Chương 5: Hơi Chua Xót

Sau khi đám người cầm tiền tiêu sái rời đi, Giản Vi lập tức từ trên xe bước xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Ngôn, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, đi lướt qua người cô, trực tiếp đi lên xe.

Giản Vi lấy lại tinh thần vội vàng xoay người chạy tới trước xe Lâm Cẩn Ngôn, đứng bên ngoài cúi đầu rất sâu với Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong xe: "Cảm ơn anh, tiền của anh tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách trả lại cho anh."

- "Lên xe."

Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, Giản Vi sững sờ nghi ngờ mình nghe nhầm, "Sao ạ?"

Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô, "Cô có chỗ để đi à?"

Buổi chiều anh đã phái người điều tra, cô vì trốn nợ nên đã lâu không dám về nhà, hàng ngày nếu không ngủ ở trong công viên thì chính là ngủ dưới gầm cầu.

Giản Vi vội vàng gật đầu: "Nhà tôi ở trong ngõ nhỏ Trường Đình."

- "Cô định về nhà?"

Giản Vi khẽ gật đầu, cô nghĩ bây giờ đã trả tiền thì đám người kia không chặn trước cửa nhà cô nữa chứ?

Đang nghĩ ngợi lại nghe Lâm Cẩn Ngôn nói: "Tôi không đảm bảo đám người vừa nãy sẽ không tìm cô gây phiền toái, bây giờ tốt nhất là cô không nên về."

Giản Vi: "…. "

- "Lên xe."

Sau khi Giản Vi cân nhắc, đúng là vẫn còn sợ hãi, vì vậy nghe Lâm Cẩn Ngôn nói liền mở cửa xe ngồi vào.

Xe chạy từ từ, Lâm Cẩn Ngôn tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giản Vi căng thẳng bất an ngồi trong xe, mười phút sau cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Chúng ta đi đâu ạ?"

Lâm Cẩn Ngôn không mở mắt, nhàn nhạt trả lời cô, "Nhà của tôi."

Xe chạy trên đường rất lâu, cuối cùng dừng trước một tòa màu trắng xinh đẹp.

Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Cẩn Ngôn từ cửa xe bên kia bước xuống, Giản Vi còn đang ngây ngẩn ngồi trên xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh chỉ cảm thấy mông lung như một giấc mơ.

Tại sao cô tới đây?

Lão Lý đến mở cửa xe giúp cô, nói: “Cô gái nhỏ, tới nhà rồi xuống xe đi.”

Giản Vi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, khom người bước xuống xe.

Lâm Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, đôi mắt sắc nặng nề nhìn cô.

Hai tay Giản Vi vô thức xiết chặt, căng thẳng đi tới trước mặt anh.

“Tôi…….”

“Theo tôi vào.”



Không đợi cô mở miệng Lâm Cẩn Ngôn cắt ngang lời cô trước, sau đó xoay người đi vào trong sân.

Sân rộng rãi, tòa nhà màu trắng có ba tầng, đèn đuốc sáng trưng.

Giản Vi căng thẳng theo sát sau lưng Lâm Cẩn Ngôn.

Đến cửa ra vào Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở cửa thì cửa được mở từ bên trong ra.

“Cậu chủ, cậu đã về.” Mở cửa là dì người làm trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đang tưới hoa trên sân thượng thì thấy xe đi vào sân nên vội vàng chạy xuống mở cửa.

Vừa chào hỏi, ngẩng đầu lên thì thấy có một cô bé đứng sau lưng Lâm Cẩn Ngôn, sững sờ hỏi: “Cậu chủ, vị tiểu thư này là….”

Lâm Cẩn Ngôn nhấc chân đi vào nhà, nói: “Thu dọn cho cô ấy một phòng, cô ấy tạm thời ở đây.”

Dì Lan hiểu ý vội gật đầu, “Ồ, tôi đi thu dọn ngay đây.”

Nói xong cười dịu dàng mời Giản Vi: “Tiểu thư, mời vào.”

Giản Vi bị dì Lan xưng hô như vậy sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Con tên Giản Vi, dì gọi con Giản Vi là được ạ.”

Dì Lan “Haizzz” một tiếng, nói: “Dì gọi con là Vi Vi nhé, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Vừa nói vừa kéo Giản Vi vào nhà, đóng cửa lại, nói tiếp: “Con chờ dì chút dì lấy cho con đôi dép lê mới.”

Nói xong liền xoay người chạy tới phòng để đồ vật lấy dép lê.

