Chương 17

“Tôi đi tiễn anh ta.” Không đợi Lục Chi Khiêm phản đối, Khương Thục Đồng liền đi ra ngoài. Bởi vì cô đã từng thề với Cố Minh Thành, sẽ không nói dối anh, nhưng chuyện hôm nay lại không thể không nói dối, nếu anh đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thư hòa giải cũng đưa tới, nếu chính mình lại thất tín, thì quá kỳ cục rồi.

Sau khi ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới.

Cố Minh Thành dừng bước, quay sang mỉa mai, châm chọc nói với Khương Thục Đồng một câu: “Lục phu nhân biết tôi thích kiểu phụ nữ thế nào sao? Vậy thì phải giới thiệu bạn gái cho tôi đấy.”

“Vậy ngài thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Khương Thục Đồng đôi tay đặt ở sau lưng, nghe Cố Minh Thành nói liền hỏi lại anh một câu.

“Không nói trước được, xem cảm giác đi, tốt nhất là vừa gặp đã yêu.”

Khương Thục Đồng biết tâm tư của anh không đặt vào chuyện tìm bạn gái, liền cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, tôi sợ Lục Chi Khiêm lại nói chuyện đêm hôm đó, cho nên, lúc đó thật ra tôi chỉ muốn ngăn anh ta lại. Tôi đã thề với ngài, sau này không nói dối trước mặt ngài, vừa rồi là kế sách tạm thời, là tôi nói dối anh ta, không phải nói dối ngài, xin ngài đừng trách móc.”

Hai tay Khương Thục Đồng để sau lưng, nói với Cố Minh Thành, rốt cuộc chuyện hôm nay, người sai là cô.

“Chuyện gì?” Hai người đã đi đến bên ngoài cửa lớn, Khương Thục Đồng dựa vào bên ngoài cửa, nhìn đèn đường hắt ánh sáng dịu nhẹ lên gương mặt cô, Cố Minh Thành hỏi.

“Chính là chuyện trước kia, tôi và anh đêm hôm đó ——, bởi vì chuyện này mà Lục Chi Khiêm giận chó đánh mèo với tôi, mặc dù anh ta không biết người kia là ai, nhưng vì chuyện một đêm này, anh ta ——”

Khương Thục Đồng không nói được nữa, dù sao cũng là việc xấu trong nhà.

“Cho nên, tôi là bí mật không để người khác biết của cô?” Cố Minh Thành cũng dựa người về phía sau, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Đêm khuya, dáng người anh cao dài, lười biếng mà dựa vào mặt sau trên cửa sắt, hút thuốc, mắt sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng gật gật đầu, “Tôi ra ngoài khá lâu rồi, phải trở về.”

Vừa rồi ra tới cũng chỉ là giải thích với Cố Minh Thành chuyện giới thiệu bạn gái một chút. Ra ngoài quá lâu, Lục Chi Khiêm chắc chắn sẽ lại hoài nghi.

Vốn dĩ cô cũng không tính ra ngoài lâu như vậy, cho nên chỉ khoác một chiếc khoác bên ngoài. Không nghĩ tới, vừa rồi bởi vì tựa vào cửa sắt ở công khu biệt thự, áo khoác rơi xuống, áo sơ mi tơ tằm vừa hay bị mắc vào một cái móc trên cánh cổng sắt. Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, áo sơ mi của Khương Thục Đồng bị xé rách.

Cô lập tức cảm thấy gió đêm lạnh buốt thổi qua đầu vai.

Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, chạy nhanh đến nhặt áo khoác lên, khoác ở trên người.“Tôi đi tiễn anh ta.” Không đợi Lục Chi Khiêm phản đối, Khương Thục Đồng liền đi ra ngoài. Bởi vì cô đã từng thề với Cố Minh Thành, sẽ không nói dối anh, nhưng chuyện hôm nay lại không thể không nói dối, nếu anh đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thư hòa giải cũng đưa tới, nếu chính mình lại thất tín, thì quá kỳ cục rồi.

Sau khi ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới.

Cố Minh Thành dừng bước, quay sang mỉa mai, châm chọc nói với Khương Thục Đồng một câu: “Lục phu nhân biết tôi thích kiểu phụ nữ thế nào sao? Vậy thì phải giới thiệu bạn gái cho tôi đấy.”

“Vậy ngài thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Khương Thục Đồng đôi tay đặt ở sau lưng, nghe Cố Minh Thành nói liền hỏi lại anh một câu.

“Không nói trước được, xem cảm giác đi, tốt nhất là vừa gặp đã yêu.”

Khương Thục Đồng biết tâm tư của anh không đặt vào chuyện tìm bạn gái, liền cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, tôi sợ Lục Chi Khiêm lại nói chuyện đêm hôm đó, cho nên, lúc đó thật ra tôi chỉ muốn ngăn anh ta lại. Tôi đã thề với ngài, sau này không nói dối trước mặt ngài, vừa rồi là kế sách tạm thời, là tôi nói dối anh ta, không phải nói dối ngài, xin ngài đừng trách móc.”

Hai tay Khương Thục Đồng để sau lưng, nói với Cố Minh Thành, rốt cuộc chuyện hôm nay, người sai là cô.

“Chuyện gì?” Hai người đã đi đến bên ngoài cửa lớn, Khương Thục Đồng dựa vào bên ngoài cửa, nhìn đèn đường hắt ánh sáng dịu nhẹ lên gương mặt cô, Cố Minh Thành hỏi.

“Chính là chuyện trước kia, tôi và anh đêm hôm đó ——, bởi vì chuyện này mà Lục Chi Khiêm giận chó đánh mèo với tôi, mặc dù anh ta không biết người kia là ai, nhưng vì chuyện một đêm này, anh ta ——”

Khương Thục Đồng không nói được nữa, dù sao cũng là việc xấu trong nhà.

“Cho nên, tôi là bí mật không để người khác biết của cô?” Cố Minh Thành cũng dựa người về phía sau, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Đêm khuya, dáng người anh cao dài, lười biếng mà dựa vào mặt sau trên cửa sắt, hút thuốc, mắt sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng gật gật đầu, “Tôi ra ngoài khá lâu rồi, phải trở về.”

Vừa rồi ra tới cũng chỉ là giải thích với Cố Minh Thành chuyện giới thiệu bạn gái một chút. Ra ngoài quá lâu, Lục Chi Khiêm chắc chắn sẽ lại hoài nghi.

Vốn dĩ cô cũng không tính ra ngoài lâu như vậy, cho nên chỉ khoác một chiếc khoác bên ngoài. Không nghĩ tới, vừa rồi bởi vì tựa vào cửa sắt ở công khu biệt thự, áo khoác rơi xuống, áo sơ mi tơ tằm vừa hay bị mắc vào một cái móc trên cánh cổng sắt. Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, áo sơ mi của Khương Thục Đồng bị xé rách.

Cô lập tức cảm thấy gió đêm lạnh buốt thổi qua đầu vai.

Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, chạy nhanh đến nhặt áo khoác lên, khoác ở trên người.