Chương 8
“Chuyện gì mà vẻ mặt cậu nghiêm trọng vậy?” – Cách Cách hỏi mà miệng vẫn không ngừng nhai miếng bánh ngọt.
“Cách Cách! Quan Hạo Thần là người thế nào vậy? Hắn có thể nắm hết mọi chuyện trong tay sao?”
“Sao hỏi về cậu mình? Không lẽ đã để ý cậu?” – Cách Cách lườm cô
“Cái miệng cóc của cậu! Mình chỉ là thấy vụ án của mình được giải quyết quá nhanh gọn nên thấy tò mò thôi”
“Thật ra, cậu mình trước đây bị liên quan nhiều tội lắm, nhưng đều thoát khỏi, bạn cậu mình toàn những nhân vật nổi tiếng như cậu biết đấy, luật sư, bác sĩ, cảnh sát, toàn những nhân tài, còn có Thiên La luôn bôn ba bên ngoài vì cậu nữa. Nên cũng có thể nói là không chuyện gì nằm ngoài tay cậu.”
“Vậy nếu như chuyện 10 vạn kia hắn không bỏ qua thì sao?” – Cô rụt rè hỏi
“Nói thật cậu đừng sợ nha, vì có mình chống lưng nên cậu út bỏ qua, chứ nếu là người khác thì chắc cậu mình quăng vào mấy cái quán bar hạng thấp rồi”
Nghe tới đây cô sợ toát mồ hôi lạnh, giọng có hơi run – “Vậy nếu hắn biết chuyện của cậu và Thiên La thì sao?
Cách Cách lập tức che miệng cô lại – “Cậu mà nói là mình hận cậu cả đời, cậu mình tuyệt đối không chấp nhận chuyện này xảy ra”
“Vậy cũng được sao? Đây là cái xã hội gì hả?” – Nhược Thi chỉ còn biết than vãn thôi
“Nhược Thi, không phải cậu đã nói ra rồi chứ?” – Cách Cách nhăn mặt
“Không, mình không nói gì cả, chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi mà.”
“Ừm” – Cách Cách cũng không nghi ngờ gì tiếp tục ăn bánh.
Khổ cho Nhược Thi, giống như gánh cả kiếp nạn, không bên nào vẹn toàn. Chẳng lẽ phải làʍ t̠ìиɦ nhân hắn, vậy đúng là chịu thiệt thòi nha. Nếu nói thẳng ra với Cách Cách, lỡ cậu ấy nghĩ mình chia rẽ họ thì sao, lại còn làm lộ chuyện cậu ấy và Thiên La.
A a a ~ làm sao a? Làm cậu người ta mà sao lại ác với mình dạ? (Hơ~ chị nói nhăn nói cụi gì thế?)
Vậy là sáng hôm sau, phải, rất sớm. Đồng hồ chỉ 5 giờ 30 phút, lúc này dì Hân đang chuẩn bị thức ăn sáng, những người khác thì lo dọn dẹp bên ngoài. Cô mà vào phòng hắn lúc này thì quá hoàn hảo sẽ không ai thấy.
Cô gõ cửa, nhưng không thấy trả lời – “Tôi vào đây!” – Nói xong đẩy cửa bước vào, đầu tiên cô quan sát căn phòng, phòng có màu chủ đạo là xanh lam, đồ vật trang trí cũng rất tao nhã, bên trong là chiếc giường lớn, hắn đang ngũ, cô đến gần ngồi xuống quan sát mặt hắn, thật tuấn tú, mày rậm, lông mi cũng thật dày và dài, lúc ngũ môi hơi nhếch lên thật đáng ghét, da mặt hắn nhìn thấy còn mịn hơn da của mình, thật ghen tị. Cô đưa tay định sờ mặt hắn.
“Thật háo sắc” – Hắn mở mắt ra, nói.
Cô hoảng sợ rụt tay về, lùi lại phía sau – “Chú … chú không ngũ sao?”
“Đã suy nghĩ rồi sao?” – Hắn không ngồi dậy, vẫn nằm trên giường nhìn đồng hồ - “Chắc đêm qua cô không ngũ”
“Tôi có chuyện muốn hỏi. Sao cứ phải là làʍ t̠ìиɦ nhân? Có thể dùng cách khác để trả mà.”
