Chương 27: Tôi Cũng Muốn Đi Giày Mà.

Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ đột nhiên vang lên, giọng không lớn nhưng làm chấn động từ trên xuống dưới, phòng bệnh ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa ra vào, âu phục thẳng thớm, toàn thân tản ra hơi thở không hiểu vì sao khiến người ta sợ hãi, tất cả mọi người không tự chủ nín thở.

Giản Đại Phú cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền nhớ ra người đàn ông trước mắt chính là người ôm con gái ông ta lên chiếc xe sang trọng kia.

Đôi mắt đυ.c ngầu lập tức sáng rực, thấy Lâm Cẩn Ngôn như trông thấy vàng, lập tức thả Giản Vi ra, kích động chạy tới trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt đầy nịnh nọt xoa xoa tay, cười ha ha nói: “Cậu chính là bạn trai của con gái tôi? Là như vậy, không biết Giản Vi đã nói với cậu chưa, tôi có thiếu bên ngoài ít tiền, muốn tìm cậu mượn chút đỉnh, cậu xem….”

“Tay nào vừa đánh?” Lúc Lâm Cẩn Ngôn lên tiếng, đôi mắt nhìn Giản Vi.

Đầu nàng bị túm rối một nùi, chân trần đứng trên sàn nhà, đôi mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt, như động vật nhỏ bị kinh hoảng, run rẩy rúc trong ngực dì Lan.

Trên má phải có dấu bàn tay rất rõ ràng.

Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lạnh giọng cắt ngang, Giản Đại Phú sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng: “Cái…, cái gì…. A! Đau…. Đau!”

Giản Đại Phú còn chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị một lực rất mạnh kìm giữ, lực kia dường như muốn bóp nát xương cốt ông ta, ông ta đau quá kêu lên một tiếng, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm: “Cậu làm gì thế! Buông ra! Mau buông ra!”

Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn sắc lạnh, trầm giọng nói: “Tay nào đánh thì chặt tay đó của ông, thế nào, có ý kiến gì không?”

Trên mặt anh không có bất kỳ biểu lộ gì, giọng điệu bình thường, nhưng khiến trong lòng người khác dâng lên cảm giác sợ hãi, Giản Đại Phú nhìn ánh mắt anh, không hiểu sao run sợ, giọng run rẩy, “Cậu… Đừng làm loạn, tôi là ba Giản Vi đó….” Nói xong nghiêng đầu, hung thần ác sát hét lên với Giản Vi, “Con nhóc chết tiệt kia! Mày còn thất thần cái gì? Mau kéo người đàn ông của mày ra đi!”

Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Đại Phú hét lên với Giản Vi thì nhướng mày, thoáng chốc sắc mặt âm trầm tới cực điểm, một giây sau, bàn tay đột nhiên dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cổ tay Giản Đại Phú, chỉ nghe một tiếng “Rắc rắc” giòn giã vang lên, sau đó là tiếng Giản Đại Phú đau đớn hét lên, Lâm Cẩn Ngôn hất ông ta ra.

Sức lực anh rất mạnh, cả người Giản Đại Phú bị đẩy ngã nhào xuống sàn nhà, ôm lấy cổ tay kêu gào đau đớn.

Lâm Cẩn Ngôn lạnh mắt liếc nhìn Giản Đại Phú, đột nhiên cao giọng hét lên: “Lôi ông ta ném ra ngoài cho tôi!”

Bốn vệ sĩ đứng sau lưng lập tức đi lên, trực tiếp đưa tay kéo Giản Đại Phú trên sàn nhà đứng lên.

Cổ tay Giản Đại Phú bị bẻ gãy, đau đến không chịu được, vẫn còn xé cổ họng lớn tiếng kêu la: “Con nhóc thối mày là thứ bất hiếu! Thế mà liên hiệp với người ngoài đối phó bố mày, con nhóc chết tiệt kia! Mày thấy chết mà không cứu, mày chờ đó cho tao!”



Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy mi tâm càng nhíu chặt, ngước mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngoài cửa.

Vệ sĩ hiểu ý, lập tức bước lên.

Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi đầu thấp giọng phân phó bên tai đối phương.

Ánh mắt vệ sĩ kia sáng lên, lập tức gật đầu, “Biết rồi thưa Boss, tôi đi làm đây!”

Nói xong liền xoay người đá một cú mạnh vào đầu gối Giản Đại Phú, lạnh lùng nói: “Đưa đi!”

Vài người vệ sĩ áo đen đưa Giản Đại Phú đi, tiếng la hét của Giản Đại Phú truyền từ bên ngoài vào, qua một hồi lâu, tiếng la hét kia dần biến mất, mãi đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa.

Giản Đại Phú rốt cuộc cũng biến mất, trái tim Giản Vi bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, đi về phía anh.

Cô chân trần đứng trên sàn nhà, đôi chân trắng nõn bị lạnh đỏ cả lên.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, bước nhanh đi về phía trước, hơi cúi người bế Giản Vi lên: “Không đi giày, muốn lạnh chết à!”

Anh trầm mặt, ôm Giản Vi lên giường.

Vốn mọi người đang đứng trong phòng bệnh chờ đợi, thấy thế, tất cả đều thức thời lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong khoảnh khắc, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi.

Giản Vi tủi thận, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đi giày mà.”

Nhưng cô bị ba túm từ trên giường xuống, hoàn toàn không có cơ hội để đi.

Lâm Cẩn Ngôn đương nhiên biết rõ, tầm mắt rơi xuống chân cô, mấy ngón chân bị lạnh đỏ lựng.



Anh nhíu mày, theo bản năng đưa tay sờ xuống.

Trong khoảnh khắc ngón tay ấm áp chạm chạm vào ngón chân Giản Vi, đột nhiên như nhớ ra gì đó, động tác bỗng dừng khựng lại, anh vô thức ngẩng đầu nhìn Giản Vi.

Giản Vi cũng kinh hãi, đỏ bừng cả mặt, tầm mắt đối diện với Lâm Cẩn Ngôn, chỉ phảng phất như nghe thấy trong lòng có vật gì đó rơi “Ầm” một tiếng, nổ tung.

Một giây sau, cả người như bị điện giật, đột nhiên lùi chân về, hai chân cong lên, hai tay ôm chặt đầu gối, cả người cuộn thành một đoàn.

Mặt cô nóng lợi hại, rũ đầu xuống, hoàn toàn không dám đưa mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Trong phòng không có tiếng động nào, bầu không khí vô cùng lúng túng.

Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Giản Vi. Lúc này nói gì cũng đều xấu hổ, anh dứt khoát không lên tiếng, làm như chưa xảy ra chuyện gì. Kéo chăn lên đắp cho Giản Vi, thấp giọng nói: “Nằm nghỉ lúc đi, vừa bị kí©h thí©ɧ, tôi đi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho cô.”

Giản Vi đỏ bừng mặt, đầu chôn trong chăn, buồn buồn “Dạ” một tiếng.

Từ đầu tới cuối cô không nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Giản Vi một lúc, bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.

Dì Lan đứng chờ bên ngoài, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi ra vội lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Dì Lan, phiền dì xuống lầu xem anh họ tới chưa, nếu tới thì bảo anh ấy lên kiểm tra cho Giản Vi một chút.”

“Ồ, tôi đi ngay đây.” Di Lan đáp một tiếng rồi xoay người đi về phía thang máy.

Lâm Cẩn Ngôn đóng cửa phòng bệnh lại, đứng trước cửa ra vào, hơi cúi đầu, tầm mắt rơi vào chỗ vừa mới chạm qua ngón chân Giản Vi.

Rất lâu sau, “Chậc” một tiếng.

Ngàn tính vạn tính, cuối cùng thế mà thua trong tay một cô nhóc sao?