Chương 5: Chưa có gì?
“Là thế này, phu nhân Lục, cô đã mất tích 48 giờ, Lục tiên sinh đã báo cảnh sát, hiện tại mong cô cùng chúng tôi về nhà.” Viên cảnh sát rất nghiêm túc nói.
A, Lục Chi Khiêm thật tốt, vợ mất tích bèn nhờ cảnh sát đi tìm, phỏng chừng nếu cô chết bên ngoài thì cũng đã chết, anh ta tột cùng là có bao nhiêu hận cô?
Không lay chuyển được viên cảnh sát, Khương Thục Đồng bèn đi theo họ về nhà.
Lục Chi Khiêm vẫn vui vẻ thoải mái ngồi trên sô pha hút thuốc, nhìn thấy Khương Thục Đồng bèn nói: “Đã về? Hai ngày nay cô ở đâu?”
“Tôi tìm được việc, thứ hai phải đi làm.”
“Tôi mặc kệ cô có đi làm hay không, buổi tối nay ba mẹ tôi muốn gặp chúng ta.” Lục Chi Khiêm nhướn mày nói với Khương Thục Đồng một câu.
Khương Thục Đồng ngẩn người, cô gả cho Lục Chi Khiên ông bà Lục gia ngàn vạn lần không vui, ngại nhà cô ăn bám. Nhà xưởng của ba cô cũng nhờ vốn của Lục Chi Khiêm mới có thể tồn tại, bệnh của mẹ cô cũng tiêu phí không ít, khiến cho mỗi lần Khương Thục Đồng thấy cha mẹ chồng là không trâu bắt chó đi cày.
Nhưng dường như hôm nay bọn họ có mục đích gì đó, bởi vì ánh mắt bà nhìn chằm chằm bụng Khương Thục Đồng. “Chưa có gì?”
Mặt Khương Thục Đồng đỏ lên. “Không có.”
“Hai đứa kết hôn thời gian cũng không ngắn, cũng nên có một đứa con.” Bà nói với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng liếc mắt với Lục Chi Khiêm một cái, không làm gì sao có thể có em bé.
Nếu lúc trước Khương Thục Đồng rất chờ mong Lục Chi Khiêm nói muốn cô thì hiện tại cô đã sớm không ôm hy vọng. Hôn nhân của hai người, một khi đã hình thành cục diện như vậy thì sẽ không thay đổi, cô đã dự tính cả đời này cùng Lục Chi Khiêm có cuộc sống ồn ào nhốn nháo.
Trên đường trở về, điện thoại Khương Thục Đồng vang lên, thế nhưng lại là Ngôn Hi nhắn tới: “Phu nhân Lục, tôi có thai, là con của Lục công tử.”
Khương Thục Đồng cười châm chọc, thật trùng hợp, mẹ chồng co muốn gì cô gái này liền có cái đó.
Nhưng nói như vậy thì không phải lần ở khách sạn trước, không có khả năng nhanh như vậy.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên châm chọc, nói với Ngôn Hi một câu: “Đã mang thai còn vận động mạnh như vậy, không sợ khiến đứa trẻ bị hỏng sao?”
“Tôi không muốn thế nhưng chính chồng cô không nhịn được, một hai phải mỗi ngày làm vậy, tôi đâu có cách nào khác?”
Khương Thục Đồng có thể tưởng tượng được bộ dáng nịnh nọt của cô người mẫu kia.
“Ly hôn đi, tôi không có, Ngôn Hi lại có. Mẹ anh biết được cũng sẽ vui vẻ.” Khương Thục Đồng đem tin nhắn đưa tới trước mắt Lục Chi Khiêm.
Lục Chi Khiêm nhìn vào, sau đó nghiến răng: “Cô đừng mơ! Chỉ cần tôi còn sống thì cô đừng mong có thể rời khỏi tay tôi.”
“Cứ tra tấn nhau như vậy?” Khương Thục Đồng hỏi.
“Đúng vậy, chính là tra tấn lẫn nhau.” Lục Chi Khiêm giống như tức giận, đột nhiên rồ động cơ rẽ nhanh vào chỗ giao lộ.
“Anh không muốn sống nữa à?” Khương Thục Đồng kêu to, lời còn chưa nói xong xe đã đâm vào cây, cũng may hai người đều không bị thương.
Có điều vượt qua cú sợ bóng gió này Lục Chi Khiêm còn chưa nguôi tức giận, anh xoay người bóp cổ Khương Thục Đồng: “Tôi bóp chết cô!”
Đồng tử Khương Thục Đồng giãn ra, cô cố gắng nắm chặt lấy tay Lục Chi Khiêm, sắc mặt cô đỏ bừng, ho khan không ra. “Lục Chi Khiêm, tốt nhất anh gϊếŧ tôi đi.”
Bỗng nhiên Lục Chi Khiêm khóc, khóc không ra tiếng nhưng nước mắt cứ chảy ra.
Khương Thục Đồng quên mất cả đau, ngơ ngác nhìn Lục Chi Khiêm.
Lục Chi Khiêm buông cô ra vừa lúc cảnh sát tới. Nhưng trên cổ Khương Thục Đồng đã có vệt đỏ.
Cho nên, lúc đi làm sáng thứ hai, đồng nghiệp vừa mới làm quen đã nói: “A, trên cổ Thục Đồng có vết gì nha? Chúng ta không thấy gì, cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Rõ ràng là vết thương chồng chất, bọn họ lại tưởng là ân ái ngọt ngào.
Vừa lúc hôm nay Cố Minh Thành cũng tới công ty này, nghe nói anh ta có rất nhiều công ty, không hiểu được vì sao anh ta lại tới công ty Khương Thục Đồng làm việc.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn Khương Thục Đồng vang lên, là Cố Minh Thành tìm cô.