Chương 47
Sau khi khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Lục Nghi đứng dậy nhưng thần sắc vẫn có chút nhợt nhạt, đạc biệt là ánh mắt không hề che đi được sự hoang mang, kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ. Cô ta đứng nhìn Băng Hi rồi nhìn sang Tú Khang đứng bên cạnh, chiến áo sơ mi nam rộng thùng thình kia mặc trên người cô đã nói lên tất cả, đôi môi nhợt nhạt kia cuối cùng cũng mấp máy thành lời.
"Anh...anh em hai người?"
Câu hỏi này khiến hai hàng lông mày của Tú Khang khẽ nhíu lại, ánh mắt bức người chuyển qua nhìn Băng Hi. Cô không một chút lo sợ tiến gần lại phía anh, ánh mắt như có vài phần chế giễu khi nhìn Lục Nghi, ngón tay nhỏ bé dương lên cùng tay anh đan vào nhau, khóe môi nhếch lên tạo thành độ cong hoàn hảo.
"Cảm giác phát hiện ra tôi và anh ấy không phải anh em thế nào? Chị thất vọng không? Hơn nữa mấy hôm trước người nhắn tin cho chị là tôi, chiếc lắc mà chị ao ước muốn có được cũng thuộc về tôi. Cuộc đời chị còn gì thảm bại hơn nữa không? Chị không xứng đáng, tất cả đều không xứng đáng."
Nhìn thân hình kia bất chấp mà chạy rời khỏi đây, đáy mắt cô dần xuất hiện một tia ưu thương, cảm giác chua xót lan tận đáy lòng. Băng Hi quay người, buông tay anh ra rồi cất bước đi nhưng ngay lập tức cánh tay lại bị anh dùng lực giữ lại. Cô vẫn không quay người vì cô không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt của mình, ánh mắt cô bây giờ đã hoàn toàn bị hơi nước bao phủ mà trở nên nhạt nhòa. Vẻ mặt kiên cường cùng lạnh nhạt lúc nãy của cô hoàn toàn biến mất, cô cũng không bây giờ mình phải đối mặt với anh như thế nào.
Tú Khang nhìn bờ vai run run của cô, trong lòng liền dâng lên cảm xúc phức tạp, hỗn độn. Cô vì sao lại rời đi? Vì sao không thể cùng anh đối mặt? Rõ ràng tối qua cô còn vô ưu vô lo nhưng cô bây giờ lại mang bộ dạng muốn trốn tránh anh. Chẳng nhẽ cô vì người kia nên mới như vậy? Nếu như vậy, anh nhất định sẽ không để yên chuyện này trôi qua.
Lực dùng ở các ngón tay anh càng siết chặt cổ tay Băng Hi nhưng cô không hề động đậy, cuối cùng anh cất giọng trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo đến vài phần.
"Em không tin tôi?"
Nghe câu hỏi này lòng cô khẽ chấn động, một lúc sau Băng Hi mới lên tiếng.
"Em tin, thậm chí luôn tin nhưng em muốn suy nghĩ một mình."
Lần này anh không hề kiên nhẫn mà quay người cô, để cô đối diện với anh. Đôi mắt cô đọng lại những giọt nước long lanh, trong suốt như thủy tinh, cuối cùng không kiềm chế được mà rơi xuống vừa ưu thương vừa hoa lệ.
Tú Khang nhíu mày, trong lòng anh chua xót, đau đớn khi nhìn thấy cô khóc, cánh tay vì thế mà dương lên lau đi những giọt lệ này. Giọng anh vang lên nhưng không còn lạnh lùng như lúc trước mà chỉ còn sự dịu dàng nguyên thủy đối với người trước mặt.
"Em suy nghĩ gì? Đừng suy nghĩ một mình, hãy để tôi suy nghĩ cùng em!"
Tú Khang kéo cô vào lòng rồi ôm chặt, cô hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh như mọi khi. Băng Hi cũng vòng hai tay ôm chặt eo anh, khuôn mặt áp vào l*иg ngực ấm áp của anh, giọng nói rất nhỏ.
"Em phát hiện rằng, cho dù em có yêu anh nhiều đến mức nào thì vẫn sẽ có người muốn cướp anh khỏi tay em. Em không muốn."
Cánh tay đang đặt ở eo cô càng siết chặt, đây chính là lời nói từ đáy lòng cô, trong đó rõ ràng chứa đựng sự bi thương. Tú Khang hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó nhẹ nhàng đặt bên khóe môi nhỏ nhắn kia một nụ hôn
Cô đối với anh vô cùng quan trọng, vì thế anh nhất định không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa.
"Xin lỗi. Những điều em không muốn tôi nhất định sẽ không bao giờ để chúng có thể xảy ra."