- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
- Chương 44: Dị Ứng Phấn Hoa
Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
Chương 44: Dị Ứng Phấn Hoa
Giản Vi nghỉ việc ở tiệm trà sữa tới công ty của Lâm Cẩn Ngôn làm.
Thời gian gần một tháng, tâm tình cô lại thay đổi, từ ban đầu cảm thấy rất khổ sở và nổi cáu với anh, đến cố gắng trốn tránh anh, còn đến bây giờ lại hi vọng có thể có nhiều ký ức tốt đẹp trong khoảng thời gian ở chung không còn nhiều, vì vậy lại trở về hình thức ở chung lúc trước.
Tuy Lâm Cẩn Ngôn bảo cô tới công ty làm, nhưng việc để cho cô một học sinh vừa tốt nghiệp trung học làm thì thật sự không nhiều lắm. Lâm Cẩn Ngôn sắp xếp cô vào làm bộ phận hành chính, hàng ngày giúp đưa tài liệu, tiếp điện thoại thông báo họp vân vân.
Ngày Giản Vi được sắp xếp vào bộ phận hành chính, cả đám người trong phòng nhất thời nơm nớp lo sợ.
Đây chính là người phụ nữ của Boss đó! Không cẩn thận chút xíu, sợ là những người như bọn họ chết thế nào cũng không biết.
Thế cho nên Giản Vi chạy tới vị trí công tác này được hai ngày, vẫn chưa có ai phân công cô làm việc, cô chủ động đến hỏi, mọi người liền vẻ mặt tươi cười nói với cô không có việc gì cần làm.
Nhưng đám người nói không có việc gì làm thì trên thực tế ngày nào cũng bận rộn đi như bay, thậm chí thường xuyên bận đến mức không có thời gian ăn cơm trưa.
Giản Vi không tiện nhàn rỗi, dứt khoát bản thân tự đi tìm việc để làm, thấy mọi người bận thì giúp photocopy tài liệu, đưa tài liệu lên lầu trên xuống lầu dưới, lúc mọi người bận đến không có thời gian ăn cơm thì đặt đồ bên ngoài giúp mọi người.
Tóm lại, mặc dù chỉ toàn làm mấy chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng Giản Vi rất cố gắng làm tốt.
Mọi người dần dần hiểu cô hơn, thực tế lúc Giản Vi ngọt ngào gọi anh trai chị gái, trong nháy mắt quan hệ với mọi người đã xích lại gần hơn.
Hôm nay buổi trưa không bận rộn mấy, một cô gái ngồi phía trước đột nhiên xoay ghế qua ngồi trước mặt Giản Vi, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô, “Vi Vi, chị có thể hỏi em một câu không?”
Giản Vi đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy gật đầu.
Chu Dĩnh cười vẻ mặt mập mờ, thần thần bí bí ghé sát vào mặt Giản vi, thấp giọng hỏi: “Vi Vi, có phải em là bạn gái của tổng giám đốc không?”
Lời nói vừa dứt, Giản Vi đột nhiên bị nghẹn nước ở cổ họng, kịch liệt ho khan.
Mọi người đều vây qua, Chu Dĩnh vội vuốt lưng cho cô, “Ôi trời, em đây là phản ứng gì thế?”
Giản Vi ho đến mặt đỏ lên, rất lâu sau mới ngừng ho, đặc biệt nghiêm túc nhấn mạnh: “Chị hiểu lầm rồi, làm sao em có thể là bạn gái Lâm Cẩn Ngôn chứ, không thể nào.”
Mọi người sững sờ, “Thật không? Mấy người bọn chị đều nghĩ em là bạn gái của Lâm tổng đấy.” Nhớ lần trước Lâm tổng thân mật chăm sóc này nọ, nên mọi người đều nghĩ đến phương diện kia.
Giản Vi giải thích liên tục: “Không đúng không đúng, các chị hiểu lầm rồi, anh ấy…. Thật ra anh ấy xem như là anh trai em.”
Giản Vi giải thích như thế, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài kinh ngạc lại cảm thấy như vậy mới hợp tình hợp lý. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Cản Ngôn sẽ thích mẫu người như Tô Tinh Uẩn, xinh đẹp, cao quý, thông minh, mẫu người khí chất giống như Lâm Cẩn Ngôn.
Từ sau khi mọi biết Giản Vi không phải là phu nhân tổng giám đốc tương lai, khi ở chung với cô tùy tiện hơn rất nhiều, hàng ngày Giản Vi ngoài làm việc thì chính là tám chuyện với mấy chị gái, học hỏi mấy cô gái đó cách trang điểm phối quần áo vân vân, còn học chút kinh nghiệm yêu đương.
Tất cả mọi người đều khuyên cô: Phải nói chuyện yêu đương sớm đi, ngàn vạn lần đừng lãng phí bốn năm đại học. Bởi vì một khi học đại học không yêu đương thì sau khi tốt nghiệp công việc căng thẳng nên có thể sẽ mất tâm tư yêu.
Giản Vi nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn, tâm tình lại có chút phức tạp.
Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, khi chì còn vài hôm nữa là khai giảng, Giản Vi nhận được bó hoa hồng từ anh trai lập trình viên của bộ phận kỹ thuật phòng bên cạnh.
Lần đầu tiên Giản Vi được nhận hoa, có chút không biết làm sao, các chị trong phòng thì khuyên cô thử hẹn hò đi, cô cười ha ha chứ không trả lời.
