Tiểu Hiên giật mình tròn mắt nhìn Dương Thiên, y nén cười, biểu cảm dễ thương như vậy, thật sự muốn ôm một cái!
-Bác sĩ Dương...người này....tôi có biết sao?
-Ừm, biết rất rõ...- Dương Thiên mỉm cười nhìn Tiểu Hiên
Tiểu Hiên len lén thở dài rồi cười miễn cưỡng
-Thôi cũng muộn rồi...tôi về phòng để anh nghỉ sớm...
Dương Thiên dẫn Tiểu Hiên ra đến cửa, định đóng cửa lại thì nhớ ra điều gì đó, vội kéo tay Tiểu Hiên lại
-Tối mai cậu rảnh không?
-Tối mai...hình như không có lịch gì...nhưng có chuyện gì vậy ạ?
-À, tối mai công chiếu bộ phim "Paris wait for your love", tôi vốn dĩ định đi xem cùng bạn nhưng mà cậu ấy có việc bận, nên muốn rủ cậu đi cùng. Vậy đi cùng tôi, nhé?
Tiểu Hiên giống như chìm trong nụ cười hiền hòa và cái nháy mắt gợi cảm đến bức người của Dương Thiên, đương nhiên vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc trở về phòng, trái ngược với Bình An, Tiểu Hiên kích động không ngừng.
Cả ngày hôm sau, Bình An đến trung tâm nghiên cứu và không rời nửa bước, vô cùng say sưa
-Bình An, cậu xem mẫu này đã được chưa để tớ làm thí nghiệm cuối cùng.- Tiểu Hiên đẩy gọng kính nhìn Bình An
-Ừm, đợi tớ một chút..
-Chuyện tối qua...đúng là Diệp tổng phải không?-Tiểu Hiên dè dặt hỏi
Bình An vẫn chăm chú kiểm tra mẫu thử, gương mặt không đổi, lạnh nhạt trả lời
-Đúng vậy...nhưng bọn tớ đã kết thúc lâu rồi, tớ không muốn dây dưa với người đó nữa....
-Nhưng mà tớ thấy...anh ấy thực sự vẫn còn tình cảm với cậu
-Xong rồi đấy, đã có thể làm thí nghiệm rồi.
Chưa kịp để Tiểu Hiên nói thêm lời nào, Bình An đã mở cửa đi ra ngoài.
Tháo găng tay chuyên dụng ném vào thùng rác, cậu vừa rửa tay, vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương. Lại là cảm giác muốn trách móc chính bản thân, luôn không thể gạt bỏ hình ảnh Diệp Thần ra khỏi tâm trí.
Từ bữa tiệc gặp mặt ấy, hai người cũng chẳng gặp nhau thêm nữa. Nhanh chóng cũng đã gần hai tháng, công trình nghiên cứu của Bình An cũng chuẩn bị thành công, cho nên hiện tại cậu vô cùng bận rộn. Đều là rời khách sạn từ sáng sớm, cho đến tối muộn mới từ trung tâm nghiên cứu trở về. Tiểu Hiên làm một công trình khác nhỏ hơn nhưng cũng khá bận rộn.
Tối nay là thứ 7, Bình An quyết định dành cho mình một buổi nghỉ ngơi. Từ sau hôm đi xem phim với Dương Thiên, quan hệ của Tiểu Hiên và y trở nên gần gũi hơn, cho nên cũng thường cùng nhau ra ngoài, Bình An chỉ còn mỗi mình a.
Kỳ thực cũng có vài bác sĩ cậu quen nhưng chẳng thân lắm nên tối nay cậu chỉ có thể ra ngoài một mình. Bình thường Bình An đều là đến công viên cách khách sạn không xa nhưng hôm nay cậu quyết định đi đến một quán bar để xả stress, những ngày này thực sự rất mệt mỏi. Một số bác sĩ bên đó khá kỹ tính, nhiều lần quên hoặc sơ suất rất nhỏ thôi là cậu đã bị mắng rồi, cho nên Bình An không ngừng ép bản thân phải cố gắng, cho nên hiện tại mới có nhiều khó chịu muốn phát tiết.
