Chương 15

Cô bé đã không còn là cô bé rồi, chiều cao tăng lên, cơ thể lớn dần, khuôn mặt xinh đẹp hơn, điều duy nhất không thay đổi là nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt.

Cậu bé cũng không còn là cậu bé nữa, cậu bắt đầu cao lớn, cao đến nỗi cô bé phải ngước mặt lên nhìn, trên mặt cậu cũng bắt đầu có râu.

"Giống như ba..." Cô bé nhìn cậu bé rồi kinh ngạc kêu lên.

Kỳ quái, Nghị Nghị thay đổi, nhưng cô rất thích Nghị Nghị, thích Nghị Nghị cho cô ăn kem, thích Nghị Nghị hay bảo vệ cô.

"Tiểu An, nếu như mình giống ba vậy cậu có muốn làm mẹ không?"

"Làm mẹ?"

Mẹ chính là mẹ! Mẹ phải làm như thế nào? Mẹ có Tiểu An, vậy nếu như làm mẹ, có phải cần có một Tiểu An nho nhỏ nữa không?

"Giống như ba với mẹ của cậu vậy!" Cậu bé bắt đầu dụ dỗ cô bé sập bẫy của mình.

Hắc hắc! Cuối cùng cậu cũng phải nhảy vào thôi!

Bỗng nhiên hình như cô bé hiểu ra điều gì đó... Giống như ba với mẹ, có phải cô và Nghị Nghị cũng có thể như vậy?

Cô kiễng chân lên, nắm lấy bờ vai của cậu, ngay lúc cậu còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì cô đã hôn lên má cậu.

"Mẹ sẽ hôn ba..."

Cậu bé bố trí bẫy, không ngờ rằng kết quả là mình sập bẫy, khuôn mặt ngăm đen liền ửng hồng.

Mà cô bé chỉ cười khúc khích, không hề chú ý đến việc mình đã đá cậu bé xuống vực sâu, cái vực sâu đó có tên là vực sâu thích...

☆ ☆ ☆

Kỷ Xảo An quay lại làm việc ở hội Kim Cơ, dần dần cô đã khôi phục lại nụ cười, nhìn các bạn nhỏ cô rất vui... các bạn nhỏ cũng rất ngoan, ngay cả Tiểu Vi ban đầu thích khóc cũng dũng cảm lên rất nhiều.

Cô đang dọn dẹp những món đồ chơi mà các bạn nhỏ chơi xong để lung tung, dọn đến mức cả người đều mệt, nhưng Tiểu An không than vãn, vẫn nghiêm túc dọn dẹp.

Lúc này Tiểu Vi đi đến, "Chị..."

Tiểu An xoay người lại nhìn bé, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn nở nụ cười ấm áp, "Tiểu Vi..."

Cô bé đứng trước mặt Tiểu An, bước đi hơi chậm, bé rất vất vả mới có thể đi được, trong tay bé cầm một đóa hoa. Bé vươn tay ra đưa cho cô. "Cho chị..."

Tiểu An cười nhận lấy hoa, "Rất đẹp..."

Cô bé cười, Tiểu An cũng cười, Tiểu Vi cũng giống như Tiểu An, cô bé đang đi trên quãng đường trước kia Tiểu An đã đi... Năm đó có rất nhiều người yêu thương, chăm sóc Tiểu An, hiện tại Tiểu An cũng muốn thương yêu, chăm sóc đứa bé này.

Đứa bé chỉ cần nhận được yêu thương và sự chăm sóc thì sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tiểu An hôn nhẹ lên mặt Tiểu Vi, cô bé nở nụ cười xấu hổ, "Cảm ơn Tiểu Vi..."

"Chị..."

Lúc này mấy bé trai chạy đến, nắm tay Tiểu Vi, "Tiểu Vi, cùng đi chơi nào."

Tiểu Vi đã không còn sợ nữa, rất vui vẻ đi cùng mấy bé trai ra ngoài chơi, Tiểu Vi đi rất chậm, nhưng mấy bé trai kia vẫn đứng ở cửa đợi bé.

Tiểu An cười cười, rất vui vẻ, đã rất lâu cô không vui vẻ như vậy rồi. Tiểu Vi đi ra ngoài, tuyệt quá! Tiểu Vi thật là dũng cảm.

Tiểu An cũng muốn dũng cảm như vậy...

Tiếp tục dọn dẹp đồ chơi, đặt từng món về vị trí cũ, Tiểu An càng cố gắng hoàn thành công việc.

