Chương 33

-Đã mấy năm rồi không trở lại đây, Mix vẫn chẳng thay đổi, vẫn buồn như ngày nào...- Diệp Thần vỗ vỗ vai người đàn ông trước mặt, người quen cũ của anh.- David, anh vẫn có thói quen tranh việc của bartender như vậy...

David cười lớn

-Sao rồi, cậu vẫn thế nhỉ, chẳng qua là đẹp trai hơn trước một chút

-Hai người coi tôi là không khí à?- Nam Duy lắc lắc ly rượu có đá bên trong- Cậu ấy vẫn si tình như trước, chẳng có cái gì thay đổi đâu anh.

David ngạc nhiên rồi cười

-Một Bloody mary anh nhé. Đi uống loại này nhiều nơi rồi, rốt cuộc vẫn thấy Mix là tuyệt nhất.

-Cậu vẫn thích BM như vậy à...thay đổi một chút đi...

-Em đã nói rồi, cậu ta là chúa si tình mà...đã một lần là không thể đổi được...

Hai người sau đó đi bộ trong quảng trường. Buổi tối ở đây không khí rất trong lành, vì là cuối thu nên có chút se lạnh. Mỗi người một lon nước khoáng, cả hai đi chầm chậm một lúc lâu trong im lặng, giống như muốn thu vào hết mình những âm thanh cười nói của mọi người xung quanh

-Nghe Tiểu Phương nói, cậu có bồ mới?

Diệp Thần uống cạn lon nước rồi lắc đầu

-Tôi quen cậu ấy ở bên đó, con lai. Cũng chỉ đơn thuần là bạn bè. Hơn nữa, phiền cậu nói với người yêu bé nhỏ của cậu, Nam Duy...

-Được rồi...lần này cậu về bao lâu?- Nam Duy ném hai lon nước vào thùng rác.- Sẽ không phải là ở hẳn đấy chứ?

Diệp Thần lắc đầu, chân đá đá chiếc lá vàng rụng trên sân

-Về đây tầm 1-2 tuần gì đó, chủ yếu về nghỉ ngơi, xem qua công việc bên đây một chút. Giám đốc mới có vẻ chưa quen với công việc lắm...

-Tối mai bọn Cửu Vĩ gọi đi đấy, cậu đi không? Anh em lâu ngày chưa gặp. Địa điểm sáng mai nó sẽ báo.

-Ừm, cũng được, cậu nhắn cho tớ nhé

Cả hai đi thêm một lúc rồi ghé vào một quán cà phê ven đường.

-Cậu bị dạ dày đừng gọi cà phê.

-Ừ, tôi không gọi, thói quen này bỏ từ mấy năm trước rồi...

Nam Duy khuấy đều ly cà phê, hít một hơi thật dài rồi nói

-Cuối năm nay tớ sẽ cầu hôn Tiểu Phương... khi đó nhất định sẽ làm thật hoành tráng. Cho nên tổng giám đốc Diệp, phiền cậu cho tớ mượn tầng 3 khách sạn Kim Cương của cậu...

Diệp Thần cười lớn, nhìn chằm chằm vào Nam Duy

-Nam Duy tổng giám thừa sức mua cả một khách sạn, sao cậu lại bảo cho mượn hả. Một tối của tầng 3 của tớ sẽ lỗ mất bao nhiêu cậu biết không hả

Nam Duy lắc đầu cười, uống một ngụm cà phê rồi vỗ vai Diệp Thần

-Anh em chúng ta sẽ không chỉ vì một tầng khách sạn mà chia cắt chứ.

-Được rồi...thông báo sớm thời gian cho tớ, tớ sẽ sắp xếp...

Nam Duy thở dài bật điện thoại lên xem một chút

-Tớ vốn muốn mời cả cậu và Bình An đến...Vì hai người đều là những người bạn thân thiết nhất của tớ và Tiểu Phương, cho nên...

-Nếu cả hai đều xuất hiện ở đó, đối phương nhất định sẽ không thoải mái...tớ sẽ xem xét đến tầm nào, để có thể không phải chạm mặt với cậu ấy. Được rồi, cậu định tặng nhẫn kim cương mấy cara?

Bình An vừa đạp xe đến quảng trường mang đồ đến cho mẹ Trương. Mẹ Trương đang nghỉ ngơi trong lúc tập cùng với mấy người bạn.

-Tiểu An, hay con ở lại chờ mẹ về cùng đi, dạo này an ninh chỗ mình không ổn lắm, có vài vụ cướp. Mẹ đi cùng mấy bà bạn, con về một mình mẹ không yên tâm lắm.

