Điệu nhảy năm phút, mới đến phút thứ ba Tô Tinh Uẩn đột nhiên nhích lại gần Lâm Cẩn Ngôn, thấp giọng cười, “Lâm tổng, chủ nhật có rảnh không? Muốn hẹn anh ăn bữa cơm.”
Ngoài Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn không quen tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nào, lúc Tô Tinh Uẩn nhích lại gần, anh rất bình tĩnh buông cô ta ra, lùi về sau một bước.
Sắc mặt Tô Tinh Uẩn khẽ biến, “Lâm tổng, anh đây là ý gì?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô ta một cái, vẻ mặt xa cách: “Cảm ơn cô Tô đêm nay đã quyên nhiều tiền, chúc cô chơi vui vẻ.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tô Tinh Uẩn sững sờ đứng tại chỗ, cô ta cắn chặt răng, bực bội uất nghẹn không nói thành lời.
Sáu trăm vạn chỉ đổi lấy ba phút khiêu vũ! Ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng không có!
Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Giản Vi.
Giản Vi ngồi xổm trước cửa khách sạn, gió đêm đã thổi làm khô nước mắt của cô.
Trông thấy màn hình báo Lâm Cẩn Ngôn gọi điện tới, bĩu môi, mất hứng nghe máy, “Chuyện gì?”
“Ở đâu thế?” Lâm Cẩn Ngôn vừa đi ra ngoài vừa nhìn xung quanh.
“Ở bên ngoài rồi, chuẩn bị về.” Giọng điệu của Giản Vi có chút thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến vừa rồi anh mới khiêu vũ cùng người phụ nữ khác, trong lòng rất khó chịu.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Đứng ngoài chờ, đừng có chạy lung tung, tôi ra ngay đây.”
Anh cúp máy, bước nhanh ra ngoài.
Mạnh Dao chạy theo, “Lâm tổng, anh muốn đi à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, nói: “Mai Giản Vi nhập học, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi, ở đây giao cho cô.”
“Vâng, anh yên tâm.”
Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, bước nhanh ra ngoài cửa.
Anh vào cửa kính xoay tròn đi ra ngoài, liếc thấy Giản Vi ngồi xổm bên tượng sư tử đá màu vàng trước cửa ra vào.
Gió đêm hơi lạnh, Giản Vi ngồi chồm hổm trên đất, hai tay ôm cánh tay, đầu chôn trong khuỷu tay, cô vốn rất gầy yếu, co rúc một chỗ nhìn rất nhỏ nhắn.
Mi tâm Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt, lập tức cởϊ áσ khoác ra, đi tới choàng lên vai cô.
Một mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, Giản Vi rũ mắt nhìn quần áo trên vai, mặt không cảm xúc cầm áo xuống.
Cô đứng lên trả áo khoác lại cho Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi không lạnh.”
Lâm Cẩn Ngôn thấy sắc mặt cô hơi tái, theo bản năng sờ trán cô: “Sao mặt tái mét như vậy? Có phải bị cảm rồi không?”
Giản Vi như bị gì đó kí©h thí©ɧ, phản xạ có điều kiện né tránh anh, giọng điệu không tự chủ nâng cao lên: “Anh có thể đừng động tay động chân được không?”
Lâm Cẩn Ngôn liền giật mình, đôi mắt sắc nhìn cô chằm chằm.
Giản Vi bước vài bước, giữ khoảng cách với Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi hơi mệt, muốn về.”
Vừa lên xe, Giản Vi nghiêng đầu tựa trên cửa kính xe, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trong lòng cô hoảng loạn, rõ ràng muốn ở chung với Lâm Cẩn Ngôn như ở chung với một người anh trai, nhưng thật sự khi thấy anh ở cùng một người phụ nữ khác, khó chịu trong lòng không thể kiềm chế được.
Đường về nhà mất gần hai tiếng, Giản Vi cố gắng thôi miên chính mình, về sau lại thật sự dần ngủ mất, mãi cho tới khi về đến nhà vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Cẩn Ngôn cho rằng cô quá mệt mỏi, cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi dừng xe thì xuống xe, đi vòng qua đầu xe, kéo cửa bên ghế lái phụ, hơi cúi người nhẹ nhàng ôm Giản Vi ra, động tác của anh cực kỳ dịu dàng, ngay cả vẻ mặt cũng rất hòa nhã, cùng với thái độ vừa rồi đối xử với Tô Tinh Uẩn hoàn toàn một trời một vực.
Anh ôm cô như thể đang ôm thứ gì đó quý giá vô cùng, đưa Giản Vi trở về phòng.
