao cháp gần đây lại có Nhóc vậy anh