Bình An cười xòa

-Không sao đâu mẹ, cũng chỉ có mấy tin đồn linh tinh thôi, hơn nữa đèn đường sáng như thế, chỗ ngã tư còn có camera, mẹ đừng lo.

Nói chuyện một lát thì Bình An cũng đạp xe về. Trên đường cậu còn ghé qua tiệm cà phê mua 2 phần về cả bánh ngọt nữa.

-Hình như nãy tớ thấy một người giống cậu ấy lắm...- Nam Duy kì lạ nhìn ra đường lớn

-Đừng đùa nữa...nói tiếp chuyện kia đi

Bình An đạp xe đến gần về tiểu khu thì xe có vấn đề, cậu không còn cách nào khác mà phải dắt bộ.

Về đến gần tiểu khu, qua ngã tư, Bình An nghe thấy tiếng cười nói đằng sau, càng đi nhanh hơn.

-Hù!- Một người đàn ông nhảy từ trong hẻm ra trước mặt cậu làm Bình An giật mình

Mấy gã đằng sau cười lớn. Bình An vẫn im lặng đi tiếp nhưng cư nhiên bị lôi lại

-Đứng lại nói chuyện đã...

-Tôi không quen các người.- Bình An gạt tay đang để trên vai mình ra.

-Ô...không quen thì bây giờ quen.- Người thanh niên lúc nãy bị Bình An gạt tay ra tiếp tục khoác vai cậu

Bình An hít một hơi dài rồi lên tiếng

-Buông tay...nếu không tôi gọi cảnh sát!

-Wow wow...bình tĩnh nào...chúng tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi mà...Xem nào, cậu bao nhiêu tuổi rồi, sinh viên năm mấy rồi? Năm 2, năm 3?

-Tôi là bác sĩ.- Bình An đẩy người thanh niên ra- Còn không tránh ra.

Vừa dứt lời, tiếng còi xe ô tô đằng sau vang lên và hai đèn sáng chiếu thẳng về phía trước làm mọi người giật mình.

Diệp Thần từ trước vốn có ý định đi đến tiểu khu của cậu, chỉ muốn lặng lẽ nhìn cậu nhưng rốt cuộc lại bắt gặp chuyện này. Mới ngày đầu tiên về nước sau nhiều năm không gặp nhau mà đã phải chạm mặt nhau 2 lần, anh đỡ trán cười khổ. Diệp Thần thề rằng anh không hề cố ý để Bình An thấy mình.

Diệp Thần mở cửa bước xuống xe, Bình An bất ngờ nhưng vì trời đã khuya nên Diệp Thần cũng không thấy được biểu cảm khuôn mặt của cậu.

-Anh là ai?- Người thanh niên đi tới

-Đây chẳng phải là cậu hai nhà Tiêu gia sao...khuya rồi không về nhà còn dẫn theo đám người này đi trêu chọc mọi người như vậy....Tiêu lão gia bận rộn, có lẽ sẽ không muốn nghe mấy tin này về con trai yêu quý của mình đâu nhỉ, Tiêu Sâm?

Tiêu Sâm hoảng hốt nhìn Diệp Thần, gã kéo tay người bên cạnh thì thầm

-Gã này là ai?

-Dạ, là...Diệp Thần, Diệp...con trai thứ 2 Diệp gia, đang là tổng giám đốc chuỗi

-Thôi được rồi...câm miệng.- Tiêu Sâm bực mình nhìn Diệp Thần.

Gã khó chịu, nghĩ đến lời dặn dò của ba mình, khi về nước, động đến ai chứ tuyệt đối không được gây thù oán đến Diệp gia...Gã cũng nghe ba mình nói, con trai thứ 2 cũng từ NY về C quốc lần này, Tiêu Sâm thở dài, rồi cười lớn

-Trời tối nên em không thấy anh, Diệp Thần...chỉ là bọn em đi dạo loanh quanh thôi...gặp được bạn cũ.- Nói rồi khoác tay lên vai Bình An

-Tôi không quen anh!- Bình An lạnh lùng gạt tay Tiêu Sâm ra

Tiêu Sâm được phen giận dữ, chưa ai dám gạt tay gã ra đến 3 lần như người này.

Một bác sĩ hơi gầy, ngũ quan xinh đẹp, cả người phảng phất mùi thơm dìu dịu chứ không phải là mùi bệnh viện hăng hắc kia. Tiêu Sâm chưa kịp nói gì thì Diệp Thần đã lên tiếng

-Cậu ấy là bạn cũ của tôi...khuya rồi, các cậu về đi

-Hahahaa....trùng...trùng hợp quá nhỉ...Vậy khi khác gặp anh sau, Diệp Thần...