Dì Lan nghe tiếng xe lái vào sân nhỏ, lập tức chạy xuống mở cửa, vừa mở cửa ra thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi đứng bên ngoài: “Cậu….”
Bà đang muốn hỏi làm sao vậy, đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn nháy mắt với bà, ý bảo bà đừng lên tiếng.
Dì Lan hiểu ý, lập tức im lặng.
Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi lên lầu, khẽ khàng đặt xuống giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô, anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng phù hợp xong mới xoay người đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Xuống lầu, dì Lan mới hỏi: “Cậu chủ, Vi Vi làm sao vậy?”
“Buồn ngủ.” Lâm Cẩn Ngôn đáp rồi hỏi, “Đồ đạc Giản Vi khai giảng thu dọn xong hết cả rồi chứ?”
“Đã thu dọn xong hết, cậu chủ.”
Lúc này Lâm Cẩn Ngôn mới đáp một tiếng, “Dì vất vả rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Nói xong cũng xoay người đi lên lầu.
Ngày hôm sau, hơn sáu giờ sáng, Giản Vi thức dậy rửa mặt, lúc thay xong quần áo đi xuống lầu đã bảy giờ.
Trong phòng bếp, dì Lan đang chiên bánh chẻo trứng, thấy Giản Vi xuống liền cười nói với cô: “Vi Vi con tới đúng lúc lắm, lên lầu gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi.”
Giản Vi vẫn đang giận Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Con không đi, anh ấy cũng không phải không xuống.”
Vừa nói vừa kéo tủ lạnh ra, lấy hộp kem từ trong tủ lạnh ra.
Mở nắp, thân thể lười biếng tựa trên cửa tủ lạnh, cầm thìa múc kem ăn.
Dì Lan thấy thế trong lòng thầm thở dài, hai người oan gia này lại giận dỗi nhau rồi à? Cậu chủ cũng thật là, rõ ràng thích người ta mà không nói, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Tháng chín trời rất nóng, kem tan trong miệng cực kỳ khoan khoái.
Giản Vi bưng kem từ trong bếp đi ra ngoài, vừa vào tới phòng khách thì có bàn tay đưa qua, trực tiếp đoạt lấy kem trong tay cô.
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng trước mặt cô, anh cau mày, giọng điệu rất hung dữ: “Nói bao nhiêu lần là không thể ăn lạnh, không sợ bị đau bụng à?”
Giản Vi vốn đang giận anh, lúc này bị đoạt kem đi, mím môi trừng liếc anh, đưa tay muốn giành lại.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nghiêng tay sang một bên, ném thẳng hộp kem vào thùng rác bên cạnh.
Giản Vi trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng trách cô, “Từ nay về sau nếu để tôi phát hiện lén ăn kem thì đừng trách tôi mắng cô.”
Nói xong đi vào phòng ăn.
Giản Vi sững sờ đứng im tại chỗ, tức giận nghiến chặt răng, anh dựa vào cái gì mà quản cô như vậy? Thật sự coi cô như con gái mình?
Từ khi ăn sáng đến lúc ra cửa đi tới trường, Giản Vi vì tức giận nên không nói một câu nào với Lâm Cẩn Ngôn, thậm chí còn không đưa mắt liếc anh lấy một cái.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, Mạnh Dao ngồi lái xe phía trước, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu đưa mắt nhìn ra sau.
Sắc mặt Lâm tổng khó coi, cô gái nhỏ thì nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, môi thì cong cớn, bộ dạng rất tức giận.
Trong lòng cô ấy âm thầm thở dài: Có thể khiến Lâm tổng ngày ngày tức thành như vậy, trên đời này ngoài Giản Vi chỉ sợ là không tìm ra người thứ hai.
Xe chạy tới trường học, khiến không ít người ghé mắt nhìn.
Mạnh Dao dẫn giản Vi tới phòng hội học sinh báo danh, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ngoài chờ, thân thể tựa trước xe, hơi cúi đầu hút thuốc.
Vô số nữ sinh đi ngang qua người anh, lần lữa không dời nổi mắt. Chỉ trong chốc lát Giản Vi đi báo danh, đã có mấy nữ sinh chạy tới hỏi số điện thoại, Lâm Cẩn Ngôn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi đối phương như không khí.
Về sau khi nữ sinh cuối hỏi anh số điện thoại, đúng lúc Mạnh Dao dẫn Giản Vi từ phòng hội học sinh đi ra.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay dụi tàn thuốc, hơi nhướng mày nói: “Tôi đã có bạn gái.”
Mấy nữ sinh đều nhìn theo tầm mắt anh, sau hồi lâu tiếc nuối tản ra.