- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Em, Em Có Biết Không
- Chương 19
Yêu Em, Em Có Biết Không
Chương 19
Năm bảy tuổi, cậu vẫn là đứa trẻ, cô thì không cần phải nói, mọi việc đều cần người khác giúp đỡ, là một đứa trẻ tỉnh tỉnh mê mê rất đáng yêu.
Trong cuộc sống của cô thì trừ ba mẹ ra cũng chỉ có cậu, cô bé rất thích ở cùng với cậu, mà cậu bé cũng thích kết bạn, dĩ nhiên bao gồm cả cô bé, cậu thường dắt cô đi thám hiểm khắp nơi, để cô trải nghiệm cuộc sống.
Ngày đó, cậu lén dắt cô ra khỏi nhà, cùng nhau đi dạo trên đường.
Cô bé rất tò mò với thế giới bên ngoài, gặp cái gì cũng nhìn, xém nữa miệng cũng không ngậm vào được.
Đột nhiên, hai bé thấy chỗ kia đậu toàn xe hơi màu đen, đầu xe có gắn hoa, có thể thấy đây là xe rước dâu, sau đó cửa xe mở ra, một cô gái mặc áo cưới trắng bước xuống, trên mặt nở nụ cười thật tươi.
"Đẹp quá!"
"Hắc hắc! Đó chính là cô dâu."
"Kẻ điên?"
"Cậu đang mắng người à? Là cô dâu không phải kẻ điên."
"Cô cô dâu."
"Được rồi! Tùy cậu!" Đột nhiên cậu bé chớp mắt, nhìn người đang ngây ngốc bên cạnh, trong mắt lóe sáng rồi hỏi cô bé. "Tiểu An, chúng ta chơi trò chơi kết hôn được không?"
"Được..." Cô bé chỉ nghe thấy chơi, không hiểu gì là kết hôn cả.
Cậu dắt cô đến chỗ cây cổ thụ ở công viên, hai người sánh vai nhau đứng trước cây. Dĩ nhiên cậu bé là chú rể, cô bé là cô dâu.
Nhưng vì lực lượng không đủ, nên cậu bé phải kiêm luôn chức cha xứ.
Đang lúc cậu chuẩn bị đứng lên đi đến đối diện cô, cô bé thấy cậu di chuyển cũng di chuyển theo.
"Tiểu An, cậu không được cử động!"
"Động động..." Ý là cậu cũng cử động mà.
"Mình giả làm cha xứ, tất nhiên phải cử động!" Cậu bé lại đi đến đối diện cô bé, cô bé lại đi theo.
"Mình xin cậu đó có được không?" Cậu bé tức không chịu được, lấy kem từ trong túi ra, dỗ cô để cô đứng im tại chỗ.
Cậu bé thuận lợi đứng đối diện với cô bé, mở miệng nói: "Xin hỏi Tiểu An, con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị không?"
"Lạnh lạnh"
"Không phải rồi! Lại một lần nữa, xin hỏi Tiểu An, con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị không?"
"Lạnh lạnh."
"Không phải! Cậu phải nói đồng ý."
"Lạnh lạnh."
Lạnh cái đầu của cậu ấy.
☆☆☆
Chỉ là trò chơi của trẻ con nhưng lại trở thành giấc mơ đẹp của Bùi Tử Nghị, có lẽ đây là anh khát vọng lớn nhất trong lòng anh, có thể lấy được người con gái hiền lành tốt bụng như Tiểu An là may mắn của anh.
Hôm đó khi đưa Tiểu An về nhà, chính anh đã hỏi cha mẹ Tiểu An. Anh đã hỏi Tiểu An, dĩ nhiên Tiểu An chỉ cười hì hì nói được.
Anh nói gì, cô đều trả lời được.
Cho nên anh nghĩ vấn đề này anh còn phải hỏi qua ý kiến cha mẹ người ta. "Bác trai bác gái, xin hai người hãy gả Tiểu An cho con."
Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm kinh ngạc nhìn anh, thật ra thì họ đã đồng ý cho Tiểu An và Bùi Tử Nghị quen nhau, nhưng họ không có nghĩ đến chuyện kết hôn.
Dù sao Tiểu An cũng không phải người bình thường, cho dù rất cố gắng cô cũng không thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
"Tử Nghị, chuyện này có quá nhanh không?"
Anh lắc đầu, "Không hề nhanh, tháng sau con phải quay lại Mỹ để hoàn thành việc học, con hy vọng khi đó có thể đi cùng Tiểu An."
