Cố Minh Thành ôm lấy vai cô rồi đi ra ngoài.
Cố Minh Thành an bài cho Khương Thục Đồng ở một khách sạn năm sao, tất nhiên tiền cũng là của Cố Minh Thành.
Khi anh muốn ra cửa, Khương Thục Đồng liền kéo tay anh lại, tinh thần hoảng hốt hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Giọng nói Cố Minh Thành thật nhu hòa nói với cô.
Đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng nghe được một người đàn ông dùng giọng nói nhu hòa như thế nói chuyện với cô. Đôi mắt đẹp của cô liền ngây ra.
“Tim tôi đập rất nhanh, luôn cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra.” Ánh mắt băn khoăn của cô nhìn mặt Cố Minh Thành.
“Tim cô có đập nhanh, tôi cũng không thể sờ.” Cố Minh Thành đùa giỡn mà nói với Khương Thục Đồng một câu.
Khương Thục Đồng lập tức buông lỏng cánh tay anh, vừa rồi chỉ là cô đem anh trở thành cọng rơm cứu mạng, quên mất rằng cô đã từng trao thân cho anh, rằng Cố Minh Thành là người đàn ông duy nhất của cô.
Nhìn gương mặt Khương Thục Đồng ngày càng đỏ rực lên, Cố Minh Thành nói: “Hôm nay cô ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi tới đón.”
“Nhưng túi xách và điện thoại của tôi đều ở nhà.” Khương Thục Đồng cảm thấy rất kỳ quái, không biết trong lòng Cố Minh Thành nghĩ thế nào.
“Yên tâm, túi xách cùng di động ngày mai sẽ có người đưa tới cho cô.” Cố Minh Thành nói chắc như đinh cột.
Khương Thục Đồng không hiểu, hỏi lại anh tại sao.
“Ngày mai cô sẽ biết.”
Cố Minh Thành đi rồi, đêm nay tâm tư Khương Thục Đồng vô cùng bất an.
Sáng sớm hôm sau, liền có người gọi điện thoại cho cô, nói có người chờ cô dưới lầu.
Hẳn là Cố Minh Thành, anh tới cũng sớm quá rồi.
Khi hai người đến công ty đã thấy Lục Chi Khiêm đang đứng chờ, trong tay anh ta là túi xách của Khương Thục Đồng.
Quả nhiên là Cố Minh Thành nói đúng, chỉ là đêm qua cô không có nghĩ nhiều.
Khương Thục Đồng nhìn thấy Lục Chi Khiêm tới, bừng tỉnh kinh hãi. Cô thế nhưng lại cùng với Cố Minh Thành cùng nhau tiến vào.
Chẳng lẽ lại muốn làm cho Lục Chi Khiêm hoài nghi cô hơn nữa sao?
Lục Chi Khiêm giống như không có ý muốn nói chuyện với Khương Thục Đồng, anh ta đưa cho Khương Thục Đồng túi xách, liền vào văn phòng của Cố Minh Thành.
Mới vừa tiến vào văn phòng, Lục Chi Khiêm liền mở miệng, “Đối với chuyện phát sinh đêm qua, Cố tổng không muốn giải thích một chút sao? Cùng với phu nhân của tôi ở chung một chỗ?”
Cố Minh Thành cầm một điếu thuốc trên bàn, châm lửa, chậm rãi nói: “Đêm qua đã xảy ra cái gì, không phải anh đều thấy được sao? Hơn nữa, nếu Lục tổng khúc mắc với chuyện này như thế, vì cái gì đêm qua không trực tiếp đứng ra? Nếu lục tổng đã hoài nghi phu nhân của mình, vậy ly hôn là được, dù sao hai người sống chung cũng không thoải mái.”
“Anh ——” Lục Chi Khiêm vừa mới nói một câu, đã bị Cố Minh Thành phản bác thành như vậy, đây là điều mà anh ta không hề nghĩ tới.