Quán bar này không lớn, nhưng cũng sôi động không kém gì những quán bar khác. Bình An chọn một chỗ ngồi phía trong, một mình nhâm nhi ly rượu cocktail nhè nhẹ. Nhìn mọi người nhảy múa mà cậu thực sự muốn rũ bỏ hết cùng hòa vào đám đông. Họ vui vẻ, cuồng nhiệt và cực kỳ thân thiện
-Hey, just yourself? ( Hey, chỉ một mình cậu thôi à?) – Một người đàn ông ngoại quốc bước đến trước mặt cậu cười hỏi
-A...I am waiting for my friends. They"re coming. ( A...tôi đang đợi bạn của tôi. Họ đang trên đường đến đây rồi) – Bình An lịch sự mỉm cười đáp lại. Kỳ thực cậu nói dối bởi vì không muốn
-Oh...why don"t you come here with us, it"s gonna be funny! (Ồ tại sao cậu không tham gia với chúng tôi, sẽ rất vui đó!)
-Sorry but i can"t. Thank you.
Nhận thấy sự từ chối rõ ràng từ Bình An, người đàn ông mới mỉm cười gật đầu rồi đi mất.
Bình An thở dài, tiếp tục một mình nhâm nhi ly rượu trên tay.
Ngồi thêm một lát, nhìn đồng hồ đã là 11 giờ đêm, Bình An mới mệt mỏi có chút men say đi ra khỏi quán.
Vừa đi ra đầu ngõ, Bình An đã cảm thấy dạ dày khó chịu, cậu vịn vào tường nôn xuống.
-Oh...are you ok?- Ba người đàn ông ngoại quốc đi đến bên cạnh cậu, một người vươn tay ra vuốt vuốt lưng Bình An
Cậu cảnh giác, mỉm cười lùi lại, tránh tiếp xúc cơ thể.
-I"m ok. Thank you.
Nói rồi, Bình An định đi về phía trước thì tay bị kéo lại. Nhíu mày quay đầu lại, Bình An nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay mình
-What"s your name?-Người đàn ông lúc nãy hỏi
-Sorry i"m busy now.
Bình An muốn giãy ra nhưng vì khí lực của người kia quá lớn, cậu bực mình nói
-What are you doing? Put your hands away from me!
-Oh...don"t be angry...We just want to play with you...You look adorable!
Nói rồi, người đàn ông này còn vươn tay vuốt lên má Bình An, cậu bị bất ngờ, vội vàng đá vào bụng người này, định chạy đi nhưng bị hai người còn lại giữ lấy.
-If you don"t leave me, i will call police!- Bình An lớn tiếng
Ba người đàn ông nhìn nhau rồi cười lớn.
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào thì lập tức bị một lực đạo phía sau quật ngã xuống đường.
Bình An ngạc nhiên, chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai người còn lại cũng liên tiếp bị đánh ngã.
Diệp Thần nhìn ba người ngã trước mặt, nhìn hai bảo vệ của mình, khẽ gật đầu rồi nắm lấy tay Bình An kéo đi.
Cho đến khi ngồi lên xe của Diệp Thần, Bình An mới hoàn hồn, nhận ra bản thân không biết bị đưa đi đâu.
-Em có sao không?- Diệp Thần lên tiếng phá tan không khí im lặng.- Lần sau đừng đi một mình hay về muộn ở những nơi như vậy...
-Tôi...không sao. Cảm ơn...-Bình An có chút bối rối quay mặt đi
-Anh đưa em về khách sạn chỗ em. Áo em có dính rượu rồi, lát về nhanh chóng tắm qua một chút....mùi rượu này dễ bám lâu lắm.
Bình An gật đầu, vẫn tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến lúc gần về đến khách sạn, Bình An mới nhìn Diệp Thần rồi nói
-Sao anh lại....biết tôi ở đó?
-Em yên tâm, anh chỉ là đi ngang qua....
