Chương 7

Hiện tại tiểu cô nương ngẩn người, trong lúc đi học, lòng cô sớm đã không biết bay đến nơi nào, cũng khó trách. Nội dung thầy giáo giảng quá khó khăn, bởi vì đây là lớp tiểu học phổ thông, nếu không vì ba cô xin nhờ trường học, để cho cô cùng các bạn nhỏ khác tới lui trong lớp, kỳ thực cô không nên ở lại tại lớp học như vậy.

Tuy nhiên cho nên cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhưng mà cô lại ngoan ngoãn không tranh cải ầm ĩ, không nói chuyện, ngẫu nhiên nhìn ra cửa sổ, ít nhất cô cực kỳ ngoan, điểm đó làm cho thầy giáo cực kỳ bằng lòng.

Trái ngược, loại học trò này không phải thường đi học đứng ngồi không yên, mà cái loại này thông minh đến thầy giáo cũng cảm thấy được trình độ khóa học đối với học sinh cực kỳ nhàm chán.

Oanh một tiếng, tiểu cô nương đột nhiên thấy đầu ngứa ngứa, vừa cúi đầu thì thấy, hóa ra có người vứt tờ giấy cho cô, rớt trúng đầu cô, rơi trên mặt đất.

Quay đầu vụиɠ ŧяộʍ, thấy ba tiểu nam sinh ngồi phía sau cô vứt tờ giấu cho cô.

Tiểu cô nương ngây ngô cười, nhặt tờ giấu mở lên, bên trong vì phối hợp với trình độ của cô, chỉ viết hai chữ, "Băng Băng."

Chuông hết giờ học vừa vang, đứa bé trai kia lập tức xông đi tới, lôi kéo tiểu cô nương ra phòng học, "Đi ăn Băng Băng."

"Ăn Băng Băng! Kiên quyết kiên quyết, ăn Băng Băng..."

Đi tới cửa hàng Phúc Lợi, mua hai cây kem. Sau đó hai người chạy đến dưới gốc cây đại thụ mat mẻ hưởng thụ mỹ vị.

Nhìn tiểu cô nương ăn ngấu nghiến cây kem, trên mặt Tiểu Nam Hài khó nén được nụ cười. Lúc này, nó đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một thứ, là một phong thư, "Tiểu An, cậu có biết đây là cái gì không?"

"Cái gì..."

"Đây là thư tình nha!" Tiểu Nam Hài thăm dò hỏi: "Là nữ sinh lớp bên cạnh viết cho mình."

"Thư tình..."

"Cậu xem bên trong viết, tôi đọc cho cậu nghe, "Bạn học Bùi Tử Nghị, mình cực kỳ thích cậu, có thể cùng mình kết giao không? Bộ dáng cậu tuấn tú, mỗi lần nhìn cậu chơi bóng, liền cảm thấy rất đẹp trai nha..." Uhm, thật ghê tởm." Bùi Tử Nghị nhớ kỹ nội dung bức thư tình, bản thân mình cũng cảm thấy buồn nôn.

Thấy tiểu cô nương tiếp tục ăn kem, một chút phản ứng cũng không có, Tiểu Nam Hài có phần mất hứng, "Tiểu An, có người viết thư cho mình nha, cậu không có phản ứng gì sao?"

"A?"

"Thư tình, có người viết thư tình cho mình, muốn mình làm bạn trai của cô ta, cậu đều không có phản ứng sao?"

"A...?"

"Cậu...Cậu tốt nhất ăn cây kem vào sẽ bị tiêu chảy đi."

"Băng Băng.."

"Tức chết tôi, thật sự tức chết tôi." Bùi Tử Nghị hung hăn cắn cây kem.

Kết quả tiểu cô nương kia cũng học theo nó, há miệng lớn cắn cây kem, nhất thời hai đứa con nít trở nên so với người khác ăn nhanh hơn.

Này cô bé, thực không nghĩ muốn thừa nhận, như thế nào... Như thế nào lại ngu ngốc như vậy--

Nói cô ngu dốt, cô thật đúng là ngu dốt, nhưng mấy chữ này chỉ có nó mới có thể nới, những người khác nếu nói với cô, nó tuyệt nhiên không cho phép!