Giang Uy đứng ngoài cửa, anh nhìn cô, trong lòng vừa mừng vừa thở dài.

Cô bé đã trở lại, lúc đầu tinh thần cô hơi sa sút, sau đó cô bé nỗ lực mỉm cười, nỗ lực sống, vẫn là Tiểu An lạc quan đơn thuần như ngày xưa.

Nghe nói trong khoảng thời gian này, Tiểu An đều ở tại biệt thự ở vùng ngoại ô, điều này cho thấy người nhà họ Kỷ không hy vọng Bùi Tử Nghị tìm thấy Tiểu An, cũng nghe thấy Bùi Tử Nghị đã nhiều lần đến nhà họ Kỷ tìm người, nhưng đều về tay không.

Nói thật, anh cũng đồng tình với Bùi Tử Nghị, thích một cô gái như thế, cho dù móc tim móc phổi ra, thì cô ấy cũng không hiểu được, thậm chí muốn chăm sóc, bảo vệ cô ấy thật tốt cũng là một chuyện hao phí tâm lực (tâm tư và sức lực).

Anh tin rằng Bùi Tử Nghị đã cố hết sức, nếu không từ nhỏ đến lớn không biết anh ta đã vì Tiểu An mà đánh nhau với người khác bao nhiêu lần, trong đó có cả anh.

"Sao không vào?" Phương Hân Nghi nhìn thấy Giang Uy đứng ngoài cửa, liền hỏi, kể từ khi hai người cãi nhau vì chuyện của Tiểu An, sau đó "cùng thổ lộ" thì giữa hai người hơi mập mờ và lúng túng.

"Vào cũng không biết nói gì."

An ủi sao? Hình như không cần, cho dù họ biết Tiểu An rất đau lòng, nhưng mà biểu hiện của Tiểu An lại rất bình thường.

"Nói với Tiểu An, anh thích cô ấy!"

Giang Uy cười khổ, "Em cũng biết rõ, tình cảm Tiểu An dành cho anh khác hoàn toàn với Bùi Tử Nghị, anh không ngốc đến mức không nhìn ra, người Tiểu An thích là Bùi Tử Nghị."

Thật ra thì Tiểu An rất thông minh, muốn biết cô thích ai thì chỉ cần nhìn nụ cười trên mặt, ánh sáng trong mắt, và cách cô gọi tên người đó thì sẽ rõ, mà khi cô đối mặt với Bùi Tử Nghị sẽ lộ ra những điều này.

Đối với mình, Tiểu An biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là bạn, có thích thì cũng là bạn bè thích nhau.

Phương Hân Nghi đứng ở bên cạnh anh, "Vậy tại sao Bùi Tử Nghị nhìn không ra?"

"Đàn ông mà! Vốn hơi ngu, huống chi nhiều năm qua, Tiểu An vẫn luôn là Tiểu An, mà Bùi Tử Nghị đã trưởng thành, "thích" của anh ta đã không giống như lúc bé, vì thế anh ta cũng hy vọng Tiểu An giống anh ta."

Từ đó có thể thấy Bùi Tử Nghị cũng ngu ngốc, nhiều năm rồi Tiểu An vẫn luôn thích Bùi Tử Nghị như vậy, chưa từng thay đổi.

Nhìn xung quanh, vì lát nữa bọn trẻ có tiết thể dục ở ngoài trời, cho nên hơi ồn, Tiểu An không ngủ được. "Tiểu An, chúng ta đến phòng làm việc ngủ được không?"

Giang Uy gật đầu, "Như vậy cũng tốt, lát nữa anh sẽ nhắc bọn nhỏ nói chuyện nhỏ thôi."

Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời, đi theo Phương Hân Nghi.

Phương Hân Nghi dắt Tiểu An rời khỏi căn phòng này, chuẩn bị đến phòng làm việc để ngủ, và Tiểu An đi lướt qua một người... lướt qua một người đàn ông trong lòng đầy hốt hoảng và hy vọng.

☆ ☆ ☆

Anh đã không còn đường để đi rồi!

Bùi Tử Nghị đến trung tâm giáo dục của hội Kim Cơ, anh chạy thật nhanh, mấy người bảo vệ cũng không ngăn được anh, rất nhiều bạn nhỏ đều nhìn anh, thậm chí khi nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng đó của anh thì hơi sợ.

Tha lỗi cho anh, anh cũng không muốn như vậy, nhưng bản thân lại chứ như vậy, anh cũng đành chịu thôi!