Nhìn gương mặt có chút đỏ lên vì men rượu, mái tóc ngắn hơi rối lên, đôi mắt hơi mờ hơi nước, Diệp Thần có chút xúc động. Anh đỗ xe ở một góc phố, dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, vươn tay ôm lấy Bình An. Giây phút này, Bình An như đông lại
Cũng đã là một thời gian rồi hai người không gặp nhau, cứ nghĩ rằng lần ở KTV hôm ấy sẽ là lần cuối, không nghĩ sẽ còn gặp lại, vòng tay này, hơi thở này, cái ôm mạnh mẽ này, hết thảy không bao giờ lẫn đi được.
Bình An mở to đôi mắt, cố gắng ngăn cho nước mắt trực trào
-Chúng ta đã nói...sẽ không can thiệp lẫn nhau nữa.- Bình An nặng nề nói
-Vậy cứ coi như...vừa rồi anh giúp em, bây giờ em để anh ôm, được không...?
Diệp Thần thấy vai Bình An run lên, anh lại càng ôm thật chặt lấy cậu. Không khí như ngưng lại, chỉ có tiếng thở đều đều của cả hai
-Bình An...Bình An...
Diệp Thần gọi tên cậu, giống như với anh, cho dù là gọi bao nhiêu lần cũng sẽ chẳng hề đủ. Anh muốn tham lam chiếm lấy cậu, anh không muốn để cậu đi, anh không muốn nhận bất kỳ sự cự tuyệt nào thêm nữa...
Một lát, Diệp Thần buông Bình An ra, chưa để cậu kịp nói câu nào, anh đã mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu, Bình An bị bất ngờ, vội vàng ngồi lùi lại
-Bây giờ, anh đưa em về.
Đêm hôm ấy, Bình An cư nhiên không ngủ được. Hình ảnh Diệp Thần không ngừng xuất hiện trong tâm trí cậu, Bình An mệt mỏi, xoay qua lại vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Nhìn Tiểu Hiên say giấc, cậu buồn cười nhìn lại chính mình. Nhưng đêm nay là một đêm ngủ ngon của Diệp Thần, anh thoải mái ngã xuống giường, trước khi ngủ say không quên gọi tên Bình An...
Thời gian sang NY nghiên cứu nhanh chóng trôi qua, đoàn bác sĩ còn 2 tuần nữa là trở về nước. Nhưng trước khi trở về, đoàn bác sĩ phải công bố dự án riêng của mình, một phần lớn công trình nghiên cứu cho hiệp hội giáo sư ở đây. Điều này có sức ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp cá nhân sau này của mọi người, cũng góp phần công lớn đến hoàn thiện nhiều công trình nghiên cứu.
Kỳ thực, mọi người chưa ai hoàn thiện xong dự án của mình, cho nên những tuần cuối này vô cùng bận rộn.
Bình An và Tiểu Hiên cùng nghiên cứu ở một trung tâm nhưng bọn họ rất ít gặp mặt nhau vì quá bận. Rất nhiều những công việc chưa xong, và thêm nhiều lần thất bại trong nghiên cứu làm cho tất cả mọi người hết sức mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến ngày công bố dự án, Bình An dậy từ rất sớm chuẩn bị hết thảy mọi thứ hoàn hảo, Tiểu Hiên mặc dù buổi chiều mới đến lượt nhưng cũng dậy cùng xem xét lại công trình của mình.
-Bình An à, 9 giờ cậu mới có buổi công bố, bây giờ mới 4 giờ sáng mà...
-Ừ, tớ biết. Nhưng là lần này vô cùng quan trọng, cho nên không được phép sai sót nào...hơn nữa đi đến hội nghị phải mất 45 phút, còn tắc đường nữa, cho nên tớ phải dậy sớm. Cậu ngủ thêm đi, buổi chiều cậu mới có mà
Nhìn Bình An sắp xếp tài liệu, Tiểu Hiên lại ngáp dài một cái, lè lưỡi rồi trùm chăn lên đầu
-Vậy khi nào đi thì gọi tớ dậy nhé...
-Ừ, ngủ đi không thì có quầng thâm dưới mắt, bác sĩ Dương sẽ không thích đâu.
