Chương 41

Bình An mất 45 phút để thuyết trình và công bố công trình của mình, cùng giáo sư của mình đi từ phòng lớn bước ra

Giáo sư vô cùng hài lòng về Bình An, cậu hết sức xin lỗi về việc bản thân mình đến muộn, giáo sư chỉ cười hiền, ông nói ông biết sự việc xảy ra sáng nay, đương nhiên không hề giận Bình An mà còn khen ngợi cậu. Bình An có chút ngạc nhiên

-Why do you know? -Bình An ngập ngừng

Giáo sư chỉ cười, vỗ vai cậu rồi chỉ tay về phía trước, người kia một thân tây trang phẳng phiu đứng dựa trên ô tô, Bình An sửng sốt, gật đầu mỉm cười

-He is so kind, at least, for you...

Nói rồi ông mỉm cười bước đi, để Bình An ngốc một lúc.

Bình An lắc đầu đi vào phòng lấy đồ, thu dọn đồ được một lúc thì Diệp Thần bước vào

-Tiểu Hiên và Dương Thiên về khách sạn trước rồi, buổi chiều đến cậu ấy...

-Chuyện hôm nay, cảm ơn anh vì đã giúp tôi...

Diệp Thần mỉm cười nhìn Bình An, vừa giúp cậu thu dọn vừa nói

-Chỉ như vậy?

-Vậy...anh muốn gì? Ý tôi

-Tối nay em rảnh không, chúng ta ra ngoài ăn, anh biết một nhà hàng nấu món C quốc rất ngon...em mời.

Bình An trầm mặc một lúc rồi đồng ý

-7 rưỡi anh đón em

-Không cần đâu, anh đưa tôi địa chỉ, tôi sẽ tự

-Không được, nhà hàng đó khó tìm lắm. Cứ quyết định như vậy đi. Tiện đường giờ anh đưa em về khách sạn...

Diệp Thần cầm giúp cậu một ít đồ, Bình An đi theo sau, có chút thẫn thờ, bỗng đi gần ra cửa, Diệp Thần ngừng bước, xoay người lại, Bình An bị bất ngờ, khuôn mặt chạm vào ngực của anh, cậu bối rối nhìn sang một bên

Diệp Thần cười tươi nói

-Chúc mừng em đã hoàn thành xong!

Nụ cười rạng rỡ này bất giác khiến Bình An nhớ lại quá khứ thời đại học vui vẻ của cả hai, đều mỗi lần thi học kỳ xong, anh lại trước mặt cậu cười rộ lên đẹp rạng ngời như thế, rồi cậu vui vẻ gật đầu ôm chầm lấy anh, khi đó hết thảy không có bất cứ những lo toan gì cả, chậm rãi yêu thương đối phương...

-Cảm ơn anh...

Nói rồi, Bình An nhanh đi lên phía trước, cố không để Diệp Thần nhìn thấy bộ dạng bối rối của mình. Vào xe đã thấy ấm áp, Bình An thở ra một cái. Cậu thích mùa đông nhưng vì thân thể theo thể hàn, cho nên sợ nhất vào đông sợ nhất bị lạnh. Mùi hương suốt từ thời gian qua không thay đổi, dù trước đó có ngồi xe của anh nhưng từ khi chia tay nhau bây giờ mới chú ý. Chợt nghĩ lại, hết thảy toàn bộ nơi anh không có gì thay đổi, vẫn vẹn nguyên như năm nào...

-Em vẫn mặc ít như vậy...NY tuy mùa đông không buốt như C quốc nhưng cũng phải mặc nhiều áo hơn...sẽ ốm.

Bình An gật gật đầu không nói gì.

Hai người im lặng, không khí cực kỳ hòa hợp dù không ai chịu lên tiếng. Một lát, xe đã đến cổng khách sạn, Diệp Thần nhanh chóng mang đồ giúp Bình An ra ngoài

-Nhiều đồ như vậy, có cần anh

-Không sao, tôi tự mang được. Cảm ơn.

-Vậy em vào đi, anh sẽ gọi em khi gần tới nơi, đừng mặc ít áo đấy.

Chưa kịp để cậu nói thêm câu nào, Diệp Thần đã cười tươi vẫy vẫy tay chào Bình An, cậu có chút đỏ mặt, vội vã chạy vào trong, thực sự gây sự chú ý lớn như vậy cũng không cần a, được rồi, cậu thừa nhận trong lòng là Diệp Thần rất đẹp trai...

Vừa về đến phòng, Bình An đã nhận được tin nhắn từ Tiểu Hiên, nói là cậu ta đang ở chỗ Dương Thiên xem xét lại công trình, Bình An bật cười, hai người này tốc độ tiến triển tình cảm nhanh thật!!

Nhìn đồng hồ, bây giờ mới gần 1 giờ chiều, Bình An quyết đoán ngủ một giấc đã, dù sao cũng xong rồi, bây giờ mới có cảm giác thoải mái một chút, tỉnh dậy rồi sẽ tính sau.

