Chương 4: Là trai được cô chọn
Khương thục đồng không thể ngủ được, không có bất cứ người phụ nữ nào cãi nhau với chồng lại có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà, rất tỉnh táo, cô đang suy nghĩ mình nên làm gì.
Bỗng nhiên cô muốn tìm một công việc, càng nhanh càng tốt. Như vậy thì khi Lục Gia Khiêm tìm được cô ít nhất cô sẽ không phải vẫy đuôi lấy lòng người, cô tay làm hàm nhai, có thể nuôi sống chính mình, ly hôn cô càng không sợ hãi.
Cô mặc quần áo vào, đứng dậy, bởi vì vừa rồi cô thấy phòng ngủ có một máy tính Apple.
Điền sơ yếu lý lịch, cô căn bản là chưa trải qua công việc gì, kinh nghiệm không có. Cũng may tốt nghiệp trường không tồi – Đại học Hải Thành, chuyên môn cũng không tồi – thiết kế sân vườn. Người học ngành thiết kế sân vườn rất ít, lúc cô tốt nghiệp liền có vài công ty muốn tìm cô kí hợp đồng, nhưng bởi vì muốn kết hôn nên cô đều từ chối.
Cô nộp hồ sơ đăng ký tìm việc lên hệ thống, ngày hôm sau liền có một công ty gọi điện tới cho cô, mời cô đi phỏng vấn. Công ty cần người gấp, lại là thứ sáu, cho nên công ty quy định: Trong một ngày sẽ phải xong hai vòng tuyển dụng.
Khương Thục Đồng tìm trong tủ quần áo một chiếc sơ mi trắng, một cái váy màu đen, đi tới Công ty trang trí Thịnh Thế.
Sơ tuyển là nhân viên tuyển dụng của công ty, rất thành công, còn nói vốn dĩ vòng hai là muốn hai ngày nữa, nhưng chốc lát tổng giám đốc tới, vì có vẻ công ty có quy mô rất lớn nên cần làm luôn, mong Khương Thục Đồng không cần để ý.
Nhưng mặc kệ nhân viên tuyển dụng nói thế nào, Khương Thục Đồng đều cảm thấy đây là chuyện không liên quan tới cô.
Rất nhanh cô vượt qua hai vòng thi. Cô tốt nghiệp cũng mới nửa năm, chưa đi làm, hơn nữa tình trạng hôn nhân cô viết là chưa lập gia đình, điểm học trên trường của cô rất giỏi, thực dễ dàng tìm được công việc. Được tin thứ hai đi làm, Khương Thục Đồng rạo rực vui sướиɠ.
Nhưng sau đó, nhân viên tuyển dụng thông báo cô cần tới văn phòng của tổng giám đốc. Khương Thục Đồng có chút không hiểu có chuyện gì.
Lúc cô đẩy cửa vào văn phòng tổng giám đốc liền chấn động, mới biết được vì sao tổng giám đốc lại đích thân muốn gặp cô.
“Gian dối lý lịch, nhân phẩm có vấn đề. Loại người này phu nhận Lục muốn không?” Cố Minh Thành khoan thai nói một câu, trên bàn là sơ yếu lý lịch của Khương Thục Đồng.
Miệng Khương Thục Đồng khẽ giật giật muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói. Cô rất ngượng, cô không nghĩ tới tổng giám đốc của Thịnh Thế lại là Cố Minh Thành. Lục Chi Khiêm từng nói Cố Minh Thành đã mua rất nhiều công ty, nhưng cô không nghĩ tới anh ta lại ở đây.
“Tôi không cho rằng một phụ nữ đã kết hôn có thể đem toàn bộ tâm tư đặt vào công việc, đặc biệt là cô ta không thiếu tiền. Huống chi tình trạng hôn nhân của cô còn khai man.” Cô Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng.
Trong anh mắt Khương Thục Đồng ủy khuất, vô thố, bị người khác phát hiện mình nói dối khiến cô cảm thấy mình như kẻ trộm.
“Mong anh cho tôi công việc này, tôi cần một việc làm.”
“Lại đây.” Cô Minh Thành nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng không hiểu gì, đi tới bên cạnh Cố Minh Thành. Vừa mới đứng yên, Cố Minh Thành đã kéo cô vào thân thể anh.
Cố Minh Thành hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Phu nhân Lục, cô hy vọng được tới gần tôi thế sao?”
Gương mặt Khương Thục Đồng từ từ đỏ ửng. Sao anh ta lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô cố ý tới công ty của anh ta sao?
Có điều cũng khó trách, ở lại phòng của anh ta, hôm qua ở trước mặt anh ta còn chủ động cởϊ qυầи áo, anh ta có cái suy nghĩ này cũng không phải lạ.
Khương Thục Đồng khẽ nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cảm thấy là có hiểu lầm. Tôi cùng Lục Chi Khiêm rất yêu thương nhau, sở dĩ có những hành động đó là quá tức giận với anh ấy, hiện giờ tôi rất hối hận. Hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi phòng, quần áo phụ nữ ở đó mấy này nữa tôi sẽ trả anh.”
Cố Minh Thành nghịch chùm chìa khóa cô đặt ở trên bàn.
“Rất – yêu – thương - nhau?” Cố Minh Thành gằn từng chữ lặp lại lời nói của Khương Thục Đồng, mang theo ý không thể tin tưởng.
Khương Thục Đồng không biết anh ta đã phát hiện điều gì, nhưng thái độ của anh ta cũng không quan trọng.
“Ngày hôm qua là anh ấy tức giận với tôi, nói tôi cứ việc đi tìm trai.” Để gia tăng niềm tin, Khương Thục Đồng nói thêm một câu.
“Vậy ra, tôi là trai để cô tìm tới?” Ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Thành nhìn cô.
“Tôi không tìm, là anh vừa lúc xuất hiện.”
Giữa hai người tĩnh lặng, Khương Thục Đồng vẫn luôn ngửa đầu, giống như một con thú kiêu ngạo, Cố Minh Thành một tay nắm chặt tay cô, tay kia vẫn giữ sau eo của cô.
“Nếu tổng giám đốc Cố cho tôi công việc này tôi sẽ đi làm đúng giờ, toàn lực làm việc. Nếu không cho thì tôi sẽ đi tìm việc khác.” Sự lo lắng không có việc đã biến mất, Khương Thục Đồng đột nhiên trở nên thoải mái, không phải chỉ là một công việc sao?
Tay Đỗ Minh Thành đặt trên eo của cô đẩy cô ra.
Cô mang giày cao gót vào, muốn rời đi.
Vừa đi tới cửa thì từ phía sau truyền đến một câu. “Thứ hai, 9 giờ, tới đi làm.”
Khương Thục Đồng không nói gì, chìa khóa đã trả lại cho Cố Minh Thành, cô tìm một khách sạn cách công ty không xa.
Không ngờ buổi tối ngày hôm sau cảnh sát tới gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng làm việc với cảnh sát, trong lòng hơi hốt hoảng.