Chương 9
“Anh … đừng như vậy!” – Cô biết lúc đưa ra điều kiện rõ ràng là cô dùng sai vài từ thành ra bây giờ bị chiếm tiện nghi vầy nè, nhưng cô vẫn tin là hắn sẽ không tiến xa thêm nữa, trong lòng cô giờ chỉ sợ có người bước vào thì cô mặt mũi nào mà gặp ai.
“Đừng như thế nào?” – Hắn bá đạo hỏi, tay dùng thêm lực.
CỐC CỐC – Khỉ thật, đang ăn tàu hủ lại có kẻ quấy rầy, Hạo Thần buông Nhược Thi ra, đợi cô chỉnh sửa quần áo lại hắn mới lên tiếng – “Mời vào”.
“Quan tổng” – Thiên La đảo mắt qua nhìn Nhược Thi.
“Không có việc gì tôi xin phép ra ngoài” – Nói xong cô đi thẳng ra cửa không dám quay lại nhìn ai, xấu hổ chết được.
CẠCH – Tiếng đóng cửa.
“Quan tổng, chuyện ngài nhờ tôi điều tra, thật ra không tra được manh mối gì, bà ta … quả thật không để lộ sơ hở” – Thiên La để tập hồ sơ lên bàn làm việc của Hạo Thần.
Hạo Thần không mở ra xem, vì biết rõ bên trong cũng chẳng có những thứ hắn cần.
“Tiếp tục điều tra, dù sao cũng là do tôi nghi ngờ như vậy, thật hư còn chưa rõ. Còn ông ấy thì thế nào?” – Hạo Thần châm một điếu thuốc, nói.
“Quan lão gia thì gần đây khi nghe người khác nói chuyện đã bắt đầu có chút phản ứng lại, tôi đã thuê một y tá riêng để chăm sóc, có động tĩnh gì chúng ta sẽ biết đầu tiên”
“Được, vậy cứ tiếp tục, đừng làm kinh động đến bà ta, Thiên La, cậu cũng vất vả nhiều rồi.”
Thiên La cúi người – “Được làm việc cho ngài tôi cảm thấy không hối tiếc”
“Cậu lui ra đi, tiếp tục công việc của mình” – Khi Thiên La ra khỏi phòng, Hạo Thần đứng dậy đi về phía của sổ nhìn lên trời, mắt trầm ngâm nhìn về nơi không có điểm dừng, miệng khẽ nói – “Cha, mẹ!”____________
Khi trở lại căn biệt thự của Quan gia, Nhược Thi đã thấy Cách Cách ngồi sẵn ở phòng khách đợi mình, cả hai cùng lên phòng.
“Cách Cách, có chuyện gì? Sao cậu nói hôm nay không đến?”
“Thi Thi, sao cậu đi chung với Nguyên Nhu?” – Hàn Cách chau mày
“Ý cậu là sao?” – Nhược Thi thấy khó hiểu vì câu hỏi không đầu đuôi của cô.
“Lúc trưa mình thấy cậu ở trên xe của Nguyên Nhu, hai người rất thân sao?”
“Hôm nay mới gặp thôi, vì làm cùng tầng nên chị ấy bảo là mời mình đi ăn trưa, cậu cũng quen Nguyên Nhu sao?”
“Tô Nhược Thi, không cho phép cậu thân với cô ta, hừ!” – Hai tay cô chống ngay eo, cái miệng thì chu chu bất mãn.
“Ôi tiểu thư, lại chuyện gì nữa đây?” – Nhược Thi cũng đã quá quen với tính tình của cô bạn này rồi.
“Cô ấy … cứ giành La La với mình” – Một câu khẳng định đủ làm Nhược Thi ôm bụng cười.
“Cái đầu thối cậu, cười gì a?” – Hàn Cách đánh đánh cô.
“Được rồi, được rồi mình không cười nữa, chỉ là … không trách Nguyên Nhu được, cô ấy cũng đâu biết hai người yêu nhau thì làm sao mà tránh được chứ.”
“Cô ấy biết mà, chỉ là cô ấy không nói, không chừng cô ta tiếp cận cậu là vì muốn được gần La La hơn, cậu mà tiếp tay cho cô ấy là không yên với mình đâu” – Cách Cách nghiến răng nói
Nhược Thi suy nghĩ một lúc rồi nói – “Hình như đúng là vậy, hèn chi mình cứ thấy lạ”
Cách Cách nhìn nhìn đợi cô nói tiếp – “Lúc trưa ăn cơm, chị ấy hẹn thứ 7 sẽ mời mình đi ăn, bảo là cũng sẽ mời Quan tổng là trợ lý Thái nữa.”
Cách Cách dậm chân – “Thấy chưa, tất cả đều có mục đích” – Cô kê sát mặt mình lại gần Nhược Thi – “Mình cũng đi”.