Kỷ Văn Hào sờ sờ cằm, "Còn hơn một tháng, thời gian vừa đúng, chẳng qua là muốn thì có thể nhưng sau đó, còn có tình trạng của Tiểu An, con đã nghĩ qua chưa?"
"Con đã nghĩ đến, trên thực tế, con đã nghĩ hơn hai mươi năm." Từ giây phút đầu tiên gặp được Tiểu An anh đã mơ đến chuyện này.
Có lẽ Tiểu An không hiểu, nhưng anh không thể nào phủ nhận tình cảm chân chính trong lòng mình! Anh yêu Tiểu An, yêu một cô gái không có cách nào đáp lại tình cảm của mình rất cực khổ, nhưng không yêu, không có cô bên cạnh còn đau khổ hơn.
Tạ Thi Âm nhìn anh, "Tử Nghị, gia đình con đồng ý không?"
Bà phải hỏi, không thể nào yêu cầu người ta yêu thích Tiểu An giống họ được, về phần Tử Nghị bà không nghi ngờ, nhưng vấn đề này phải suy nghĩ kỹ, không thể gả con gái đến nhà người ta mà người ta lại thông thích ngược lại còn ghét bỏ.
Bùi Tử Nghị im lặng vài giây, rồi nói: "Không thể phủ nhận cha mẹ con có chút ý kiến, nhưng con đã nói cho họ biết rồi, con sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình, mấu chốt là ở con cha mẹ con cũng chỉ xuất phát từ quan tâm, nhưng họ vẫn tôn trọng quyết định của con."
Anh đã quyết tâm tuyệt đối không lùi bước, có lẽ trong tương lai sẽ có lúc anh nản chí, nhưng anh tin Tiểu An anh sẽ giúp anh, sẽ bầu bạn với anh.
Quyết tâm của anh chính là mình sẽ làm bạn với Tiểu An đi tiếp những ngày tháng sau này, anh rất hưởng thụ cảm giác khi ở cạnh cô.
Tiểu An làm cho anh cảm thấy thoải mái, chỉ cần nghĩ về đến nhà là có thể quên hết tất cả mệt mỏi, buông xuống tất cả sự đề phòng.
Tiểu An cười rất thật lòng, thật ra thì so với người khác Tiểu An còn thương anh, quan tâm anh, để ý anh hơn, cô gái như vậy làm sao anh lại không yêu cho được.
Có lẽ trong mắt người khác anh là người quái dị, vì đã lựa chọn người như vậy! Nhưng anh tin quyết định của mình rất chính xác, càng tin tưởng vận may của mình.
"Tử Nghị!" Kỷ Văn Hào nhìn anh, "Ngay cả người làm cha mẹ như hai bác cũng không biết Tiểu An có thể có cuộc sống bình thường không? Có thể con bé không thể trở thành một người vợ, con muốn đánh cuộc không?"
"Nếu quả thật muốn đánh cuộc, thì đánh cuộc đi! Chỉ cần con không cảm thấy Tiểu An không bình thường là được." Bùi Tử Nghị cười nói, anh rất có lòng tin.
Một cô bé dám can đảm không nói gì một mình chạy đến Mỹ tìm anh, một cô bé không nói gì bỏ chạy đến Italy, cô gái tràn đầy tự tin và dũng khí khiến người khác phải thán phục.
"Có lẽ thay đổi hoàn cảnh sống, bắt đầu một cuộc sống mới, Tiểu An sẽ càng tiến bộ đúng không?"
Kỷ Văn Hào không còn lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu, ông thừa nhận ông bị thuyết phục rồi! Chỉ có Tạ Thi Âm vẫn cau mày như cũ, hình như bà vẫn đang suy nghĩ.
"Bà xã, sao em không nói gì?"
Tạ Thi Âm lắc đầu, "Em không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tiểu An khi làm vợ người khác." Bà cười khổ nói.
"Đúng vậy! Khó có thể tưởng tượng được..."
Từ nhỏ Tiểu An đã thích làm nũng lớn lên cũng không thay đổi bao nhiêu, có thể trở thành vợ người khác sao? Có thể làm bạn với một người đàn ông, làm trụ cột cho người đó, cùng người đó trải qua cuộc sống thường ngày sao?
Ông trời! Thật khó tưởng tượng.