Bùi Tử Nghị dẫn Kỹ Xão An đi dạo trong trường học của anh ta, tại trường cao học đứng đầu thành phố, nơi đây là công trình anh ra sức học hành hóa học, đây chính là sở thích của anh ta, tương lai có lẽ còn có thể làm kết hợp cùng với sự nghiệp gia tộc của anh ta.

Trường học rất đẹp, rất tốt, cây cối sum suê, hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt, công trình kiến trúc thiết kế có cảm xúc, bất quá trong mất Kỹ Xảo An, mỗi người nơi này vẫn làm cho cô cảm thấy tò mò.

Người nơi này xem ra rất thông minh nha! Như cùng có nghị lực như nhau.

Mà rất nhiều người nhìn thấy Bùi Tử Nghị dẫn theo cô gái Đông Phương, đều rất tò mò đứng một bên tám chuyện, nhưng đại đa số miệng người nói, vẫn là cô gái "Đông Phương" kia rất đáng yêu.

Lại thêm Jayson truyền bá ở trường học, tất cả mọi người đều biết rõ tiểu cô nương đặc biệt này, càng biết được Bùi Tử Nghị cùng cô gái đặc biệt này có quan hệ.

Chỉ là cách nói khác nhau, thanh mai trúc mã, chàng có tình, muội vô ý, đều có người nói; bất quá Bùi Tử Nghị mặc kệ, anh ta chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu An cũng đủ làm anh ta bận bịu, đâu thèm quan tâm người khác nói thế nào.

Mắt thấy ánh mắt Tiểu An bị bướm bướm hấp dẫn ở xa, Bùi Tử Nghị nở nụ cười, cũng dừng bước lại, "Tiểu An, nhanh đi theo kịp."

"Bươm bướm..."

"em còn nhỏ sao? Còn đang suy nghĩ muốn bắt bươm bướm, qua đây nhanh lên."

"Bươm bướm a!"

Bùi Tử Nghị đi lên phía trước giữ chặt tay cô, "Bươm bướm bên kia bay tới bay lui, bay rất nhanh! Nhất định phải bắt nó làm gì? Mà nó vì cái gì xui xẻo để cho em bắt sao? Tiểu An, có hiểu hay không?"

Mới trước đây chính anh ta cũng không hiểu được đạo lý này, cô muốn, anh ta bắt ngay cho cô, liền như vậy tính hành động ngu xuẩn và bất ngờ, anh ta lại nguyện ý đi làm, tuy nhiên hiện tại không phải anh ta không muốn làm, chỉ là cảm thấy được không nên làm lại như vậy thôi.

Tiểu An bỉu môi, nhìn bươm bướm bay tới bay lui, đột nhiên nở nụ cười, ra sức gật đầu, cô biết, bươm bướm rất thích bay , như cùng Tiểu An một dạng.

Bùi Tử Nghị cũng gật đầu, tán dương nở nụ cười, "Tiểu An không như những năm qua, tốt tốt." Giờ phút này giữa hai người không khí cực kỳ ấm áp.

Nắm tay cô đi vào tòa lâu đài nguy nga tráng lệ trước mặt, đây là nơi anh ta học tập nghiên cứu, Bùi Tử Nghị đã có thói quen với hoàn cảnh nới này; trái lại Tiểu An há hốc miệng, không thấy qua công trình kiến trúc xinh đẹp như vậy, không gian rộng lớn như vậy.

Bùi Tự Nghị dẫn cô đi nhận biết hoàn cảnh, thậm chí giới thiệu rất nhiều thầy giáo cùng bạn học cho cô biết, Tiểu An thật nhiệt tình, cực kỳ thiện lương, anh ta cũng không lo lắng cô không cẩn thận đυ.ng tới bạn học của mình.

Jayson chạy tới chính giữa, tụ tập náo nhiệt, tự xưng là bạn tốt của Tiểu An, lập tức bị anh ta châm chọc chạy trở về.

Bất quá "Lợi hại" nhất vẫn lại là "Tiểu An", vẫn "Tiết Kiêm", kêu hắn "Tiết Kiệm", để cho cái vẻ mặt người này thực sự đau khổ, vẫn muốn dạy cô phát âm Trung Văn chính xác.