Bình An vừa nói vừa cười nhìn cái chăn rung rung, Tiểu Hiên trong chăn đang cười thích chí.
Bình An chọn vest màu đen đơn giản mà lịch sự, tóc cũng được chỉnh qua, ôm tài liệu, đeo ba lô xuống cửa khách sạn bắt taxi đã đặt từ tối qua
Đúng như dự đoán, tầm này đã tắc đường rồi. Cậu thở dài nhìn đồng hồ
-Phía trước có gì vậy bác?- Bình An tò mò hỏi bác tài xế
Bác tài xế này cũng là người C quốc như cậu, vừa gõ gõ lên vô lăng vừa nói
-Hình như có tai nạn
-Cảnh sát và cứu thương chưa đến hay sao?- Bình An lo lắng hỏi
Bác tài xế biết cậu là bác sĩ, nghiên cứu sinh sang NY nên đề nghị
-Hay là cậu thử xuống xem người ta có nguy hiểm gì không, cũng không vội
-Vâng, cháu cũng nghĩ thế.
Xuất phát phần lớn từ ý thức và trách nhiệm nghề nghiệp nên Bình An dù gặp bất cứ trường hợp nào cũng đều vô cùng lo lắng.
Mở cửa xe, cậu chạy lên phía trước, giơ thẻ và nói vài câu với mọi người, Bình An nhanh chóng kiểm tra nạn nhân đang dần mất ý thức. Cậu một tay giữ vết thương trên ngực nạn nhân, một tay tìm điện thoại gọi cho cứu thương.
Sơ cứu và cầm máu đơn giản, nhanh chóng xe cứu thương đã đến, rốt cuộc không còn cách nào liền cùng bệnh nhân đi đến bệnh viện. Bác tài xế tốt bụng cũng lái xe đi theo xe cứu thương.
-Bác sĩ An?- Một bác sĩ vừa bước từ phòng phẫu thuật đi ra gặp cậu
Bình An gật đầu mỉm cười nhìn bác sĩ. Người này đã từng cùng cậu nghiên cứu một vài công trình nhỏ, cũng là con lai người C quốc, cho nên vừa nhìn thấy cậu đã vui vẻ
-Người này cần được phẫu thuật gấp, hiện tại có thể không?
Bình An quan sát thấy bệnh viện hiện giờ rất đông, lo lắng nhìn người bác sĩ trước mặt
-Còn 2 phòng phẫu thuật, lúc nãy có một vụ tai nạn liên hoàn, nên các phòng phẫu thuật đang bận rộn, bác sĩ phẫu thuật cũng đã đi rồi, có bác sĩ hiện đang trên đường đến. Bệnh viện này vốn dĩ cũng không lớn, lại vướng vụ tai nạn lúc nãy nên hiện tại phải chờ bác sĩ đến...
-Tôi lo là nếu để muộn, tỷ lệ sống sót là rất thấp...không đủ bác sĩ sao bác sĩ Henry?
Hai người thở dài nhìn nhau, không giấu đi được sự lo lắng
-Dr Henry, dr Ely will come late, she has trouble with her son so she can"t come early!- Một nữ y tá vội vàng chạy đến
Henry lắc đầu, suy nghĩ gì đó, bỗng kéo tay Bình An
-Nếu không phiền, hay cậu cùng tôi nhận ca phẫu thuật này?
-Tôi...- Nhìn đồng hồ, Bình An đắn đo một lúc, nhưng nghĩ đến tính mạng cuả nạn nhân, cuối cùng cậu cũng đồng ý phẫu thuật
Nhanh chóng thay đồ, Bình An và bác sĩ Henry vội vã bước vào phòng phẫu thuật.
-Xuất huyết trong khoang bụng...khoan đã, bệnh nhân này còn có bệnh khác, phải mổ lập tức mới biết được...- Bình An nhíu mày nhìn Henry
Henry gật đầu, hai người phối hợp vô cùng xuất sắc.
Cuộc phẫu thuật đã kéo dài gần 1 tiếng, đang tình trạng tiến triển tốt, nhưng bỗng xảy ra trục trặc, làm Bình An và Henry bị bất ngờ...