Nhược Thi cười cười chứ không biết phản ứng sao nữa, xem ra thứ 7 này cô ăn cũng không ngon miệng rồi.
Hôm nay Hàn Cách không dùng bữa, chỉ là đến tìm Nhược Thi xong thì về, trên bàn ăn lớn giờ này cũng chỉ có Hạo Thần và Nhược Thi đang ngồi đối diện nhau.
Hạo Thần không ngừng gấp thức ăn vào chén cho Nhược Thi, nhìn thấy khẩu vị của cô hôm nay cũng không tệ, hắn gấp gì cô đều ăn hết nên cũng thấy hài lòng.
Hắn đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này – “Sau này sẽ qua phòng anh ngũ”.
“Khụ … khụ …” – Cô bị sặc, ho khan đến đỏ mặt, hắn thì bước qua vỗ nhẹ vào lưng cô mấy cái.
“Vui đến vậy sao?” – Hắn châm chọc.
“Không … không được đâu, vậy mọi người …”
“Không cần lo, họ biết cái gì nên nói cái gì thì không, em không cần lo nhiều” – Hắn khom người xuống, nói nhỏ vào tai cô – “Với lại, chỉ là nằm cạnh anh, sẽ không làm gì khiến em phải sợ” – Hắn tặng cô thêm cái cắn nhẹ vào tai làm cô ngượng đến đỏ mặt.
Một câu nói của hắn thôi làm cho cô cả buổi không yên, đến khi bước vào phòng, cũng không đáng sợ như cô đã nghĩ thậm chí khi nằm cạnh hắn cô lại có cảm giác an toàn hơn. Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ bị hắn chiếm tiện nghi, nhưng cô cũng không phản kháng miễn là đừng làm quá tay thì được, chỉ mong 1 năm này sẽ thuận lợi trôi qua. Đang dần ngủ say, cô bị tiếng điện thoại của hắn làm thức giấc, hắn nghe máy nhưng tay thì vẫn ôm chặt cô.
“Sao lại gọi giờ này?” – Giọng hắn khàn khàn, giờ đã là 1 giờ sáng.
Cô loáng thoáng nghe được người kia là nữ nhưng nói những gì thì cô không nghe rõ, hắn nói tiếp.
“Dạo này anh bận việc, nên không đến, mai anh sẽ đến thăm em, được rồi, ừm.” – Nói xong hắn cúp máy quay qua nhìn cô. – “Làm em thức giấc?”
“Không có, có phải là chị Linh không?” – Nghe cách hắn nói chuyện cô đoán là chị.
“Ừm, em ngũ tiếp đi.” – Hắn hôn lên trán cô rồi ôm cô ngũ.
“Sao anh không cưới chị Linh, chẳng phải đã quen nhau rất lâu, anh không lẽ không yêu chị ấy? – Cô quay lưng về phía hắn đột nhiên hỏi.
Hắn có hơi ngạc nhiên khi cô chủ động hỏi chuyện này – “Em ghen?” – Hắn quay cô lại đối diện với mình.
“Không có, thôi không có gì, em chỉ muốn hỏi cho biết” – Cô ngượng ngùng đỏ mặt, vùi mặt vào ngực hắn giả bộ ngũ, hành động này làm cho hắn khẽ cười nhưng mà cô lại không thấy được.
Sáng hôm sau, khi đến công ty thì Nhược Thi đã nghe Nguyên Nhu nhắc đến chuyện đã đặt nhà hàng để thứ 7 cùng đi dùng bữa, Nhược Thi tự nghĩ cô chị này cũng không phải có thiện ý gì, có thể đúng như Cách Cách nói là cô ấy chỉ muốn tiếp cận trợ lý Thái thôi.
Chỉ khổ nổi, tự nhiên cô lại tự cô lập mình, làm ở tầng 30 này không phải dễ, ngày nào cũng gặp được hai người đàn ông hoàng kim của công ty, không bị ghét mới lạ. Lúc ăn trưa ở công ty, bàn ở căn-tin cũng chỉ có cô và Nguyên Nhu ngồi, còn lại chỉ là những ánh mắt dòm ngó sầm sì to nhỏ, nhưng hình như Nguyên Nhu đã quen với việc này, chỉ khuyên cô là đừng để ý đến họ.
Tan tầm, Hạo Thần gọi Thiên La đưa Nhược Thi về, hắn thì ở lại công ty giải quyết cho xong công việc, còn nói tối sẽ không về. Cô nghĩ, chắc tối nay hắn sẽ đến chỗ của chị Linh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Bar Lạc Hoa, tại tầng 1, hắn đang ngồi thưởng thức ly rượu vừa nghe tiếng dương cầm, kế bên là người phụ nữ mặt bộ sườn xám màu đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng cùng những đường cong đầy quyến rũ của cô.