“Tôi thích như vậy” – (Em cũng thích nữa ca ơi, hú hú)
Nhược Thi cứng đơ người, biết làm sao với con người trước mặt được chứ. – “Thôi được rồi, tôi đồng ý. Nhưng cũng có điều kiện, chỉ cần thực hiện được 3 điều kiện thì tôi chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân cho chú”
“Nói thử xem” – Hắn hơi nhăn mặt, còn dám đặt diều kiện với mình.
“Thứ nhất, không được nhúng chàm. Thứ hai, chuyện này chỉ tôi và chú biết. Thứ ba, tôi muốn trở về công ty làm”
Hắn thở ra, trở mình lại nằm ở tư thế thoải mái hơn – “Thứ hai thứ ba, thông qua. Thứ nhất phải suy nghĩ lại.”
“Tại sao? Tôi không muốn bán thân theo kiểu này, với lại tôi sẽ chỉ quan hệ với người mà tôi yêu thôi”
Thấy phản ứng của cô có phần dữ dội ngoài dự đoán nên hắn cũng có chút nhượng bộ. – “Vậy tôi cũng có 3 điều kiện, chịu chấp nhận thì tôi sẽ chấp nhận 3 điều kiện của cô”
“Tôi muốn nghe thử”
“Thứ nhất, không gọi tôi bằng chú nữa. Thứ hai, không được cãi lời tôi, phải hoàn toàn phục tùng. Thứ ba, thời hạn tình nhân là … 10 năm”
“Cái gì? Chú đùa? 10 năm? Lúc đó chú đã 40 tuổi, chẳng lẽ chú lấy vợ mà tôi vẫn phải làʍ t̠ìиɦ nhân cho chú sao? Còn tôi nữa, lúc đó đã 32 tuổi, lấy chồng cái nổi gì.” – Cô lần này còn tức giận hơn.
“Vậy coi như không bàn nữa, tôi ngũ tiếp” – Hắn quay lưng lại phía cô.
“1 tháng” – Cô đột nhiên lên tiếng, đó đối với cô đã là quá nhiều rồi
Trả giá hay thật – hắn thầm nghĩ – “5 năm”
“Không, 1 tháng” – Cô kiên quyết
“3 năm” – Hắn đã quá nhượng bộ.
“Không, nữa năm, giá cuối cùng” - Cô đành phải cắn răng nói
“1 năm, không đồng ý thì mời ra ngoài, hẹn gặp nhau tiếp tại tòa, đừng phiền tôi”
“Duyệt!” – Cô vội nói như sợ hắn đổi ý.
Hắn như đạt được ý nguyện khẽ cười, nhưng 1 năm mà nói là quá ít, thôi kệ trong 1 năm này tìm ra sơ hở rồi uy hϊếp tiếp.
Hai anh chị trả giá dễ sợ, 10 năm trả thành có một năm mà cũng bán.
Hắn nằm trên giường, vươn tay về phía Nhược Thi. Cô khó hiểu cũng đưa tay ra liền bị hắn kéo lại nằm gọn trong lòng ngực hắn. – “Giao dịch thành công”
“Chú … chú làm gì?” – Giọng cô hơi run nhưng không vẫy ra được.
“Đã vi phạm điều thứ nhất của hợp đồng”
“Tôi, tôi … anh ..?”
“Gọi là Hạo Thần” – Hắn nói vào tai cô
“Hạo … Thần, anh buông tôi ra đi, anh cũng đang vi phạm hợp đồng đó”
“Tôi đâu có nhúng chàm em thì vi phạm cái gì?” – Hắn cười lớn khoái trí
“Anh rõ ràng hiểu ý tôi”
Lúc này hắn mới buông lỏng cô ra – “Được rồi, chút nữa theo tôi đến công ty”
Nhược Thi gật đầu, rồi bước trở về phòng chuẩn bị để đi làm lại. Cô tự nghĩ, làʍ t̠ìиɦ nhân là phải làm thế nào? Có phải sau này cũng sẽ giống chị Linh không, thật có ai may mắn được như chị, vẫn có thể tìm được người đàn ông tốt làm chồng?
Được đi cùng xe với tổng tài đến công ty đúng là vẻ vang, không tránh được ánh mắt dòm ngó của mọi người, nhưng cũng chỉ dám bàn tán sau lưng chứ chẳng ai dám hé miệng lúc này. Nhược Thi và Hạo Thần cùng bước vào thang máy, hắn nhấn tầng 30.