Nằm trên giường trằn trọc một hồi cuối cùng Bình An cũng đi vào giấc ngủ, thẳng đến khi hoàng hôn xuống, Bình An mới tỉnh giấc. Bình An trợn mắt nhìn đồng hồ, chưa bao giờ cậu lại ngủ chiều nhiều như vậy, đã gần 6 giờ tối rồi. Ngẩn ngơ trên giường một lúc, Bình An mới chậm chạp xuống giường đi vào phòng tắm.

Nói không khẩn trương là không đúng, đúng vậy, hiện tại cậu cực kỳ lo lắng. Đi tới đi lui trong phòng, không biết nên mặc cái gì cho hợp.

Áo này thì có vẻ nghiêm túc quá, họa tiết này không được trưởng thành cho lắm, áo này...hơi chút sεメy...

Ôm một đống quần áo ngã xuống giường, Bình An thở dài. Thật là, chỉ là một bữa tối thôi, có gì phải khẩn trương đâu, thế nhưng trong lòng lại hết sức dậy sóng~

Rốt cuộc nằm nghịch điện thoại gần một tiếng, đến khi xem đồng hồ thì mới giật mình, đã gần 7 giờ rồi, rốt cuộc, Bình An đành chọn đại một bộ quần áo, không quá cứng nhắc, màu sắc nhã nhặn, không quá nổi bật, lại thở dài rồi...

Đang chải đầu thì điện thoại vang lên, là Diệp Thần gọi tới, Bình An mở máy

-"Anh đang đợi dưới cổng khách sạn rồi. Em cứ bình tĩnh, không phải vội"

-Anh nói ai vội, tôi mới không vội.- Ngạo kiều một chút, mục đích che giấu khẩn trương ~

Nghe tiếng cười trầm ấm của Diệp Thần, Bình An vội vã tắt máy, cười con khỉ!

Nhìn lại mình trong gương, xoay đi xoay lại mấy lần, Bình An mỉm cười hài lòng bước ra ngoài thì bắt gặp Tiểu Hiên tay cầm một miếng pizza đang trợn mắt nhìn mình

-Cậu...diện như vậy...đi đâu thế?- Tiểu Hiên nén cười

-Ừm, tớ đi có việc một chút...sẽ về sớm thôi...Byee~

Tiểu Hiên bĩu môi nhìn Bình An vội vã ra khỏi phòng, có gì phải giấu chứ, xem mặt mũi cũng đỏ hết lên rồi kìa!!!

Bình An đi xuống sảnh, ra ngoài thì đã thấy Diệp Thần một thân tây trang phẳng phiu màu đỏ trầm đứng bên cạnh ô tô đợi, cậu để ý có mỗi lần có người qua đó lại không nhịn được mà liếc nhìn, mới nãy còn có cô gái tóc vàng vẫy vẫy tay nháy mắt, có chút khó chịu, Bình An hùng hổ đi đến, lườm lườm một chút rồi ngồi vào xe mà Diệp Thần đã mở sẵn cửa

-Sao thế...?- Diệp Thần ngạc nhiên hỏi cậu

-Không có gì...- Bình An chậm rãi trả lời

Diệp Thần mỉm cười nhún vai rồi quay sang kề sát người Bình An, cậu giật mình định vươn tay ra cản trước ngực

-Thắt dây an toàn cho em thôi...

-Ừ...cái đó, tôi tự làm cũng được

Nghe giọng cứng ngắc của cậu, anh mỉm cười thở dài, có chút không cam lòng. Đi được một đoạn, lúc dừng chờ đèn đỏ, Diệp Thần bật một bài hát rồi nói

-Em đừng sợ anh...Bình An

Bình An ngạc nhiên nhìn Diệp Thần, định mở miệng nói gì nhưng rốt cuộc vẫn nín lại. Hai người cứ im lặng cho đến khi đi đến nhà hàng . Đích thân chủ nhà hàng đi đến đón Diệp Thần, chứng tỏ đây là nơi quen thuộc của anh. Bình An quan sát một chút, toàn là bàn dành cho hai người, tự dưng trong lòng nghĩ đến điều gì, ngực có chút khó chịu

-Xin chào, tôi là Hòa Vũ, lần đầu thấy Diệp tổng mời cậu đến

Bình An lịch sự đưa tay ra

-Tôi là Bình An...bạn của Diệp Thần

Hòa Vũ quan sát một chút rồi cười

-Diệp tổng hay đến đây nhưng đều đi một mình, nay mới thấy dẫn một người khác...

Ý cười trên môi của Hòa Vũ không rõ làm Bình An có chút ngượng ngùng, cậu mỉm cười không nói gì. Hai người theo Hòa Vũ lên tầng 2 vào một căn phòng nhỏ đã được chuẩn bị trước, không gian truyền thống xưa cũ hết sức bình yên và dịu dàng, Bình An nghĩ, giữa chốn thành phố trẻ trung năng động, căn phòng này dường như làm người ta có chút không tin nổi, cảm giác không được chân thực cho lắm.