Bùi Tử Nghị châm chọc nói xong, "Chào cậu đi! Cậu một cái người nước ngoài mà nói muốn dạy Tiểu An trung văn, có muốn Tiểu An dạy cậu anh văn hay không?"

"Cậu nha tôi chỉ là..."

Nói còn chưa xong, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng nói thanh thúy của nữ sinh, Anh Văn thuần khiết mà tao nhã, cho thấy xuất thân cùng địa vị của người nói, "Tử Nghị, đã lâu không gặp."

Bùi Tử Nghị nhìn về phía người nói chuyện, Jayson như tên trộm dùng Trung Văn nói với anh ta, "Tôi nói cô ta đã bị cậu hấp dẫn, cậu còn không tin."

"Nói bậy!"

Tiểu An lại còn mở to hai mắt, nhìn nữ sinh tóc vàng trước mặt này, nữ sinh này thật khá nha! Bộ dáng thật cao...

"Xin chào, Đại Ni. tôi cho rằng tin tức công trình tòa cao ốc có một khoảng cách rất xa với nơi này, nên cô không đến mức chạy sai đi?" Bùi Tử Nghị nhàn nhạt dùng tiếng Anh nói xong, lời nói chứa đầy hàm ý. Ngụ ý là anh ta cảm thấy kỳ quái, làm sao có thể lại nhìn thấy cô gái này ở đây.

Đại Ni cười cười, không đáp lại, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Tiểu An

Tiểu An lại còn trực giác, thiện ý cười cười, bất quá cũng không có được thân mật đáp lại đối phương.

"Cô này chính là người nào? Có thể giới thiệu một chút không?"

Bùi Tử Nghị trầm mặt một hồi, rất không muốn nói, nhưng mà lễ phép, dường như không thể không làm. "Cô ta là Tiểu An, là của tôi...Bạn tốt."

"Bạn tốt?" Cái tiếng kinh hô này phát ra từ Yayson, nói tiếng Trung Văn.

Bùi Tử Nghị bất đắc dĩ, hiện tại không được Tiểu An đồng ý trước, anh ta có thể nói cái gì? Da mặt anh ta cũng không dày như vậy liền có thể nói thích Tiểu An, anh ta thích chiếm lợi thế vững chắc... "Tiểu An, người này chính là Đại Ni, là bạn học rất ít lui tới."

Tiểu An vui vẽ cười, "XIn chào..."

Đại Ni cười cười, "Nếu là bạn tốt, tôi đây mở miệng nên không tính là thất lễ rồi. Tử Nghị, không biết lần trước cùng anh nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy được như thế nào?"

Jayson khó tin đến cực điểm, "Các người lén lui tới nhau khi nào? Tôi như thế nào cũng không biết?" Tiếng nói được rất nhỏ.

Bùi Tử Nghị mặc kệ anh, đối với Đại Ni nói: "Tôi nghĩ muốn dừng, cái này không thích hợp."

Đại Ni bắt đầu có phần biến sắc, "Vì cái gì? Nếu anh không có bạn gái, chẳng lẽ ước hẹn một lần cũng không được sao?" Cô thực không thể tin có loại nam sinh này.

Tại nước Mỹ, cho dù có người yêu, thường thường vẫn cùng ra ngoài ước hẹn, ít nhất ăn bửa cơm, cho chính mình một chút cơ hội.

Dắt tay Tiểu An, chuẩn bị rời đi, "Tôi không có thói quen như vậy, tôi không phải người Mỹ, thật xin lỗi."

Bùi Tử Nghị cùng Kỹ Xảo An đi vào bên trong, vào phòng nghiên cứu của Bùi Tử Nghị. Kỹ Xảo An im lặng, không có mở miệng, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn anh ta, cảm thấy được anh ta như đang tức giận.

Đúng! Nổi nóng, anh ta đang tức giận.

"Tiểu An, em đều không thèm để ý sao? Không thèm để ý đến người con gái kia là ai sao?"

