Thời gian gần tới ngày thi đại học, thời tiết càng ngày càng nóng, nóng đến mức ăn cơm trưa mà toàn thân đầy mồ hôi.
Tạ Nhu không chịu được đi mua kem ăn, Giản Vi cũng đi theo mua một cây.
Hai người vừa ăn vừa đi về lớp học.
“Vi Vi, cậu đã nghĩ ra thi trường nào chưa?”
Cách thi đại học còn chưa tới hai tuần, đại đa số bạn học cơ bản đã có mục tiêu thì trường nào rồi, nhưng Giản Vi quả thật chưa có, lắc đầu nói: “Còn chưa nghĩ ra.”
Tạ Nhu nói, “Thành tích cậu tốt như vậy, thi đại học Thanh Hoa cũng không vấn đề gì.”
Giản Vi cũng muốn ở lại Bắc Kinh học, như vậy có thể gần Lâm Cẩn Ngôn hơn một chút, thở dài nói: “Hi vọng có thể thi đậu.”
Trường học là trường trọng điểm của thành phố, Giản Vi lại học lớp chọn chuyên văn, mấy kỳ thi gần đây cơ bản cô đều ổn định ở vị trí số một số hai, vào đại học Thanh Hoa quả thật cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng thời gian này cô luôn giảm áp lực cho mình, ngược lại không nghĩ quá nhiều mấy vấn đề này, dù sao chỉ cần cố gắng hết mình là được.
Vừa nhắc tới kỳ thi, bầu không khí trở nên hơi nặng nề, Tạ Nhu dứt khoát chuyển chủ đề khác, nói: “Vi Vi, chờ sau khi tốt nghiệp cậu và Giang Lẫm sẽ ở cùng một chỗ sao?”
Giản Vi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Tạ Nhu: “Sao lại nói như thế?”
Tạ Nhu cười ha ha, “Giang Lẫm tốt với cậu như vậy, cậu thật sự không có chút suy nghĩ gì với cậu ấy sao?”
Giản Vi lắc đầu: “Không, mình xem cậu ấy là bạn bè.”
Quả thật Giảng Lẫm rất tốt với cô, trời nóng thì quạt giúp cô, trời lạnh thì cởϊ áσ cậu ấy ra cho cô mặc, cô bận học hành không có thời gian đi ăn cơm, cậu sẽ mang về cho cô, có gì ăn ngon, là người đầu tiên mang đến cho cô, mua quà cho cô, tâm tình không tốt sẽ kể chuyện cười chọc cô vui vẻ.
Tạ Nhu cười hì hì nói: “Bây giờ là cậu tập trung tinh thần trên việc học, chờ sau khi tốt nghiệp thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.”
Giản Vi không biết nên nói gì, dứt khoát cười cười, chấm dứt đề tài này.
…….
Trên đường trở về phòng học, Giản Vi phát hiện có chút gì là lạ, dường như có mấy người nhìn chằm chằm vào cô, cô lặng lẽ ghé qua Tạ Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có phát hiện ra hình như có người nhìn mình không?”
Tạ Nhu cười ha ha: “Thì thấy cậu xinh đẹp chứ sao.”
“Không phải, mình cảm thấy như thể bọn họ đang cười mình.” Lại có mấy nam sinh đi ngang qua, còn quay đầu lại nhìn cô, xì xào bàn tán, giống như đang cười nhạo cô.
Tạ Nhu nhìn xung quanh, “Không có mà, có gì đâu cơ chứ.” Cô ấy vỗ tay Giản Vi, nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”
Giản Vi mấp máy môi, không hiểu nên dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Trên lầu bốn, trước cửa lớp học, có vài nam sinh đang đứng bên ngoài, chắc mới ăn cơm xong đang nghỉ ngơi.
Giang Lẫm cũng ở trong số đó, thân thể lười biếng tựa vào lan can, hai tay đút trong túi quần, trông thấy Giản Vi thì nhíu mày cười với cô: “Ăn chưa?”
Giản Vi gật đầu hỏi lại cậu: “Các cậu ăn chưa?”
Giang Lẫm cười, “Chưa, nếu không thì cậu đi ăn thêm lần nữa cùng mình?”
Giản Vi mím môi trả lời cậu: “Không cần.”
Nói xong xoay người đi vào trong lớp.
Khoảnh khắc Giản Vi xoay người, khóe mắt Giang Lẫm giật giật, tầm mắt rơi vào vệt máu màu đỏ phía đằng sau chiếc quần màu trắng.
Đã là nam sinh cấp ba, cái gì cũng hiểu cả rồi, cậu lập tức bước qua che người Giản Vi.
Giản Vi cảm giác có bóng dáng cao lớn đứng sau lưng liền quay lại nhìn về phía cậu, “Sao vậy?”
Giang Lẫm hơi xấu hổ, cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô: “Quần cậu bị bẩn.”
Giản Vi sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Giang Lẫm vội khụ một tiếng, thấp giọng nói: “Cái kia… Máu.”
Giản Vi nghe vậy chợt mở to mắt, vài giây đồng hồ sau mặt đỏ bừng, theo bản năng với hai tay ra phía sau che lại.
