Thôi em về ạ, tạm biệt chị nhé.
Ngọc Lan cũng muốn ở lại trò chuyện cùng với Mộng Ánh lắm, nhưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí ngọt ngào của hai người kia nên đành chấp nhận đi về. Mộng Ánh khó hiểu nhìn Ngọc Lan, cô khẽ lắc đầu phì cười ngán ngẩm, quay sang nói với Đinh Tuấn Trạch:
- Này, ăn cháo đi.
Đinh Tuấn Trạch nhăn mặt nhìn cô nói:
- Em để người bệnh tự ăn sao?
Cô ngồi xuống bên cạnh giường anh, từ từ múc một thìa cháo nóng khẽ thổi nhẹ nhàng rồi đưa lên miệng anh. Đinh Tuấn Trạch với gương mặt đầy sự hài lòng mà mở miệng ra. Hết thìa này đến thìa khác anh ăn hết tô cháo một cách ngon lành, được người mình yêu đưa từng thìa cháo lên tận miệng tất nhiên là phải ngon hơn bình thường rồi. Mộng Ánh mỉm cười hỏi:
- Cháo ngon không?
Đinh Tuấn Trạch đáp lại cô cũng bằng một nụ cười, giọng trầm ấm pha chút trêu đùa, nói:
- Cháo ngon, nhưng em ngon hơn!
Gương mặt ngại ngùng chốc đỏ như trái cà chua dần lộ ra, Mộng Ánh lúc này rất muốn đánh anh một cái thật đau cho vừa lòng, nhưng nghĩ lại tình trạng anh bây giờ cô lại thôi. Quay ra thu dọn đồ, tay vừa đặt cái hộp vào túi vừa nói:
- Em về tập đoàn làm việc nha, để Trần Phong một mình quản lí sẽ rất khó, một lát nữa mẹ anh sẽ tới.
Đinh Tuấn Trạch nhìn Mộng Ánh, anh im lặng không nói gì nữa. Vừa mới đây, Ngọc Lan đã kể qua cho anh về vấn đề ở tập đoàn trong lúc anh vắng mặt, khoảng vài ngày đâu đã gặp chút vấn đề không dõ là gì nhưng sau đó nhanh chóng ổn định trở lại, một số hợp đồng do không có chữ kí phê duyệt của anh nên hầu như đã bị trì hoãn lại. Đinh Tuấn Trạch thở dài nói:
- Được rồi, em về tập đoàn đi, nói Trần Phong đem hết những tài liệu cần anh kí tới đây!
Thu dọn mọi thứ xong, Mộng Ánh gật đầu đáp lại:
- Vâng.
Cô tạm biệt anh rồi mới rời đi. Mộng Ánh bây giờ chỉ muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng thời gian và công việc không cho phép cô thực hiện điều đó. Mộng Ánh lái xe đến tập đoàn vì chỉ còn khoảng 30 phút nữa sẽ có một cuộc gặp gỡ với một đối tác để triển khai vài việc.
Trên đường trở về tập đoàn lấy hồ sơ, bỗng từ đâu một đám người trên mình mặc chỉ một màu đen đứng dàn hàng ra chắn đường đi của Mộng Ánh. Cô vội dừng xe lại nhăn mặt khó hiểu chưa kịp phản ứng thì ngay lúc đó một người đàn ông tiến đến gõ vào kính xe, Mộng Ánh thấy vậy liền mở kính xuống, nói:
- Các anh đang làm gì vậy, đứng gọn vào cho tôi còn đi chứ!
Người đàn ông kia không thay đổi sắc mặt, ghé đầu vào nói:
- Cô xuống nói chuyện với tôi một lát!
Mộng Ánh cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô định kéo kính xe lên thì bị hắn chặn tay ngang qua làm kính xe không nâng lên được, hắn đưa tay vào mở cửa xe ra Mộng Ánh bị hắn ta lôi ngược ra ngoài. Không để cô phản ứng thêm gì mà trực tiếp xịt một thứ gì đó khiến Mộng Ánh rơi vào trạng thái bất tỉnh. Đám người đó đưa cô vào chiếc xe chờ sẵn ở đó. Chiếc xe lăn bánh chạy về phía trước bỏ lại xe của cô ở trên đường.
Chúng đưa cô đến một căn phòng tối, lạnh lùng để cô ở dưới đó nằm trên nền sàn lạnh buốt. Mộng Ánh tỉnh lại sau một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, đôi mắt dần dần khé ra xung quanh hoàn toàn xa lạ, cố gắng ngồi dậy thấy hai chân mình đã bị xích lại, cô nhăn mặt khó chịu hét lên:
Thả ra, mấy người bị gì đấy!
Trong lòng thì ngày một sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra cứng rắn, vì cô biết bản thân càng tỏ ra sợ thì chúng lại càng thích. Mộng Ánh bất lực không biết làm cách nào tháo chiếc còng xích nặng nề kia ra được, xung quanh hoàn toàn trống không chẳng có một thứ gì tồn tại ở trong đây cả. Từ đâu cánh cửa dần mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn mặc trên mình bộ vest đen, choàng thêm chiếc áo dạ dài đến đầu gối, tay cầm điếu thuốc là đang hút dở từ từ tiến lại phía cô.
Mộng Ánh nheo mày nhìn kĩ gương mặt nhưng do quá tối nên cũng khó mà nhìn dõ được. Người đàn ông kia bước lại lạnh giọng chiêm chọc nói:
Mộng tiểu thư sao lại tồi tàn thế này.
Mộng Ánh gương mặt tỏ rõ sự tức giận, nói:
Anh là ai? Bắt tôi đến đây làm gì, mau thả tôi ra!
Hắn cưới phá lên, một nụ cười khàn khàn nghe là lạnh hết cả sống lưng, hắn ngồi xuống chiếc ghế được thuộc hà mang đến, cất giọng nói:
Em đoán xem! Người từng bị em từ chối tình cảm một cách phũ phàng nhất là ai nào?
Mộng Ánh khó hiểu nhìn hắn ta, cô cố nhìn cho rõ ra cái gương mặt kia. Bây giờ nói cô nhớ ra là ai chẳng khác gì đang đánh đố cô sao? Có biết bao nhiêu người tỏ tình cô cũng đều bị Mộng Ánh từ chối, hắn nói vậy thì biết cô tìm ở đâu, cô mà đoán ra được cũng không phải hỏi hắn ta. Thấy cô im lặng, hắn ta liền hỏi:
Không nhớ sao?
Không.(Mộng Ánh nói)
Hắn ta đứng dậy đi lại gần chỗ Mộng Ánh, ngồi xuống dùng tay bóp mạnh cằm của cô hướng lên nhìn hắn:
Nhìn kĩ, tôi là Đương Lâm Hàn cái thằng từng ngu ngốc yêu em để rồi bị em ném bỏ thứ tình yêu đó, nhớ ra chưa!
Mộng Ánh ngạc nhiên đúng là hắn, nhìn gần lại cô nhìn thấy gương mặt hắn, bất giác nói:
Đương Lâm Hàn?