Tiểu An không hiểu, đong đưa, cô không hiểu anh ta đang nói cái gì? Để ý cái gì? Cái gì là để ý? Cô chỉ biết là cô gái kia thật tốt, thật tốt... Chính mình liền lầ xấu nha!

Nhưng mà ý nghĩ của cô lại để cho Bùi Tử Nghị thở dài, "Anh liền biết, em căn bản không hiểu..."

Một loại thâm trầm bất đắc dĩ trào lên trong lòng, đem nắm tay cô thật chặt, dường như muốn chứng minh sự tồn tại của cô, đúng là tầm tình của mình có chút mất mác, phảng phất không ngừng rơi xuống.

Kỹ Xão An đi đến Mỹ cùng gặp Bùi Tử Nghị đã sắp một tháng, trong khoảng thời gian này, Bùi Tử Nghị đều cùng cô, Chủ Nhật cũng tận lực không đi đến chi nhánh của công ty ở Newyork, lấy lý do muốn chuyên tâm bài vở và bài tập, trên thực tế, anh ta đều đi theo bên cạnh cô.

Dù sao có Jayson, toàn bộ phiền toái có anh ta thì tốt rồi.

Anh cùng Tiểu An ở tại nhà trọ anh ta thuê, đương nhiên phân phòng ngủ, anh cũng không muốn biến thành sác lang khi dễ cô bé quàng khăn đỏ.

Tiểu An tuy hồn nhiên, nhưng bề ngoài cũng xem như đã là cô gái thành thục, thân của cô trước sau lồi lõm, thật muốn cùng phòng, anh ta tuyệt đối sẽ không khắc chế được bản thân mình.

Tối hôm đó, rốt cuộc cũng đem Tiểu An lừa được lên giường ngủ, mười giờ tối, Bùi Tử Nghị đọc sách tại thư phòng, thấy Jayson làm theo tài liệu vẽ chân dung Newyork, đồng thời cũng thấy việc bản thân mình phải học bài.

Anh ta cực kỳ chuyên tâm, cơ hồ đến quên thời gian, quên ngoài cửa sổ mưa đã to, mãi đến khi anh ta nghe thấy tiếng sấm, thấy tia chớp, lúc này mới tĩnh lại.

Ngay từ đầu không nghĩ đến, tiếp tục đọc sách của anh ta, đên khi tia chớp đột nhiên xuất hiện anh mới cảm thấy như là nhớ tới cái gì, anh liền bỏ sách trong tay, đứng lên rời khỏi thư phòng của mình, đi tới phòng Kỹ Xảo An, mở cửa phòng, quả nhiên...

Cô gái bé nhỉ kia đang nằm sấp trốn trong chăn, giống như đứa bé sợ sấm đánh một dạng, sợ hãi tiếng sấm rầm rầm kia.

Bùi Tử Nghị nở nụ cười, đi đến phía trước giường kéo cô ra từ chăn của cô.

Từ trong lộ ra một cái đầu, trên trán tràn đầy mồ hôi, đôi má đỏ bừng. "Sấm xét..."

Anh ta cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cô, sau đó đem chăn bông kéo ra hoàn toàn.

Tiểu An có phần sợ hãi, sợ hãi tiếng sấm, nhưng ngay sau đó cô không còn sợ nữa, bởi vì Bùi Tử Nghị vươn tay ôm cô vào trong ngực, giống như mẹ ôm con một dạng.

Tiểu An cực kỳ thoải mái dựa vào, thoải mái thở dài, thế cho nên tiếng sấm vang ầm kế tiếp, cô chỉ chấn động một cái, nhưng cũng không trốn đi.

"Mới nói em trưởng thành, như thế nào lại sợ sét đánh?"

"Hơi sợ..."

"Em nhìn anh, anh còn không sợ!"

Ngoài cửa sổ truyền tia chớp, lại sấm sét vang ầm, Tiểu An nhìn xuyên qua ánh sáng tia chớp thấy khuôn mặt Bùi Tử Nghị anh tuấn, cực kỳ trấn đinh, trong ánh mắt mang theo trấn an, liền giông như mẹ, thậm chí so với mẹ để cho cô an tâm hơn. "Cố gắng cố gắng..."