Từ sau khi Tiểu An không từ mà biệt đi khỏi Mỹ, anh chưa từng gặp lại cô... khi anh đến Milan, bác trai đã đón người đi, vốn tưởng rằng khi về Đài Loan, có thể gặp lại Tiểu An, nói với cô những lời trong trái tim mình, nhưng anh đã nhiều lần đến nhà họ Kỷ mà câu trả lời của họ vẫn mười năm như một đó là: "Hiện tại Tiểu An không ở đây!"

Đáng chết! Không ở đó vậy cô ở đâu?

Nhưng mà người nhà cô kiên trì không nói cho anh biết, thậm chí ba người em trai của Tiểu An còn nói với anh, "Hãy để chị tôi được yên, anh không nên gặp chị ấy nữa."

Hơn nữa em trai thứ ba của cô ấy nói: "Anh không cảm thấy muốn chị tôi chơi trò chơi "thích hay không thích" với anh rất chán sao?"

Bùi Tử Nghị á khẩu không trả lời được, anh hoàn toàn không biết nên nói gì.

Đúng vậy! Tiểu An rất đơn thuần, rất ngây thơ, đã như vậy tại sao lại ép cô hiểu thích là gì, yêu là gì?

Chỉ cần anh yêu cô là được rồi, chỉ cần có cô bên người, anh đã hối hận, không có cô bên người còn đau đớn hơn việc cô có thích anh không.

Anh muốn gặp Tiểu An, nói với cô những lời trong lòng mình... nhất định cô có thể hiểu được, nhưng người nhà họ Kỷ lại không nói cho anh biết hiện giờ Tiểu An ở đâu, cho nên anh chỉ có thể đến đây tìm người.

Anh tìm khắp nơi, anh biết khi Tiểu An không ở nhà thì nhất định là cô ở đây giúp mọi người, nơi này giống như căn nhà thứ hai của cô.

Nhìn anh cứ xông thẳng vào hội như vậy, Giang Uy nói, "Bùi Tử Nghị, cậu xem đây là đâu? Cậu muốn hù bọn trẻ sao?"

Bùi Tử Nghị thở hổn hển, "Tiểu An đâu? Tiểu An có ở đây không?"

Giang Uy không biết nên nói gì, anh cũng không phải ngu ngốc, anh cũng biết người nhà họ Kỷ cố ý không để Bùi Tử Nghị gặp Tiểu An, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tử Nghị, đôi mắt còn có tia máu, xem ra vì tìm Tiểu An mà anh ta giống như con ruồi không đầu bay lung tung trong một thời gian ngắn.

"Cuối cùng thì Tiểu An có ở đây không?"

Anh lớn tiếng hỏi, khiến tất cả bạn nhỏ chú ý, bầu không khí hơi căn thẳng, Giang Uy cũng hơi bực.

"Tôi nói rồi, cậu phải nhỏ tiếng một chút."

"Tôi chỉ muốn biết Tiểu An có ở đây không thôi!"

"Cô ấy không có ở đây!" Người nói là Phương Hân Nghi, cô đã lựa chọn nói dối.

Tiểu An đã ngủ, cô ấy rất mệt mỏi, gần đây Tiểu An cũng không hăng hái giống trước nữa, vẫn luôn mỉm cười nhưng lại rất hay mệt mỏi.

Có lẽ cô ấy vẫn còn đau lòng, nhưng mà chính cô ấy cũng không biết nguyên nhân của những cảm xúc đó là Bùi Tử Nghị.

Cô gái ngốc nghếch này...

"Tôi không tin!"

Phương Hân Nghi tin rằng phòng làm việc kia rất kín, nếu không có người dẫn đường thì người ngoài sẽ không tìm được. "Vậy anh đi tìm đi, nếu tìm được thì tôi không còn gì để nói."

Bùi Tử Nghị lập tức đi tìm, tìm hết phòng này rồi phòng khác.

Giang Uy rất lo lắng, kéo kéo áo của Phương Hân Nghi. "Hân Nghi..."

"Đừng lo lắng, anh ta sẽ không tìm thấy."

Quả nhiên, năm phút sau, Bùi Tử Nghị đã lật tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, anh muốn phát điên, thật sự không biết nên làm gì.

"Anh biết đêm đó anh để mình Tiểu An ở nhà, Tiểu An rất đau khổ không?" Phương Hân Nghi nhìn anh nói.