“Nghe nói anh đang bao dưỡng tình nhân mới, là thật à?” - Điều này làm Linh hiếu kì, vì từ khi cô lấy chồng, quan hệ cùng những cô gái khác cũng không hẳn là không có nhưng mà bao dưỡng thì theo cô biết là không có ai.
“Em cũng thật nhanh đấy, cô ấy em cũng biết” – Hắn nhắm nghiền mắt lại.
“Em biết? Là ai nào?” – Cô hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ vẫn không ra.
“Là người mà Tiểu Cách đã dẫn đến gặp em”
Linh hơi hoảng sợ, nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh, nói vậy là hắn đã biết chuyện cô cùng hai đứa nhóc đó gạt anh. Nhưng điều cô lo lắng giờ là … hắn không đến gặp cô là vì đang bận quan tâm cô bé kia, hay là vì giận cô đã lừa gạt hắn. Trong lòng cô thì thật mong là vì lý do thứ hai, ít ra thì trong lòng hắn còn có cô.
“Xin lỗi, đã gạt anh rồi” – Cô dựa và ngực hắn nói.
Hắn hơi đẩy cô ra, chuyển sang tư thế ngồi thoải mái khác – “Anh không trách em, anh biết em thương Tiểu Cách, không thể từ chối nó được mà, không cần nghĩ nhiều”
Giờ phút này, Linh cảm thấy hắn thật xa lạ, có vẻ như hắn không còn muốn gần gũi với cô nữa. Lòng cô hơi đau, vì biết rõ hắn mấy ngày nay không đến là vì lý do thứ nhất rồi. Nhưng cô trông mong gì ở hắn? Nghĩ lại thì thấy mình thật tham lam.
Ở biệt thự Quan gia, giờ là 10 giờ hơn rồi, một mình cô nằm trong phòng thật chán, cũng không thể ngũ được. Nhược Thi đang nghĩ giờ không biết Hạo Thần cùng chị Linh đang làm gì, tự nghĩ lung tung xong tự đập đầu vào gối, cứ thế đập được mấy lần cô quyết định đi thay quần áo, hôm nay đi chơi khuya một lần.
Từ lúc đến cái thành phố này, toàn những chuyện gì đâu xảy ra làm cô không có thời gian để giải trí. Cô lục lọi tủ quần áo, lấy ra một cái váy ngắn thay vào. Đứng ngắm mình trước gương, cô không khỏi thán phục sao mình lại xinh đến thế. (Ôi chị!)
Cô mặc một chiếc váy rời màu xanh chân váy ngắn trên gối, hai bên được gắp nếp lại phối hợp với chiếc áo thun màu đỏ ôm sát người, bộ đồ tuy đơn gian nhưng cũng làm nổi bật được dáng người của cô. Mang vào đôi giày màu đen 12cm làm đôi chân thon dài của cô thêm phần gợi cảm.
Cô đem theo túi xách bước ra khỏi phòng, định ra khỏi cửa thì dì Hân gọi cô lại. – “Tiểu thư, khuya rồi cô còn định đi đâu?”
“Cháu đi ra ngoài, dì không cần lo chút nữa cháu sẽ về” – Nói xong cô đi ra cửa.
Dì Hân không yên tâm thấy vẫn nên gọi nói cho tiên sinh biết. Dì Hân bước đến bàn điện thoại, quay số điện thoại quen thuộc. Biết được Nhược Thi đã ra ngoài, hắn kêu dì Hân chặn lại nhưng cô đã đi mất dạng, hắn chửi bậy một câu rồi ngắt máy luôn, đêm đó tất cả người làm không ai dám đi ngũ, ai cũng lo sợ đứng hết ở phòng khách để chịu tội.
Bar Lạc Hoa, tại căn phòng ở tầng 3, Linh thấy Hạo Thần đứng dậy lấy áo khoác định rời đi thì vội kéo tay hắn lại – “Anh định đi đâu? Đã khuya rồi đêm nay hãy ở đây đi”
“Anh có việc, hôm khác sẽ ghé”.
Cô vừa rồi cũng nghe loáng thoáng được cuộc điện thoại của hắn, vội ôm hắn từ đằng sau, ôm thật chặt . – “Anh đừng đi, xin anh!”
Hắn hơi dừng lại, xong quay người lại gỡ bỏ cánh tay của Linh ra – “Đừng van xin anh điều gì nữa” – Nói xong hắn bỏ đi.
Linh ngồi quỵ xuống, thấy được rằng cô mất hắn thật rồi. (Cái chị này đã có chồng con rồi đó nha!)
Rời khỏi quán bar, hắn lái xe chạy xung quanh tìm cô, điện thoại thì cô không nghe máy, chết tiệt. Đợi tìm được cô về phải giáo huấn lại mới được.
Nhưng mà hiện tại cô đâu có ở ngoài đường đâu mà tìm. Phí xăng thôi anh!