- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
- Chương 18: Có Chút Mất Mác
Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
Chương 18: Có Chút Mất Mác
Cô nhóc này nói thêm vài câu nữa, thế nào cũng chọc anh tức chết!
Giản Vi không dám nói tiếp, căng thẳng ngồi một bên.
Qua cả buổi, thấy sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn dịu xuống được chút, mới đủ can đảm nhỏ giọng hỏi anh, “Anh khá hơn chút nào không?”
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô, không để ý tới cô, đứng dậy đi lên lầu.
Giản Vi ngẩn người ngồi trên sofa, nghĩ đến chỗ mình vừa đá người ta, mặt hơi nóng lên, vô cùng tự trách, cũng không có tâm tình xem TV nữa, tắt TV vuốt tóc vài cái rồi ảo não đi lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn trở về phòng, vào phòng tắm kiểm tra một chút, người anh em vẫn bất khuất như cũ, cũng may không xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nặng nề của anh rốt cuộc mới dịu xuống được chút.
Lúc từ phòng tắm đi ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Giản Vi nói lúc nãy.
Nếu anh thật sự xảy ra vấn đề thì gả cho anh?
Gả cho anh để làm quả phụ à?
Chưa từng thấy cô gái nào ngu ngốc như vậy!
Tối hôm đó, Lâm Cẩn Ngôn sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên phá lệ bị mộng xuân.
Ngày hôm sau tỉnh lại thấy quần hơi dinh dính, anh nhướng mày, theo bản năng đưa tay sờ vào trong chăn, cả khuôn mặt lập tức đen xuống, nghĩ tới người trong mơ đêm qua, biểu hiện trên mặt thiên biến vạn hóa, trong lòng thầm mắng một câu: Thật mẹ nó gặp quỷ.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên giường một lúc, ổn định tâm tình sau đó mới xỏ dép đi xuống giường.
Vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm áp từ trên đỉnh đầu dội xuống, dần dần xóa tan những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Mười phút sau anh mặc áo tắm đi ra, cầm khăn lau dưới người rồi tiện tay quăng khăn lên tủ đầu giường, thay quần áo xong bước xuống lầu, người đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
Dưới lầu, Giản Vi đã nấu xong cơm đang tính lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống ăn cơm, mới vừa tới cầu thang thì đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đi từ trên xuống.
Vừa thấy anh, lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm qua, căng thẳng nhìn anh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh… Anh cái kia không sao chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, không để ý tới cô mà đi xuống lầu, bước thẳng ra ngoài cửa, cầm báo hôm nay từ ngoài cửa xoay người đi vào ngồi trên sofa.
Toàn thân Lâm Cẩn Ngôn tản ra hơi thở mát mẻ mà có vẻ xa cách, Giản Vi nhất thời hơi sợ anh, không dám hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Đã làm xong đồ ăn sáng…..”
Lâm Cẩn Ngôn lại “Ừ” một tiếng, trả lời cô, “Lát nữa tôi qua.”
Giản Vi gật đầu lặng lẽ xoay người đi vào phòng ăn ăn sáng.
Trong lòng có chút lo sợ bất an, Lâm Cẩn Ngôn đang giận cô chăng?
Giản Vi vừa ăn được một nửa thì Lâm Cẩn Ngôn mới đi vào, cô vội đứng dậy nói: “Tôi múc cháo cho anh.”
Nói xong chạy vào phòng bếp múc thêm một chén cháo cho anh rồi quay về đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhận, giọng bình thản nói một tiếng “Cảm ơn.”
Giản Vi lắc đầu ngại ngùng ngồi xuống.
Hai người đều tự ăn phần của mình, không ai nói chuyện.
Thỉnh thoảng Giản Vi lén ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cô, vừa ăn cơm vừa cầm tạp chí tài chính và kinh tế chăm chú xem.
Giản Vi liếc trộm nhiều lần, từ đầu tới cuối không thấy Lâm Cẩn Ngôn không đáp lại cô, cuối cùng không nhịn được mở miệng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, có phải anh giận tôi không? Chuyện ngày hôm qua tôi thật sự không cố ý, anh đừng giận được không?”
Trong lời nói mang theo vài phần ý tứ nịnh nọt, Lâm Cẩn Ngôn liền giật mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Giản Vi khẽ mím môi, đôi mắt trợn to căng thẳng nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, trầm mặc vài giây mới mở miệng trả lời cô: “Không giận cô.”
“Vậy làm gì mà anh không để ý tới tôi?” Giản Vi lập tức hỏi.
Hôm qua còn mua giày cho cô, hôm nay sao lại đột nhiên lạnh lùng với cô?
“……” Lâm Cẩn Ngôn bỗng không biết trả lời thế nào, dù sao cũng không thể nói là muốn giữ khoảng cách với cô.
Suy nghĩ một lúc mới đáp cô: “Nghĩ tới chuyện công việc nên không để ý.”
Giản Vi nghe vậy lập tức đi tới trước mặt anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật vậy chăng?”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hồi lâu, sau nửa ngày đột nhiên giơ tay lên, ngón giữa búng vào trán cô một cái, thấp giọng dạy cô: “Nghĩ vớ vẩn gì đó.”
Nói xong đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Giản Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn, đưa tay sờ lên trán chỗ bị Lâm Cẩn Ngôn búng, tự lẩm bẩm: “Sao búng người ta chứ, đau chết mất.”
Quay đầu lại, tầm mắt rơi xuống tờ tạp chí trên bàn.
Nghĩ tới bộ dạng chăm chú lúc nãy của Lâm Cẩn Ngôn, tò mò cầm tờ tạp chí lên.
Lật hồi lâu, cuối cùng nhíu mày khó hiểu lẩm bẩm: “Nhàm chán như vậy có gì hay mà xem chứ.”
Cô bĩu môi đặt tạp chí xuống bàn, đứng dậy thu dọn bát đũa.
……..
Hôm nay là ba mươi tháng một, sinh nhật mười tám tuổi của Giản Vi.
Nhưng đã nhiều năm cô chưa từng tổ chức sinh nhật cho nên dù sinh nhật mười tám tuổi cũng không để ý, dù sao cũng đã quen vậy rồi.
Rửa bát đĩa xong từ phòng bếp đi ra, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, tay cầm tài liệu chăm chú xem.
Giản Vi đi qua lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Tin nhắn là của Giang Lẫm gửi cho cô, hẹn cô đi chơi, cô không muốn đi lắm nên từ chối.
Trả lời xong tin nhắn, không nhịn được hỏi Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm Cẩn Ngôn, hôm nay anh ở nhà cả ngày sao?”
Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, thỉnh thoảng chủ nhật Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà.
Lâm Cẩn Ngôn không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại cô: “Chiều có hạng mục cần bàn, không ở nhà.”
“Vậy còn buổi tối? Buổi tối có về không? Nếu anh về thì lát nữa tôi đi mua đồ ăn, chúng ta….”
“Tối có bữa tiệc từ thiện.”
Lâm Cẩn Ngôn mở miệng cắt ngang lời cô, Giản Vi ngẩn ra, lời còn thiếu nhất thời mắc ngang cổ họng.
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô hỏi: “Có việc gì à?”
Giản Vi vội lắc đầu cười nói: “Không, không có việc gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Cô nói xong quay đầu nhìn về nơi khác, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, còn tưởng Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà, xem ra sinh nhật mười tám tuổi này lại một mình trôi qua.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất
- Chương 18: Có Chút Mất Mác