Tạ Thi Âm nhìn anh, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, "Bác không biết Tiểu An có thể trở thành một người vợ hay không, thậm chí có thể nuôi dạy con cái không, đã nhiều năm rồi bác vẫn không dám nghĩ đến chuyện này vì bác không biết được đáp án."
Đứa bé như vậy có thể kết hôn không?
Đây là đang giúp hay đang làm hại con bé?
Không ai biết đáp án, hoặc để đứa bé như thế sinh con là tốt hay không tốt?
"Con nói rồi con đang đánh cuộc, nhưng con tin tưởng mình, cũng tin tưởng Tiểu An." Bùi Tử Nghị cười nói: "Trên thực tế, con tin Tiểu An sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế giới."
Ngày đó ở tiệm thức ăn nhanh anh đã tận mắt chứng kiến Tiểu An chơi cùng bé trai hiếu động kia, không bị ảnh hưởng bởi sự nhục mạ của người khác, cô lương thiện chỉ hiểu được cho đi, chỉ biết đối xử tử tế với người khác không cần nhận lại.
Anh cũng đã thấy Tiểu An chăm sóc bọn trẻ ở hội Kim Cơ, bé nào cũng thích cô, đều nói chị Tiểu An xinh đẹp nhất, bởi vì Tiểu An rất tốt với các bé.
Thật ra thì anh rất mong đợi con của anh sẽ lớn lên dưới sự chăm sóc và yêu thương của Tiểu An. "Con nghĩ trọng điểm là yêu hay không yêu, Tiểu An lớn lên trong một gia đình trần đầy tình yêu thương, cho nên cô ấy là một người lương thiện, tương lai con cũng làm cho gia đình của con đầy ắp tình yêu thương như vậy, con tin rằng sẽ không có vấn đề gì."
Lần này anh thành khẩn và nói tất cả khiến Tạ Thi Âm nén nước mắt mà gật đầu, "Được rồi! Nếu như con đã hạ quyết tâm, bác cũng không có ý kiến."
"Bác cũng vậy."
"Cảm ơn hai bác."
Tạ Thi Âm nhìn anh, trong lòng đủ loại cảm xúc, vui mừng, cảm tạ, kích động, cuối cùng con của bà cũng có một gia đình riêng rồi. "Tử Nghị, bác giao Tiểu An cho con, hy vọng rằng con có thể chăm sóc thật tốt cho con bé."
Bùi Tử Nghị gật đầu, "Con biết, trên thực tế chẳng qua là Tiểu An có thêm một người chồng, thêm một người nhà mà thôi, tất cả đều không có gì thay đổi.
Đúng vậy! Không có gì thay đổi, mặc kệ là ai, là mỗi người trong gia đình này hay là gia đình mới của Bùi Tử Nghị và Kỷ Xảo An thì mọi người đều rất yêu Tiểu An.
Tiểu An vĩnh viễn là đứa trẻ mà họ yêu nhất, vĩnh viễn vĩnh viễn...
☆☆☆
Tiểu An phải gả cho Bùi Tử Nghị rồi!
Vì thế nhà họ Kỷ bận bịu rối rít, mặc dù mới đầu cha mẹ Bùi Tử Nghị có chút ý kiến, nhưng nhìn thấy con trai kiên trì, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ cần quyết định muốn thì không có gì anh không lấy được, chỉ cần anh quyết định ngay cả cha mẹ cũng không có cách ngăn cản.
Huống chi nhà họ Kỷ cũng là nhà giàu, mà lần trước Tiểu An lên sàn catwalk ở Milan cũng coi như có chút danh tiếng, mặc dù Tiểu An ngây ngốc nhưng nhà họ Bùi cũng có thể chấp nhận.
Bùi Tử Nghị mặc kệ cha mẹ mình nghĩ như thế nào, anh vội vàng chuẩn bị lễ cưới, bao gồm cả chuyện mang Tiểu An đi thử áo cưới, chụp hình cưới.
Thành thật mà nói, Tiểu An cũng không quan tâm lắm đến chuyện này thậm chí không có hứng thú, cho nên anh phải nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mới mang được Tiểu An đi, thậm chí còn dùng thứ Tiểu An thích nhất đó là kem. "Tiểu An, kem này cho em ăn, nhưng em phải theo anh đi thử áo cưới."
"Lạnh lạnh."
"Tiểu An, nếu em không theo anh đi thử áo cưới anh sẽ không cho em ăn kem,"
"Không thể... lạnh lạnh."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Em, Em Có Biết Không
- Chương 19