Dì Lan nhanh chóng cầm đôi dép đi ra, Giản Vi vội nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn dì ạ.”

Dì Lan cười nói: “Sau này con gọi dì là dì Lan đi.”

“Dạ, dì Lan.” Giản Vi gật đầu đáp lại, đặt dép lên xuống đất khom người thay giày.

Đợi cô thay dép xong Lâm Cẩn Ngôn đã thay bộ quần áo khác từ trên lầu đi xuống.

Cởi bỏ bộ âu phục lạnh lẽo, cả người nhìn qua ôn hòa hơn vài phần, không còn cảm giác khiến người khác không dám đến gần nữa.

Lâm Cẩn Ngôn đi tới ghế sofa ngồi xuống, nâng mắt thấy Giản Vi còn ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, thấp giọng mở miệng. “Thất thần làm gì? Tới đây.”

Lúc này Giản Vi mới hoàn hồn vội đi qua.

“Ngồi xuống.”

Giản Vi sững sờ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn.

Sofa bằng da thật, Giản Vi không dám ngồi mạnh xuống, cho dù ngồi thì trọng lượng toàn thân cơ bản đều dồn lên hai chân mình.

Đời này cô chưa từng căng thẳng như vậy, lần đầu tiên đối mặt với một người thế mà không nói ra lời, cũng không biết nên nói gì, cứ ngoan ngoãn ngồi như vậy, hai tay bất an đặt trên hai chân.

Lầm Cẩn Ngôn cầm gói thuốc trên bàn trà rút ra một điếu, ngậm trong miệng rồi châm lửa.

Hít vài hơi, kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, đốm lửa sáng lập lòe đầu ngón tay mình.

Rất lâu sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Vi.



“Nghỉ học từ khi nào?”

Giọng anh vẫn bình thản như cũ, nhưng Giản Vi nghe thấy những lời này lại kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh…. Làm sao anh biết?”

“Bác sĩ chủ trị của cô là anh họ tôi.”

Giãn Vi sững sờ, “Là bác sĩ Chu nói cho anh?”

“Ừ.”

Giản Vi nghe xong lập tức hiểu rõ.

Cô nhấp môi dưới trả lời anh: “Nghỉ học từ năm lớp 11.”

“Ba cô bỏ đi từ khi nào?” Lâm Cẩn Ngôn lại hỏi.

Giản Vi trả lời anh, nói: “Lúc học lớp 11.”

“Đã từng tìm ông ta chưa?”

“Đã tìm nhưng không tìm thấy ạ.” Giọng điệu Giản Vi bình thường, phảng phất như không thèm để ý, nhưng đau thương trong mắt lại không che giấu được.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lại hỏi: “Học lớp 11 được bao lâu.”

“Cũng gần xong rồi ạ.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi dời tầm mắt, dụi tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Ngày mai tôi bảo người ta làm thủ tục nhập học cho cô, đã sắp xong lớp 11 vậy thì bắt đầu học từ lớp 12 đi.”

“Cái gì ạ?” Vẻ mặt Giản Vi đầy khϊếp sợ, gần như cho là mình xuất hiện ảo giác: “Anh vừa mới…. Nói gì?”

Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Mười bảy mười tám tuổi không học hành vậy cô muốn làm gì?”

Giản Vi: “….”

Lâm Cẩn Ngôn ném tàn thuốc, từ trên sofa đứng lên, hai tay cắm trong túi quần cúi đầu đánh giá Giản Vi một lúc, lập tức bổ sung một câu: “Nghe nói cô học rất giỏi, không học thì đáng tiếc quá.”

Nói xong liền rời khỏi sofa xoay người đi lên lầu.

Giản Vi ngơ ngác ngồi trên sofa, sửng sốt hồi lâu.

Sau một hồi, đột nhiên từ sofa đứng lên, “Lạch bạch lạch bạch” đuổi theo Lâm Cẩn Ngôn lên lầu.

Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, thấy Giản Vi chạy tới trước mặt anh, liền chau mày: “Có chuyện gì sao?”

Hai tay Giản Vi xiết chặt nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Tại sao anh muốn giúp tôi?”

“Không tại sao, chỉ cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, đáng thương mà thôi.” Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói một câu rồi đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Cửa phòng đóng lại, Giản Vi ngẩn ngơ đứng bên ngoài.

Câu cuối cùng của Lâm Cẩn Ngôn giống như kim thình lình đâm vào lòng cô một cái, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong mắt đột nhiên thấy chua xót.