Lục Chi Khiêm sững sờ ở tại chỗ, đêm qua đúng là anh ta đã theo dõi Khương Thục Đồng, nhìn thấy Cố Minh Thành với Khương Thục Đồng cùng nhau vào khách sạn, hắn tức giận, hắn cũng nghĩ đến chuyện lên lầu, nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng khó coi, cảm thấy đối mặt với Cố Minh Thành liền có một loại cảm giác thấp hèn. càng bực mình hơn là, hắn cảm thấy chính mình đi lên căn bản là không phải đi bắt gian, ngược lại còn cảm thấy mình trở thành một kẻ quá tiểu nhân rồi.Lục Chi Khiêm không có lời nào để nói liền đi, bộ dáng tức giận, khi đi qua Khương Thục Đồng, anh ta hung tợn mà trừng mắt nhìn cô một cái với vẻ kinh tởm.
Khương Thục Đồng tuy rằng tâm tư thấp thỏm, rốt cuộc là chồng mình tìm tới, nhưng cô vẫn nỗ lực đem tâm tư để vào công việc.
Mấy ngày hôm trước cô đã nộp một bản xin thiết kế sân vườn của một dự án, thế nhưng bị bác bỏ, chủ nhiệm nói là chính Cố Minh Thành trực tiếp loại bỏ.
Khương Thục Đồng không hiểu, Cố Minh Thành thân là tổng tài, vốn dĩ chuyện của công ty con, anh ta rất ít khi nhúng tay vào, trước đến nay đều là tổng giám đốc định đoạt, anh ta cũng chỉ là xem một chút các hạng mục, còn loại chuyện nhỏ giống như hạt vừng của tổ thiết kế, căn bản cũng không cần anh ta phải nhúng tay vào.
Anh ta quản được cũng quá nhiều đi. Khương Thục Đồng nói thầm trong lòng.
Cô thực sự rất muốn đi làm dự án này, bởi vì dự án này rất có tính đại diện, hơn nữa khu vườn rất lớn, phân chia lại rõ ràng. Sau khi Khương Thục Đồng nhậm chức, còn chưa thực sự làm một dự án nào, cô rất muốn thử sức với dự án này.
Trong lòng cô có chút tức giận, liền đến văn phòng của Cố Minh Thành.
“Cố tổng, vì sao ngài không cho tôi tham dự hạng mục này. Chủ nhiệm của tôi nói là ngài gạch tên tôi đi.” Khương Thục Đồng lòng đầy căm phẫn nói.
“Cô không được đi.” Cố Minh Thành còn đang viết dở, nhàn nhạt trả lời cô.
“Hạng mục này vì sao chủ nhiệm có thể đi, còn có người khác cũng có thể đi, tại sao tôi lại không thể?” Khương Thục Đồng đứng trong văn phòng của Cố Minh Thành, trong tay cầm tờ giấy anh ta loại tên mình ra khỏi dự án.
“Cô còn trẻ.”
“Chính vì tuổi còn trẻ, cho nên, tôi muốn rèn luyện chính mình, tôi lại không thể bước ra một bước này sao? Còn có ——”
Khương Thục Đồng muốn nói cái gì, đều bị Cố Minh Thành đoán được, ngắt lời cô: “Nơi cô muốn đi chính là lâm viên nhà họ Kiều, người thiết kế không tránh được giao tiếp với gia chủ, công tử nhà họ Kiều chính là một kẻ háo sắc.”
Khương Thục Đồng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, “Hắn là kẻ háo sắc thì liên quan gì đến tôi?”
Cố Minh Thành nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn Khương Thục Đồng ngây ngốc đứng đó, “Không hiểu thì tự mình nghĩ đi!”
Khương Thục Đồng cúi đầu nhìn mặt đất, đồ háo sắc, đồ háo sắc ——
Chẳng lẽ?
Cho nên, khi cô nhìn Cố Minh Thành lần nữa, gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt cũng là dịu dàng nói không nên lời.
Cố Minh Thành cũng nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó anh lạnh lùng nói: “Hiểu rồi?”
Khương Thục Đồng nhẹ gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc lắc đầu.
Tâm ý của tổng tài, cô không thể hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cô chỉ là không rõ, vì cái gì lại là cô?
Dù sao cô cũng đã là phụ nữ có chồng, tuy rằng cô cùng Lục Chi Khiêm không có phu thê ân ái, nhưng Cố Minh Thành cũng không biết, hơn nữa, dù có ly hôn, thì danh tiếng đã từng kết hôn cũng không mấy tốt đẹp, cô chưa bao giờ nghĩ tới cùng người đàn ông này như thế nào, dù cô không hối tiếc, nhưng đêm đó qua đi thì chính là đã qua.