Trước khi đi còn nhìn Bình An, trong mắt hiện lên tia thích thú, có chút giận dữ xen lẫn thích thú.

Đợi cho đến khi Tiêu Sâm đi rồi, Diệp Thần mới ho một tiếng, anh cào cào vạt áo, lên tiếng

-Lâu rồi...không gặp em...Em vẫn khỏe chứ?

-Cảm ơn, tôi vẫn khỏe...Lúc nãy , cảm ơn anh...

-Em...

-Nếu không có chuyện gì nữa thì xin phép tôi đi trước...- Bình An mím môi quay đi

Diệp Thần không giữ Bình An lại nữa, anh im lặng cho tay vào túi quần đứng đó nhìn cậu đi vào bên trong, dần bị bóng tối cuốn đi trong những cơn gió đêm miên man. Diệp Thần vào xe, anh hút một điếu thuốc cho tinh thần thanh tỉnh.

Anh không biết mình nên nói thêm câu gì khi đối diện với cậu, những lời nói ngọt ngào thương nhớ hết thảy rốt cuộc bị dồn nén lại trong lòng , vẫn là không dám mở lời, điều duy nhất sợ hãi đó là những lời cự tuyệt đầy xót xa như nhiều năm trước dưới hoa tử đằng.

Em đã lạnh lùng đẩy anh ra xa, dưới cả vùng trời tím ngắt hoa tử đằng, cũng trên con đường ấy, lần đầu chúng ta gặp nhau, rồi cũng ở đó mà chia tay.

Em đã mỉm cười như thế, nụ cười trong cơn mưa nặng nề ám ảnh anh cho đến tận bây giờ, nụ cười của em là đẹp nhất, cũng là xót xa nhất...

Diệp Thần bật cười khởi động xe rồi đi ra khỏi tiểu khu mà không biết, trên tầng cao xa xa kia, có một người con trai đứng trong căn phòng tối lặng lẽ nhờ ánh đèn le lói ngoài đường trộm nhìn anh, nước mắt không kìm được mà lăn dài, miệng mấp máy hai từ Xin lỗi...

Sáng hôm sau, lúc Diệp Thần đang ăn sáng thì bác Niên đi vào, nói có một cậu trai trẻ tên Bách Vân tìm anh. Diệp Thần gật đầu đứng dậy đi vào trong phòng tắm

-Bác cho cậu ấy vào đi, bảo cậu ấy chờ cháu ở phòng khách.

Bách Vân vừa thấy Diệp Thần thì vui vẻ cười thật tươi

-Đã nhiều năm không trở lại đây, hôm nay em rất muốn đi chơi dạo quanh thành phố, anh dù mấy năm không về nhưng ít ra vẫn còn hơn em...

-Cho nên?- Diệp Thần đặt xuống trước mặt Bách Vân ly cà phê, thoải mái vắt chân ngồi đối diện với y

-Anh đi cùng em nhé?- Bách Vân cười, nâng ly cà phê lên uống- Thơm quá, cà phê nhà anh đúng là chất lượng luôn!

Diệp Thần cười như không cười, cầm lấy tờ báo sáng nay vừa mới mang đến rồi nói

-Cà phê nhà tôi chỉ mời khách, tôi không uống bao giờ...

Bách Vân ngạc nhiên đặt ly cà phê xuống, tròn mắt nhìn Diệp Thần

-Cà phê ngon như vậy, anh lại ghét bỏ sao...thật sự rất phí

-Cậu ấy từng nói tôi không được uống cà phê, cho nên từ mấy năm trước đã bỏ hẳn rồi...

Bách Vân mím môi, im lặng rồi nói

-Cậu ta rốt cuộc...nói gì anh đều nhớ, đều nghe hết sao?

-Cậu ấy là bác sĩ, rất giỏi, tôi từ vài năm trước, đã trở thành bệnh nhân bất đắc dĩ của cậu ấy, thế nào lại không nghe lời cho được? Hơn nữa khi đó, cậu ấy lo lắng cho tôi là thật lòng...

Bách Vân nhíu mày

-Anh không được uống cà phê?

-Tôi bị đau dạ dày, cậu ấy là người duy nhất quan tâm đến bệnh của tôi, cho nên cũng là người duy nhất để tôi nghe lời...Chờ tôi thay đồ rồi đưa cậu đi, hôm nay tôi cũng muốn ra ngoài chơi một chút

Bách Vân nhìn theo Diệp Thần đi lên lầu mà trong lòng ngập tràn khổ sở, cho đến hiện tại, anh vẫn không quên người đó, và mình vẫn chỉ là khách đến chơi của anh không hơn không kém....