Chương 28

Ăn xong, Bình An ghé qua một tiệm bánh sinh nhật nho nhỏ, hôm nay là sinh nhật của mẹ cậu.

Từ sau khi chia tay Diệp Thần, thái độ của mẹ thay đổi rất nhiều. Mẹ Trương vốn là người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, khá độc lập, đối với con cái thì nghiêm khắc hơn chồng một chút, nhưng hiện tại, lúc nào cũng chăm lo đến Bình An từng chút một. Bình An nhiều khi cũng không hiểu, hoặc đôi lúc, cũng chẳng muốn hiểu... Mẹ không đề cập đến chuyện gặp gỡ người này người kia nữa, nhưng Bình An lại có chút buồn... Gần một tháng trước, lúc cả nhà đang xem ti vi, có tin về một cặp đôi đồng tình nam kết hôn, mẹ đang vui vẻ thì bỗng giận dữ bắt chuyển kênh.

Bình An thở dài, có lẽ chuyện gì mẹ cũng đều chấp nhận được, ngoài chuyện đó...

Lúc Bình An bước vào trong nhà, mọi người đang bận rộn nấu nướng chuẩn bị bữa tối hoành tráng. Mẹ Trương hôm nay được ngồi nghỉ ngơi, ba không cho vào bếp, hôm nay một mình ba bao trọn cả phòng bếp, tuy ba rất ít nấu nướng nhưng mỗi lần có dịp quan trọng thế này thì tài nghệ của ba không thể chê vào đâu được.

-Tiểu An về rồi hả. Con lên lầu tắm rửa đi

-Dạ mẹ, chị hai về chưa mẹ?

-Vừa nãy con bé gọi bảo về trễ một chút vì đang tắc đường.

Mẹ Trương mỉm cười treo khăn len lên giá cho cậu.

Buổi tối, cả nhà quây quần bên một bàn ăn đầy những món ăn truyền thống, cả vài món của Pháp, hai chai rượu vang đỏ trên bàn, ánh nến lung linh, cả hoa hồng cũng thành một bó cắm trong một lọ thủy tinh đẹp, tất cả đều là một mình ba Trương làm hết. Ánh mắt mẹ long lanh, hết thảy đều là vì cảm động mà không nói lên lời. Nhìn ba mẹ mỉm cười hạnh phúc, Bình An cũng vui vẻ, rồi bất chợt mà nhớ đến trước kia, hôm ấy là sinh nhật của cậu, Diệp Thần cũng bao trọn một tầng của nhà hàng nổi tiếng, khi đó cậu cũng cảm động, cũng nghẹn ngào...

Buổi tối đầm ấm đầy ắp tiếng cười cũng trôi qua. Ăn tối, dọn dẹp xong, mọi người ngồi lại nói chuyện phiếm.

-"Cái tên Frieden T đã soán ngôi ở vị trí số 1 trong top những công ty thành công năm nay. Và không ai khác, giám đốc Daniel Diệp, người sáng lập tập đoàn Frieden T hiện sẽ ở đây cùng chúng ta vài phút."

Bình An vừa bê đĩa hoa quả ra phòng khách thì giật mình, mọi người trong nhà cũng ngạc nhiên không kém vì trên ti vi bây giờ, Daniel Diệp không ai khác là Diệp Thần.

-Đây chẳng phải là- Thanh Mẫn chưa nói hết câu thì nhớ ra, bối rối không nói tiếp nữa

Mẹ Trương có chút bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng chuyển sang kênh khác.

-Ăn dưa đi Tiểu An, dưa này đặc sản đó con.

Đêm nay, Bình An trằn trọc mãi. Cũng lâu rồi cậu mới mất ngủ như hôm nay, bởi lẽ những đêm mất ngủ, chung quy cũng vì người đó. Đã bao lâu cậu không gặp rồi, cũng bao lâu chưa nhìn thấy ảnh người đó... Lúc nãy chỉ thoáng qua, nhưng đôi mắt nâu sáng ngời ấy, gương mặt ấy, thậm chí chỉ lướt qua như vậy, cũng đủ làm trái tim cậu nhói đau thêm một lần.

Binh An bật khóc, và cũng lâu rồi, cậu chưa khóc thế này. Cả căn phòng chỉ sáng lên ngọn nến ở trên tủ, mập mờ không rõ ràng, còn cậu thì lặng lẽ nước mắt lăn dài.

Bình An nghĩ rằng, đã có thể quên đi người này, một chút, nhưng hóa ra nỗi nhớ chỉ là ngủ sâu, đến khi bị đánh thức, thì cả trái tim lại cồn cào.

Thật là tệ! Anh vì sao đã bỏ đi rồi, lại vẫn khiến em đau đến vậy...

Mùa đông năm nay có vẻ khắc nghiệt hơn năm ngoái, nhưng cũng vẫn cứ thế chậm rãi lạnh lẽo qua đi.

Bình An đạp xe trên đường tử đằng, bất giác một bông hoa rơi xuống giỏ xe cậu. Đỗ lại ven đường, lặng một lâu nhìn ngắm bông hoa màu tím dịu dàng này, cậu mỉm cười có phần chua xót

Con người mơ hồ là khó quên nhất

Vì mãi lưu lại giấc mộng ấy

Con người lãng mạn là người khó thanh tỉnh nhất

....

Hoa tử đằng, tâm tư đón gió cũng như bình minh lúc đêm dài

Càng muốn mạnh mẽ nở rộ, thì tiếng cười càng lặng im...

Có người từng nói, chuyện tình cảm, đến lúc chia ly, đến cuối vẫn chỉ là mơ hồ không rõ ràng, không chân thật, không cần thương nhớ, không cần dày vò, chậm rãi mà quên đi, rồi sẽ quên, rồi sẽ hết đau, hết thương hết nhớ...

