Khai giảng ba ngày rồi, Giản Vi trải qua nhiều lần đang đi dọc đường đột nhiên có nam sinh chạy tới gần, có cùng khóa, có cả đàn anh khóa trên.
Trưa hôm nay cùng Chu Tương Tương tới căn tin ăn cơm, trên đường đi về phòng ký túc xá đã bị một nam sinh đón đường xin số điện thoại, cô sợ tới mức kéo Chu Tương Tương vội vàng chạy đi.
Trở lại ký túc xá, đột nhiên trái tim hơi mệt.
Cô đánh răng lên giường chuẩn bị ngủ trưa một lát.
Chu Tương Tương đang đọc sách, hỏi cô: “Vừa rồi sao cậu chạy trốn vậy?”
Giản Vi nằm hình chữ đại trên giường (大), đôi mắt nhìn thẳng trần nhà màu trắng, nói: “Không thích.”
“Cũng có thể thử qua lại xem sao, còn có bạn học hồi cấp ba của cậu cũng không tồi, đối xử với cậu rất tốt.”
“Nhưng cũng không thích.” Giản Vi nói.
Chu Tương Tương quay đầu qua, nhìn cô hỏi: “Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?”
Trong đầu toàn là hình dáng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi mím môi không lên tiếng.
Chu Tương Tương đứng dậy đi tới bên giường Giản Vi, đưa tay kéo tay cô, gửi cô ánh mắt mập mờ, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải cậu thích người đàn ông hôm đấy đưa cậu tới trường học không?”
“Ai… Ai thích anh ấy chứ….” Bộ dạng Giản Vi làm như rất ghét bỏ, nói: “Mình mới không thèm thích đàn ông lớn tuổi.”
Vẻ mặt của Chu Tương Tương như nói cậu cứ mạnh miệng đi, nói: “Nhưng hôm đó mình thấy cậu nhìn hình chụp anh ấy rồi ngẩn người mà.”
Giản Vi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trợn tròn mắt, “Nào có!”
“Ngày đó, cậu tìm ảnh trên mạng, anh ấy là tổng giám đốc Lâm thị?”
Chu Tương Tương nói dăm ba câu chọc trúng tâm tư của Giản Vi, Giản Vi giấu mãi trong lòng cũng khó chịu, liền không nhịn được hỏi cô ấy: “Vậy cậu nói mình phải làm gì bây giờ? Anh ấy lại không thích mình.”
“Sao cậu biết anh ấy không thích cậu?”
“Chính anh ấy nói, chính tai mình nghe thấy.” Lại nghĩ tới cảnh ngày đó Lâm Cẩn Ngôn khiêu vũ với Tô Tinh Uẩn, giọng điệu của Giản Vi có hơi chua chua, nói: “Anh ấy thích kiểu người như Tô Tinh Uẩn, người ta rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, sao mà mình vượt qua được chứ.”
“Cậu cũng rất đẹp, hơn nữa cậu không hỏi sao biết anh ấy nhất định không thích cậu? Mình thấy hôm khai giảng, anh ấy đối xử với cậu tốt như vậy, chưa chắc không có ý gì với cậu.”
Giản Vi ngẩn ra, “Thật…. Thật vậy chăng? Nhưng anh ấy từng nói không thích mình.”
“Đàn ông cũng sẽ nói một đằng suy nghĩ một nẻo mà.” Giọng điệu Chu Tương Tương như một người từng trải.
Giản Vi sáng mắt lên, vội vàng từ trên giường bò xuống, kéo Chu Tương Tương, vô cùng kích động hỏi: “Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
“Thì mình sẽ trực tiếp nói cho anh ấy biết mình thích anh ấy, nếu anh ấy cũng thích cậu thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu anh ấy không thích, thì cậu cũng có thể hoàn toàn buông anh ấy xuống. Dù bất kể thế nào thì cũng có một đáp án chính xác.”
..
Một câu của Chu Tương Tương vạch trần Giản Vi, phảng phất như đi trên đường u tối mờ mịt, tìm được lối ra sáng ngời.
Thứ sáu không có tiết, thứ năm cô cố ý đi siêu thị, dùng tiền lương của mình mua cho Lâm Cẩn Ngôn một món quà.
Buổi tối cô ngồi xe bus về nhà.
Vừa mới tính vào cửa, cửa đã mở từ bên trong ra.
Dì Lan tiễn một bác sĩ mặc áo blue trắng từ trong nhà đi ra, trong lòng Giản Vi căng thẳng, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Dì Lan vừa thấy Giản Vi thì như thấy vị cứu tinh, kéo tay cô: “Haizzz, Vi Vi, con đã về! Cậu chủ bị đau bao tử, vài ngày không ăn gì cả, con mau lên khuyên đi.”
Giản Vi nghe vậy trong lòng xiết lại, ngay cả giày cũng không kịp thay, cuống quít chạy lên lầu.
Mới vừa đi tới cửa phòng của Lâm Cẩn Ngôn, liền nghe bên trong truyền tới tiếng quát chói tai, “Cút ra ngoài!”
Trong lòng Giản Vi căng thẳng, đi lên chuẩn bị đẩy cửa vào, thì đột nhiên nghe thấy giọng con gái mềm mại, “Cẩn Ngôn, ít hay nhiều gì thì anh cũng ăn chút đi, anh như vậy nếu bác gái biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
“Tôi bảo cô cút, lỗ tai cô bị điếc à!” Giọng Lâm Cẩn Ngôn nổi giận, cách cửa phòng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh.
Giản Vi nhíu mày, cầm tay nắm vặn mở cửa.
Trong phòng, Lâm Cẩn Ngôn nửa nằm trên giường, trên tay đang treo bình truyền nước, anh chau mày, cả người đầy lửa giận.
Người phụ nữ ngồi bên giường, khí chất ưu nhã.
Tiếng đẩy cửa vang lên, hai người đều nhìn ra cửa.
Lâm Cẩn Ngôn trông thấy Giản Vi, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Giản Vi đứng ở cửa ra vào một lúc, mới chậm rãi đi vào, “Lâm Cẩn Ngôn anh….”
“Cút ra ngoài!” Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, đột nhiên hét chói tai.
Giản Vi ngẩn ra, trong nháy mắt mặt trắng bệch.
Thật vất vả cố lấy can đảm, bị ba chữ kia của anh đánh úp vào gần như biến mất không còn dấu vết.
Cô cuộn chặt lòng bàn tay, sau hồi lâu quay đầu đi ra ngoài.
“Quay lại!” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên gọi cô.
Cô dừng bước, giọng Lâm Cẩn Ngôn dịu xuống vài phần, “Tôi nói cô ta, không nói cô.”
Giản Vi hơi ngẩn ra, bỗng quay đầu lại.
Bên giường, Hứa Oánh đột nhiên đỏ mắt, không thể tin nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay xoa mi tâm, giọng điệu vẫn không có độ ấm: “Đi ra ngoài, từ nay về sau không có lệnh của tôi, không được tự tiện tới nhà tôi, càng không được tự tiện vào phòng tôi.”
Đôi mắt Hứa Oánh đỏ bừng, từ trên giường đứng lên đi vội ra ngoài.
Lúc đi qua Giản Vi, ánh mắt hung hăng liếc nhìn cô.
Cô ta cắn chặt môi, khóc thút thít chạy ra ngoài.