“Tôi cũng theo lên đó sao?”
“Ừm” – Hắn chỉ trả lời 1 tiếng.
“Tôi làm gì ở đó?”
“Thư ký riêng cho tôi”
Nhược Thi đơ người, như vậy chẳng phải ngày nào cũng sẽ gặp ư? Bắt cô phải đối diện sao đây a a ~
Ding – Thang máy mở ra, trên tầng cũng có 1 cô gái khác, nghe qua giới thiệu thì tên là Nguyên Nhu 24 tuổi, là trợ lý riêng của Thiên La, tóc cô ấy ngắn ngang vai, đen mượt, gương mặt thì nhỏ nhắn, có gu ăn mặt rất hợp thời trang. Xem ra trên tầng này chỉ có 4 người là Hạo Thần, Thiên La, cô và Nguyên Nhu. Còn xung quanh là các phòng dùng để họp. Cô và Nguyên Nhu chào hỏi được vài câu, cảm thấy cô ấy tính cách rất thoải mái, có gì cô không biết thì Nguyên Nhu luôn chỉ giúp, giờ cơm trưa Nguyên Nhu mời cô cùng đi ra ngoài ăn mừng bữa đầu làm việc chung. Nguyên Nhu lấy xe chở cô đi đến một quán ăn bình dân cách công ty một hai con đường.
Nhược Thi cảm thấy cô chị này cũng không phải người thích tra hỏi chuyện người khác, vì cô ấy không hề nhắc đến quan hệ mờ ám của cô và Hạo Thần.
“Nhược Thi, thứ bảy em rảnh chứ?” – Nguyên Nhu đột nhiên lên tiếng
“Ừm, chắc không có gì làm đâu, có chuyện gì sao?” – Cô vừa ăn vừa nói.
“Chị định mời em đi ăn một bữa lông trọng, em nể mặt chị không?” – Cô nghiêng đầu cười, trông rất quyến rũ.
“Ây, chẳng phải hôm nay chị đã mời em rồi sao, chị không cần tốn kém như vậy đâu” – Cô vội xua tay
“Không phải chỉ có chúng ta, chị định sẽ mời tổng tài và Thiên La cùng đi, cả 4 người đó”
Sao tự nhiên bày chuyện ra chơi vậy – Cô thầm nghĩ!
“À, vậy tùy chị, em sẽ đi!” – Cô chỉ biết cười trừ, lúc này điện thoại của cô vang lên.
“Alô?”
“Đến văn phòng anh ngay lập tức! Anh không có kiên nhẫn để chờ.” – Giọng hắn cáu gắt – Anh em ùi nha pà con!
Nói xong không đợi Nhược Thi trả lời thì liền ngắt máy.
“Là ai vậy? Thấy vẻ mặt em không vui!” – Nguyên Nhu tò mò hỏi
“Quan tổng gọi em về vì có chuyện gấp”
“Được rồi, chúng ta cũng ăn xong, chị và em cùng về”
Về đến công ty, Nhược Thi đi đến gõ cửa phòng Hạo Thần.
“Vào đi”
Nhược Thi đẩy cửa bước vào, chưa gì đã phải nghe hắn càu nhàu – “Trưa nay em đi đâu?”
“Em cùng chị Nguyên Nhu đi ăn trưa ở bên ngoài” – Cô giờ đứng trước bàn làm việc của hắn, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Sao này đi đâu cũng phải nói với anh, em đừng quên hợp đồng đó chứ, trả lời anh, em là ai?”
“Em … ?” – Cô trợn mắt, cứng họng, không nghĩ tới hắn lại bắt cô trả lời vấn đề này.
“Em không biết?” – Hắn đứng dậy kéo cô lại ghế sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình, sẵn tiện vuốt ve đường cong của cô – Ăn tàu hủ ngon quá!
Nhược Thi cũng không phản kháng, cô biết đây là nghĩa vụ mà mình phải làm – “Em là .. là .. tình nhân của anh!”
“Là do tự em nói đó, sau này đừng tùy ý muốn làm gì thì làm”
“Em biết rồi”
Hắn vẫn không buông cô ra, bàn tay to lớn kẹp chặt eo cô, tay còn lại thì vuốt ve bắp đùi cô, không ngừng hôn lên mặt cô rồi trượt xuống cổ.