Sau nửa tiếng lái xe, chiếc xe đã đỗ phịch trước một ngôi nhà rất to nhưng cũng đơn giản. Tháo dây an toàn, anh mở cửa bước xuống xe.
Đi lại ghế phụ mở cửa, lấy tay khều khều cô.
" Ngọc Hoài "
Cô tỉnh dậy ngay khi nghe tiếng anh, liếc mắt nhìn toàn cảnh, phát hiện hình như đã tới. Muốn bế Khánh Hào xuống.
Nhưng chân lại có chút tê vì nhóc nãy giờ nằm lên người cô.
" Tôi bế nhóc cho "
Nhóc được anh bế, cô liền thoải mái đi ra xe đứng một hồi cho đỡ tê chân.
" Chìa khóa đâu, em mở cửa cho "
Bàn tay xòe trước mặt anh xin đưa chìa khóa.
" Trong túi quần của tôi "
Chìa khóa bỏ trong túi quần dường như lấy có chút bất tiện. Cô hơi ngại ngại, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn anh như trách cứ.
Sao bỏ ở đâu không bỏ lại bỏ ngay túi quần. Mà anh giờ bế nhóc bằng hai tay nên cũng không thể mở miệng nói anh lấy ra đưa cho cô.
Nhắm mắt hít một hơi. Kệ đi dù gì trên danh nghĩa là vợ chồng, cô nếu có chạm phải thứ không nên chạm thì chắc sẽ không to chuyện đâu.
" Em lấy là có thể chạm phải người anh đó. Thứ lỗi em trước "
Nói rồi, cô nghiêng mặt sang chỗ khác, nhắm tịt mắt, bàn tay đút vào túi quần anh mò mẫm.
Túi quần sâu hoẵm, mò cỡ nào cũng chưa chạm thấy chìa khóa. Cô cắn răng mò sâu hơn một chút, cuối cùng đã chạm được chiếc chìa khóa.
" Cô xong chưa? "
Anh hơi cáu, nhìn tay cô ở trong túi quần chưa rút ra, mặt đã biến sắc, lạnh lùng liếc bằng nửa con mắt.
" Em lấy xong rồi "
Cô rút tay ra, cầm chìa khóa huơ huơ trước mặt anh. Mỉm cười tỏa nắng. Nhanh đi mở cổng để anh bế Khánh Hào vào nhà.
" Cô biết lái xe thì lái vào đỗ vào gara đi. Chìa khóa còn trong xe "
" Em biết rồi "
Cô gật đầu nghe lời. Lí do cô biết lái xe là vì trước đây làm thư kí cho anh, anh bỏ tiền bắt cô đi học lái xe, lấy bằng lái để ngày nào có dự tiệc anh bị chuốc say rượu thì chở anh về.
Đem xe lái đỗ vào gara. Cô xong việc này đi đóng cổng nhà rồi thong dong đi vào nhà.
Theo sự quan sát tinh tường, cô thấy căn nhà này tuy không to bằng nhà kia. Nhưng cảm giác lại rất ấm áp, mặc dù chẳng có một bóng người nào mà nhà vẫn sạch sẽ. Chắc là anh cho người tới đây quét dọn thường xuyên.
Quanh đi quẩn lại, một sự thật động trời được phát hiện ra. Căn nhà tuy rộng rãi nhưng chỉ có một phòng khách, một phòng làm việc, một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh. Hoàn toàn không có lầu để đi lên trên hay cái gác nào.
Như vậy, chỗ ngủ của cô sẽ phải là phòng khách rồi.
" Khánh Huy, có phải tối nay em ngủ phòng khách đúng không? "
Anh vừa đi ra từ phòng ngủ. Nghe lời thốt ra từ miệng cô, lấy làm phiền phức, nhíu mày khó chịu hỏi lại.
" Ai nói với cô? "
" Em tự nghĩ "
Gãi gãi đầu nhìn anh. Bộ dạng ngây ngốc khiến người ta nhìn vào phải phụt cười.
Miệng anh cong lên thành một đường cong hoàn mĩ. Bàn tay to lớn vỗ nhẹ trên đầu cô.
" Ngủ cùng với tôi và Khánh Hào "
Sự đυ.ng chạm ôn nhu này có chút kì lạ. Thức thời chấn động, đôi chân lui về sau vài bước giữ khoảng cách, kiêng dè hỏi.
" Anh tự dưng lại nói thế. Có phải đầu bị va chạm ở đâu? "
" Ngọc Hoài "
Giọng anh trầm thấp, chứa vài phần băng lãnh khi gọi tên cô. Bàn tay thon dài to lớn ấy đã đưa tới trước cằm cô dùng lực bóp chặt.
Ánh mắt cả hai thẳng thừng đối diện với nhau.
" Nói cho mà biết. Tôi dẫn cô tới đây là đã đồng ý chấp nhận sẽ đối tốt với cô để chuộc lại cái tát lúc trước "
" Ờ, vậy thì thôi. Em cứ tưởng anh làm sao? Mà em ngủ ở đâu thì ngủ. Tuyệt đối sẽ không chung giường với anh "
" Lí do? "
" Em không biết. Chỉ thích như thế "
Cô ngang như cua nói. Trước kia không nằm chung giường với anh là có lí do. Giờ hỏi thế, lí do biết đào đâu ra. Hơn hết, hai ngày nay anh đối xử với cô rất kì lạ.
Lâu lâu ôn nhu, dịu dàng. Rồi bất chợt cọc cằn, lạnh lùng.
Thật sự quá khó hiểu ý đồ của anh là gì?
" À, tủ lạnh nhà anh trống trơn. Vậy giờ anh đưa tiền em đi siêu thị mua thức ăn dự trữ cho "
Gạt tay anh ra, cô hào hứng khi nghĩ đến chuyện sắp diễn ra mà bản thân định sẵn. Lâu rồi chưa ra ngoài. Đây là cơ hội tốt.
Cũng vì thế mà vẻ mặt quá vui đó chính thức bán đứng cô. Anh chẳng tin tưởng chút nào. Biết rõ dự tính đó là gì. Một câu dập tắt ngay.
" Nghĩ mượn cơ hội trốn thoát cũng đừng nghĩ nữa. Nếu muốn về thăm người nhà thì đợi tôi có thời gian rồi chở cho "
Nụ cười tắt ngúm trên môi. Cô đâu chỉ đơn giản muốn về thăm nhà. Mà muốn thoát khỏi anh nữa kia mà.
" Ờ, em suy nghĩ nông cạn quá nên tránh không khỏi ánh mắt của anh "
Lầm lủi lại ghế sofa trong phòng khách, thả người tự do nằm phịch xuống. Vì chân quá dài nên để dưới đất luôn, một tay gác trán suy nghĩ vớ vẩn.
" Này, nếu tôi nói tôi sau này sẽ yêu cô, sẽ chăm sóc tốt cho cô. Cô sẽ từ bỏ ý nghĩ rời đi chứ? "
Đột ngột lời nói rõ ràng rành mạch của anh lọt thẳng vào tai cô không sót một chữ. Chỉ một giây, mắt mở lớn trừng trừng, bật người ngồi dậy, ngoái đầu về phía sau nhìn anh.
" Tình yêu trong em dần phai nhòa theo năm tháng. Chờ tới đó liệu còn chăng? "
Cô không trả lời, chỉ hỏi xoáy lại anh. Cả hai bất chợt lặng thinh trầm ngâm theo đuổi suy nghĩ của riêng bản thân.