Bình An cuối cùng cũng ngủ, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.

Mối quan hệ của Bình An cùng Nam Duy có chút xa cách hơn xưa, nhiều lần đi ăn cùng nhau phần lớn là vì có Tiểu Phương, người yêu của Nam Duy lại chơi khá thân với Bình An. Nhưng những cuộc gặp gỡ ấy, không một lần nhắc đến Diệp Thần. Ban đầu cũng rất muốn biết người đó hiện tại đang sống thế nào, nhưng năm tháng trôi qua, sự tò mò với sự quan tâm lo lắng nhớ thương ấy, gom lại đã cất giữ đi rồi...

-Bình An này, Tiểu Lan đang ốm, con bé hôm trước đi tình nguyện về nên sốt rất cao, tối nay con dành thời gian ra đến thăm con bé nhé. Mang giúp mẹ túi này, mẹ làm mấy món bổ dưỡng cho con bé. Tối nay mẹ có cuộc họp ở hội thảo không thể vắng mặt, nói với Tiểu Lan, mẹ sẽ sang vào hôm khác..

Bình An mặt không đổi sắc nhìn túi đồ rồi lên tiếng

-Để con đến là được rồi, cũng chỉ là sốt thôi, không có gì nghiêm trọng, hơn nữa, mẹ của cô ấy cũng nói chuyện điện thoại với con rồi...

-Vậy....được rồi

Dạo này Bình An ăn uống đều không ngon, 2 tháng thì bị sụt mất 3 cân, cậu thở dài, cũng không rõ là làm sao.

Ăn tối xong, cậu chuẩn bị đến nhà Tiểu Lan. Chỉ cần đi một chuyến xe buýt tầm 15 phút là tới, cũng lâu lắm rồi không đến thăm nơi đây, Bình An có chút hoài niệm... Trước đây nhà Bình An cũng ở đây, hai nhà trở thành hàng xóm vô cùng thân thiết, đến mức, phát sinh chuyện tình cảm mà Tiểu Lan không thể phủ nhận, để rồi lại héo úa, cậu mỉm cười có chút khổ sở...

Đơn phương một người đã khổ sở rồi, mà tình cảnh của cậu, biết là yêu thật nhiều nhưng vẫn phải buông, còn đau lòng hơn rất nhiều...

-Bình An, cháu đến rồi...

Tiểu Lan nhợt nhạt nằm giường, hai mắt nhắm lại, lông mi có chút run rẩy

-Con bé...nãy vẫn còn thức mà...

-Không sao đâu ạ, chắc em ấy còn mệt...

Lúc Bình An về rồi, Tiểu Lan mới chậm rãi mở mắt, nước mắt lăn dài. Cô thực sự không muốn đối diện với cậu lúc này. Nhớ lại lần trước vô tình nhìn những tấm ảnh trong điện thoại của Bình An, Tiểu Lan đã bàng hoàng biết bao. Những tấm ảnh cậu chụp cùng Diệp Thần, cả hai nắm tay, ôm ấp vô cùng tình cảm. Biết giữa hai người đã xảy ra chuyện mà Bình An vẫn lưu mấy tấm ảnh ấy trong điện thoại, Tiểu Lan càng hết sức thương tâm. Buổi tối hôm đó vì buồn mà dầm mưa cho nên mới sốt cao như vậy...

Bình An ngồi chờ xe buýt, trên tivi lớn ngoài đường đang chiếu quảng cáo loại kem mà Bình An rất thích bỗng dưng đột ngột chuyển sang thành gương mặt của Diệp Thần, phóng đại rõ ràng làm Bình An giật mình.

Cậu chăm chú lặng ngắm gương mặt đang mỉm cười ấy, chăm chú đến mức nước mắt lăn dài từ bao giờ.

Xe buýt đến, Bình An ngồi trên xe mà vẫn còn dõi theo hình ảnh đó. Cũng đã hơn nửa năm rồi, người đó, có lẽ vẫn sống rất tốt, à, còn vô cùng thành đạt nữa

Có lẽ vẫn còn độc thân, không thể nào, người ưu tú như vậy, chắc là đã có người yêu rồi hay không, một gia đình hoàn hảo, một cuộc sống có lẽ là vô cùng hạnh phúc...

Cậu bật cười, vậy còn mình, vẫn cứ hoài niệm người đó, vẫn run rẩy khi nghe ai đó vô tình nhắc đến tên anh, vẫn không kìm được khi thấy hình ảnh anh, và hàng đêm vẫn một mình lặng ngắm những tấm ảnh trong quá khứ với những kỷ niệm xưa cũ. Nhưng cũng do mình, đoạn cảm tình này mới có kết cục bi thảm như vậy, chung quy lại, cuối cùng vẫn do mình...

Đứng dưới đèn đường trong tiểu khu, Bình An lặng người. Trăng hôm nay tròn quá, vẫn nhớ tối hôm ấy người đó đưa về nhà, cả hai đứng nắm tay dưới ánh đèn nhìn trăng

-Anh sao chăm chú nhìn vậy...có gì sao?

-Trăng hôm nay sáng quá, lại tròn nữa...anh rất thích ngắm trăng thế này, hầu như đêm nào trước khi ngủ cũng đều như vậy, thành thói quen...

-Không nhìn ra Diệp Thần lại là người lãng mạn vậy nha

-Bởi vì khi nhìn trăng sẽ như thấy em... có lần anh từng nghĩ, dù ở bất cứ nơi nào, khi không ở bên em, nhìn lên trăng trên kia, là như thấy em rồi, bình yên như vậy...Tiểu An