Khó trách vừa rồi có mấy người cứ nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến mình thế mà cứ như vậy bước dọc đường, Giản Vi vô cùng mất mặt, hận không thể đào hố chui tự chui vào.
Giang Lẫm che chắn cho cô đi tới chỗ ngồi, nói: “Cậu chờ tý.” Nói xong chạy tới chỗ ngồi của mình, lấy áo thể thao từ trong cặp ra.
Áo màu trắng không tay, rất rộng.
Cậu cầm đi tới trước mặt Giản Vi đưa cho cô: “Mặc bên ngoài đi, có thể che được.”
Không còn cách nào khác, Giản Vi do dự, mặt đỏ bừng nhận lấy: “Cảm ơn cậu Giang Lẫm, tối về mình giặt cho cậu, sáng mai mình mang tới trả cậu.”
Giang Lẫm cong môi cười: “Không sao, cậu có thể giữ lại làm kỷ niệm.”
Dì cả của Giản Vi tới sớm, cô không chuẩn bị trước, tìm bạn học mượn băng vệ sinh rồi vào toilet thay, sau đó mặc áo của Giang Lẫm bọc bên ngoài áo sơ mi.
Áo cậu rất rộng, chiều dài chạm xuống đùi cô, che được hết chỗ quần bị bẩn.
Tuy mặc áo của nam sinh bên ngoài thì rất kỳ lạ, nhưng suy cho cùng còn tốt hơn để người ta thấy bị dì cả dính ra.
Giản Vi mặc áo của Giang Lẫm quay lại lớp học.
Giang Lẫm trông thấy nhướng mày cười, “Chậc, Giản Vi, áo mình cậu mặc sao đẹp mắt như vậy nhỉ?”
Giản Vi xấu hổ, đỏ mặt ngồi xuống chỗ ngồi.
Từ chiều tới tối, Giản Vi luôn đứng ngồi không yên, chưa có khi nào mong tan học như hôm nay.
Nhịn mấy tiếng đồng hồ, chín giờ bốn mươi phút tối, chuông tan học vừa vang lên, Giản Vi gần như từ trên ghế nhảy dựng lên, chào tạm biệt Tạ Nhu rồi vội vàng đeo cặp chạy ra ngoài.
Cô chạy một mạch ra tới ngoài cổng trường, theo bản năng nhìn bên ven đường một cái.
Vì tối tan học muộn, nhà Lâm Cẩn Ngôn lại ở xa, nên mọi lần chú Lý phụ trách đón cô.
Thấy xe đỗ dưới gốc đa lớn bên kia đường, mắt cô sáng lên lập tức chạy qua.
Nhưng trong nháy mắt cửa xe mở ra, cô lập tức trợn tròn mắt, đôi mắt mở to, kinh ngạc hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, sao lại là anh?”
Lâm Cẩn Ngôn vốn đang gọi điện thoại, nghe tiếng mở cửa xe liền quay đầu lại, tầm mắt rơi vào áo thể thao rõ ràng là của nam sinh trên người Giản Vi, sắc mặt lập tức tối xuống, ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Trước cứ vậy đã, mai rồi nói sau.”
Nói xong liền cúp máy, chau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm áo trên người Giản Vi, giọng điệu mang theo vài phần tức giận, “Cô mặc cái gì vậy?”
Giản Vi ngẩn người, đáp nói: “Thể, áo thể….”
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt: “Cô không có áo mặc?”
Giản Vi bị cơn giận không giải thích được của Lâm Cẩn Ngôn hù sợ, mặt tái nhợt, đứng bên ngoài ngẩn ngơ nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, lớn tiếng nói: “Lên xe!”
Giản Vi bị dọa hoảng rụt vai ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, thấy Giản Vi cúi đầu, tựa người vào cửa xe, bộ dạng rất sợ hãi, lúc này mới phát hiện bản thân mình làm cô hoảng sợ.
Anh giơ tay xoa mi tâm, cố ép cơn giận đầy mình xuống, giọng hơi dịu xuống, “Áo của ai?”
Giản Vi khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, “Giang, Giang Lẫm.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Cô mặc áo của cậu ta làm gì?”
Giản Vi đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích, “Quần bị bẩn.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, tầm mắt rơi xuống quần Giản Vi.
Quần màu trắng, lại thấy Giản Vi đỏ mặt, lập tức kịp phản ứng.
Nhưng nhìn thấy trên người Giản Vi mặc áo của người đàn ông khác, tâm tình vẫn rất không vui, trầm mặt dạy dỗ cô: “Vậy cũng không thể tùy tiện mặc áo đàn ông chứ.”
Giản Vi gật đầu, “Về nhà tôi thay ra ngay.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cái áo chướng mắt trên người, nói: “Bây giờ thay đi.”
“Hả?” Giản Vi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, “Cởi ra.”
Ánh mắt anh không cho phép từ chối, Giản Vi mím môi, nghĩ tới ngồi trên xe chắc cũng không bị phát hiện liền gật đầu, cởϊ áσ xuống.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay cầm lấy, trực tiếp ném ra ghế ngồi phía sau.
Giản Vi nhìn thoáng qua, quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn như vậy, lời nói tới bên miệng lập tức nuốt vào.
Cuối cùng xe cũng nổ máy, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt không nói một lời.