Tuy không thích, nhưng người ta tặng hoa thì cũng chẳng thể trực tiếp ném đi, chỉ có thể chờ tới tan làm mang về nhà.
Buổi tối Lâm Cẩn Ngôn tăng ca, Giản Vi đợi mọi người đi hết, thu dọn đồ đạc ôm hoa lên lầu tìm Lâm Cẩn Ngôn.
Hàng ngày cô và Lâm Cẩn Ngôn đều cùng về nhà, nhưng sợ khiến mọi người hiểu lầm không cần thiết, cho nên không nói với người khác cô và Lâm Cẩn Ngôn ở chung nhà.
Bảy giờ tối, Giản Vi lặng lẽ lên lầu cuối, đại sảnh lầu tổng giám đốc trống trơn, mọi người đều đã tan làm về nhà, duy chỉ còn đèn trong phòng Lâm Cẩn Ngôn vẫn sáng.
Cả tầng lầu yêu tĩnh không tiếng động, Giản Vi theo bản năng bước nhẹ nhàng, đi tới ngoài phòng tổng giám đốc, động tác rất nhẹ đẩy cửa ra, khom người như mèo, từ khe cửa thò cái đầu nhỏ vào, đôi mắt đảo quanh, liếc thấy Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi trước bàn chăm chỉ làm việc.
Lâm Cẩn Ngôn nghe tiếng động, khẽ nâng mắt, thấy Giản Vi đứng trước cửa thò đầu vào, đôi mắt đảo quanh nhìn anh, lập tức dở khóc dở cười, gọi cô: “Cô trốn đó làm gì? Mau qua đây đi.”
Giản Vi cười khẽ, lúc này mới đẩy cửa to ra, bước thẳng vào bên trong.
Lâm Cẩn Ngôn thấy tay cô ôm một bó hoa, sắc mặt lập tức tối xuống, “Hoa đâu ra vậy?”
Giản Vi trả lời anh, nói: “Một anh bên bộ phận kỹ thuật tặng tôi.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, cau mày nói: “Mau ném đi!”
Giản Vi sững sờ, “Vì sao chứ? Đây là tâm ý của người ta, tôi không muốn….”
“Tôi dị ứng với phấn hoa!” Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô, nói.
Giản Vi sững sờ hồi lâu, lập tức kịp phản ứng, sau đó không chút do dự lập tức ôm hoa ra ngoài cửa, suy nghĩ một lát, cầm nó đặt bên cạnh mấy chậu cây xanh trên ban công.
Lúc quay lại văn phòng, đột nhiên lại thấy buồn bực: Lâm Cẩn Ngôn dị ứng với phấn hoa? Nhưng không phải sân nhỏ trong nhà trồng rất nhiều hoa sao?
Chẳng lẽ dị ứng với hoa hồng?
Giản Vi mang hoa bỏ ra ngoài, cuối cùng tâm tình của Lâm Cẩn Ngôn cũng tốt hơn chút, không thấy chướng mắt như vừa nãy.
Giản Vi ngồi vào sofa, hỏi anh: “Anh còn khoảng bao lâu nữa?”
“Một lúc nữa, nếu cô mệt thì vào trong ngủ chút đi.”
Giản Vi lắc đầu: “Tôi ở đây.”
Giản Vi ngồi trên sofa, vừa chơi trò chơi trên điện thoại vừa chờ Lâm Cẩn Ngôn xong việc.
Thời gian chờ này chờ đến mười giờ tối, tối hôm qua ba giờ sáng Giản Vi mới ngủ, buổi trưa lại không ngủ trưa, lúc này đã buồn ngủ không chịu nổi, sau vài lần ngáp liên tục, cuối cùng không nhịn được, nghiêng đầu tựa vào sofa ngủ mất.
Trong phòng hơi lạnh, Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi ngủ quên, đứng dậy đi tới trước mặt cô, hơi cúi người nhẹ nhàng bên cô lên, xoay người đi vào phòng nghỉ.
Lâm Cẩn Ngôn đặt cô lên giường, Giản Vi ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn đầu giường chiếu lên mặt Giản Vi, tôn lên ngũ quan vô cùng thùy mị của cô.
Đêm dài vắng người, quanh mình không chút tiếng động, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, du͙© vọиɠ dâng lên, nhìn qua nhìn lại lại bắt đầu rục tịch trong cơ thể.
Tầm mắt rơi xuống cánh môi hồng nhạt của Giản Vi, cổ họng Lâm cẩn Ngôn xiết chặt, do dự một chút rồi chậm rãi cúi người.
Giản Vi ngủ rất say, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
Khoảng cách càng lúc càng gần, hơi thở hai người dần quấn quít vào nhau.
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi chăm chú, theo khoảng cách hai người càng lúc càng gần, hô hấp không tự chủ nặng nề thêm vài phần.
Sau khi đôi môi cách nhau nửa ngón tay, Giản Vi đột nhiên lẩm bẩm nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, trở mình.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, chợt nhớ tới chuyện lần trước lúc nghỉ ở sơn trang bị Giản Vi tát cho một cái, trong nháy mắt du͙© vọиɠ toàn thân biến mất không chút dấu vết.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ cưng chiều, sờ đầu cô rồi đứng dậy đắp kín chăn cho cô, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
- Chương 44: Dị Ứng Phấn Hoa