Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 40: Ai Muốn Cô Trả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay mình ra truyện trễ mà may mắn là mình viết dư nên mình sẽ đăng luôn hai chap nhé.

Giữa trưa, Giản Vi gấp quần áo trong phòng, dì Lan lên gọi cô xuống ăn cơm, cô đáp một tiếng, bỏ quần áo đã gấp xong vào tủ rồi đứng dậy xuống lầu.

Lâm Cẩn Ngôn đã ngồi bên bàn ăn trước, còn hơi giận, thấy Giản Vi xuống cũng không chào cô.

Giản Vi cũng không để ý tới anh, tự mình đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống.

Bình thường hai người đã sớm vô cùng sôi nổi nói chuyện phiếm rồi, hôm nay không ai để ý tới ai, dì Lan ở bên cạnh nhìn nhìn, không khỏi có chút kỳ quái, tỏng lòng thầm nghĩ: Hai người này, là cãi nhau sao?

Đang nghĩ ngợi thì thấy Lâm Cẩn Ngôn gắp miếng cá bỏ vào chén Giản Vi, xương cá đã được gỡ hết, tất cả toàn là phần thịt.

“Ăn nhiều một chút.” Anh không nỡ tức giận với cô, nên chủ động tìm lối thoát xuống.

Giản Vi nhìn trong chén đột nhiên có thêm cá, dừng vài giây, sau đó gắp lên bỏ trả lại trong chén Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Tôi không muốn ăn.”

Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn vừa dịu xuống được chút, lại lập tức nặng nề, mi tâm nhíu chặt, đôi mắt nhìn Giản Vi chằm chằm.

Giản Vi lại không nhìn ăn, tự mình ăn cơm.

Không đầy một lúc đã ăn xong đứng lên, nói với dì Lan: “Dì từ từ ăn ạ.”

Dì Lan không hiểu ra sao, cười cười: “À, ừ.”

Giản Vi đi ra khỏi phòng, dì Lan không kiềm chế nổi lòng tò mò nên hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Cậu chủ, cậu và Vi Vi cãi nhau?”

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, sắc mặt không tốt: “Tôi tranh cãi cùng cô nhóc làm gì chứ?”

Nhưng buổi sáng sau khi Giản Vi nói muốn rời khỏi Bắc Kinh, hơn nữa cảm thấy ở đây không có gì đáng giá để lưu luyến, quả thật khiến anh tức vô cùng.



Lại còn nói không có gì để lưu luyến? Trong lòng cô, anh chẳng có chút phân lượng nào sao?

Lâm Cẩn Ngôn bước ra khỏi phòng ăn, Giản Vi không ở phòng khách, anh đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Giản Vi, gõ cửa.

Giản Vi nghe tiếng gõ cửa, đáp một tiếng: “Mời vào.”

Anh vặn mở cửa đi vào.

Trong phòng, Giản Vi đang nằm úp sấp trên bàn chơi mặc quần áo cho búp bê.

Có mấy kiểu hồ dán giấy, có mấy mỹ nữ chưa mặc quần áo, ngoài ra còn rất nhiều quần áo xinh đẹp, túi xách, cô l*иg quần áo xinh đẹp và túi xách vào người mỹ nữ chưa mặc gì, phối hợp trang phục cho các con búp bê.

Bây giờ hồ dán giấy này đã rất hiếm, lần trước thấy một ông cụ bán trước cửa trường học, Giản Vi mua hết toàn bộ mang về, lúc áp lực thi đại học hoặc tâm tình không tốt, liền lấy mấy mỹ nữ ra phối quần áo.

Cô dán rất nghiêm túc, đầu cúi thấp.

Lâm Cẩn Ngôn còn tưởng cô đang làm gì, đi qua thấy thế, thì không nhịn được bật cười, “Giản Vi, cô còn chơi thứ này? Còn nhỏ hả?”

Anh nhớ dán quần áo bằng hồ dán cho nhân vật phim hoạt hình rất thịnh hành mấy năm trước, khi đó anh còn học tiểu học, các nữ sinh trong lớp hầu như đều chơi.

Giản Vi bĩu môi, “Mắc mớ gì tới anh.”

Lâm Cẩn Ngôn cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Muốn mua quần áo rồi hả?”

Giản Vi theo bản năng né tay anh, nói: “Không phải, chỉ dán chơi.”

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Giản Vi, rất lâu sau, giọng điệu gần như nịnh nọt, nói: “Hôm nay vừa lúc tôi không có việc gì, cô sắp lên đại học rồi, tôi và cô đi mua mấy bộ quần áo mới nhé?”

Đại tổng giám đốc công ty nổi tiếng đứng thứ ba thị trường trong nước lại như một chàng trai mới lớn lần đầu rơi vào tình yêu, bỏ hết thân phận, cố gắng muốn làm cho cô gái mình thích vui vẻ.



Giản Vi lắc đầu, “Không đi, tôi không muốn mua quần áo.”

Lâm Cẩn Ngôn lại dứt khoát kéo cô đi, “Đi thôi, cả ngày chết dí ở trong nhà làm gì?”

Lâm Cẩn Ngôn kéo Giản Vi ra cửa, lái xe chạy thẳng tới cửa hàng lớn nhất trong thành phố, hội tụ đủ các loại mặt hàng xa xỉ.

Giản Vi vốn không muốn mua quần áo, không muốn tiếp tục xài tiền của Lâm Cẩn Ngôn nữa, bị Lâm Cẩn Ngôn cưỡng chế kéo vào, tùy tiện xem vài chiếc váy, xem bảng giá, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống, liên tục đẩy Lâm Cẩn Ngôn đi ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ, đè thấp giọng nói: “Quá mắc, đi thôi! Tôi không muốn mua quần áo chút nào!”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ý cười, hỏi: “Thích chiếc váy vùa rồi không? Muốn thử không?”

Giản Vi vội lắc đầu.

Lâm Cẩn Ngôn cười, “Vậy được rồi, cứ gói lại thôi.”

Nói xong quay vào bảo chị đứng quầy gói chiếc váy cô vừa xem.

Lâm Cẩn Ngôn cầm theo túi to đi ra, trong lòng Giản Vi thì đang rỉ máu.

Một chiếc váy thôi mà thế gần năm con số! Sao không đi cướp đi!

Giản Vi bị giá chiếc váy này kí©h thí©ɧ nên quên chuyện không vui kia, vẻ mặt ảo não, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì hồng, lúc thì nhíu mày, lúc thì tức giận cắn ngón tay.

Lâm Cẩn Ngôn biết cô đau lòng số tiền, nhìn một loạt biểu lộ của cô, chỉ cảm thấy hết sức đáng yêu.

Vẻ mặt tươi cười, đôi mắt cưng chiều nhìn cô, an ủi nói: “Tiền trả cũng đã trả rồi, mấy bộ quần áo thôi mà.”

Nói xong lại kéo Giản Vi đi quầy chuyên doanh khác, Giản Vi bị dọa cầm chặt lấy tay anh, nghiêm mặt nói: “Không, thật sự không cần, tôi không có tiền trả lại anh đâu!”

Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm, “Ai muốn cô trả?”
« Chương TrướcChương Tiếp »