-Em chọn món đi...Nhà hàng này nghiêng về truyền thống một chút, hầu như rất hợp khẩu vị của em.

Bình An ho một tiếng, cúi đầu lật qua lật lại xem menu, được một lát thì đẩy menu đến trước mặt Diệp Thần rồi nói

-Anh quen thuộc hơn tôi, anh gọi đi...

Diệp Thần mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng cưng chiều, bắt đầu gọi món.

Thoáng nhìn anh, từ lời nói đến động tác, cử chỉ, nét mặt, Bình An trong lòng có chút phức tạp. Thời gian đã làm mờ đi nét vui vẻ rạng rỡ vốn có, khiến anh trở thành một con người trầm ổn hơn, trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng có điều, mỗi lần để ý, luôn luôn thấy ánh mắt anh có chút buồn...

-Đúng là Bình An, trẻ như vậy nhưng vô cùng tài năng...

-Cảm ơn anh..

Diệp Thần đưa đến trước mặt cậu một tách trà nóng rồi nói tiếp

-Các giáo sư đều khen ngợi em trong suốt quá trình nghiên cứu...anh cũng cảm thấy ấm lòng...

Bình An uống một ngụm trà

Diệp Thần bật cười cũng uống một hớp.

-Chúng ta ăn đi đã...vừa ăn vừa chậm rãi nói chuyện...

Diệp Thần giúp Bình An xé thịt gà, lột vỏ tôm, thậm chí đến cho gia vị thêm, đảo món,... đều thuần thục làm giúp cậu, động tác vô cùng dịu dàng, Bình An ngồi im lặng chăm chú nhìn Diệp Thần, cũng không cản, để anh chậm rãi làm cho cậu. Vươn tay ra định lấy chén canh thì chạm vào bàn tay Diệp Thần, anh ngẩng đầu lên. nở nụ cười tươi rạng rỡ, Bình An ngây người, trái tim thổn thức.

Từng vì nụ cười ấy mà hạnh phúc, từng vì nụ cười ấy mà đau đớn...

Hai người ăn trong không khí ấm áp tốt đẹp, mặc dù im lặng nhưng vẫn rất tuyệt vời.

-Món ăn ở đây rất ngon...- Bình An nghĩ phải nói gì đó

Diệp Thần gật đầu, vươn tay lau đi hạt cơm dính trên mép Bình An, cậu hơi đỏ mặt

-Đúng vậy, mỗi lần nhớ đến C quốc, anh lại tới đây...có lúc rất thèm mấy món truyền thống, duy nhất ở đây có thể tìm lại được hương vị....cũng chỉ ở đây mới có cho anh ăn

Bình An có chút ngạc nhiên nói

-Gia đình anh...đều ở đây phải không?

Nói rồi còn cúi đầu ăn liên tục, làm bộ mình chỉ hỏi chơi~

Diệp Thần cười cười gật đầu

-Ừ, nhưng anh không ở cùng ba mẹ. Hai người đều đi công tác liên tục, hơn nữa, anh cả thì đã có gia đình, một mình anh ở riêng...

Bình An nghe vậy có chút giật mình, người này dù ở C quốc hay sang đây, vẫn đều một mình như vậy. Cậu mím môi, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thần rồi nói tiếp

-Sang đây nhiều năm như vậy....chắc hẳn anh cũng có rất nhiều bằng hữu bạn bè, đều là những người quyền lực đi

Diệp Thần cười, lấy bát của Bình An múc một chén canh đưa cậu

-Ừ, bạn bè làm ăn thì đương nhiên không thể thiếu...còn bạn tri kỷ như Nam Duy, Thiếu Văn thì không có...

-Vậy còn...chàng trai ngoại quốc hay bên cạnh anh?- Lại tiếp tục uống canh vờ như lơ đãng hỏi~

-Cậu ấy là Bách Vân, con lai, cũng chỉ là một người bạn đơn thuần...cậu ấy kém em một tuổi, đối với anh mà nói, tìm được một người bạn gốc C quốc đã là tốt rồi...em không cần nghĩ nhiều...anh từ năm ấy cho đến bây giờ, các mối quan hệ đều dừng lại là bạn bè, bằng hữu

Bình An trong lòng nhẹ nhõm?

Cậu cười nhẹ gật đầu.

Diệp Thần lại tiếp tục lột một con tôm đặt vào bát của Bình An

-Anh đừng để tôi ăn một mình chứ...

Bình An buồn bực gắp lại con tôm vào bát của Diệp Thần, anh cười cười

-Cảm ơn em...Bình An này...

-Hử?

-Anh có thể hỏi em chút chuyện cá nhân được không?

Bình An gật đầu nhìn Diệp Thần

-Em...đã quen một người khác...hay chưa?