Chương 25

Bình An cùng Diệp Thần về khách sạn thì lúc này gặp Tiểu Lan đang đứng ở quầy lễ tân.

-A...Bình An, bây giờ anh mới về? Đây là...

Bình An mỉm cười gật đầu

-Đây là bạn anh, Diệp Thần. Ừm...còn đây là Tiểu Lan, gia đình cô ấy cùng gia đình em đi du lịch lần này.

-Xin chào.- Diệp Lan lịch sự đưa tay ra

Tiểu Lan cũng gật đầu bắt tay đáp lại.

-Vậy là hai người tình cờ gặp nhau ở đây...?

-Ừm, tôi có chuyện đi công việc ở X thị, vừa hay gặp Tiểu An

Nói đoạn, anh vươn tay ôm lấy vai Bình An mỉm cười, cậu ho một tiếng, gương mặt có chút nóng. Kì thực hành động này quả thực vô cùng bình thường giữa hai người bạn nam, nhưng mà mối quan hệ của hai người là người yêu, hơn nữa lại đứng trước mặt một người khác mà nói dối thế này, vừa ngượng lại vừa thú vị

-Hay chúng ta ra sảnh ngoài nói chuyện đi. – Tiểu Lan mỉm cười đề nghị

-Em có mệt không?- Diệp Thần quay sang hỏi Bình An

Cậu cười cười trả lời

-Không...không sao. Nói chuyện một chút cũng được. Em cũng chưa buồn ngủ

Tiểu Lan mỉm cười đi trước.

-Mời mọi người chọn đồ uống.- Bồi bàn đem menu tới

Diệp Thần đẩy menu đến trước mặt Tiểu Lan rồi nói

-Tiểu Lan, cô chọn trước đi

-Cho tôi một ly Margarita. Bình An, anh vẫn uống nước ép dâu tây phải không?

Bình An cười lắc đầu

-Anh không thích dâu tây. Cho tôi một nước cam ép.

-Cho tôi một ly Mai- Tai.

Chờ khi người phục vụ đi rồi, Diệp Thần mới cười nói

-Bình An từ năm ngoái có lần bị dị ứng dâu tây nên từ đó đến nay đều không thể uống hay ăn gì có liên quan đến dâu tây.

Tiểu Lan ngạc nhiên

-Ngày trước anh vẫn ăn bình thường mà...sao lại lạ vậy nhỉ. À, tôi là bạn từ bé của Bình An, trước đây có đi du học ở Mỹ, hiện tại đang làm nhà thiết kế. Chắc là anh Diệp Thần cũng không có vẻ đơn giản

Diệp Thần bật cười

-Ý cô là sao...

-Nhìn anh tôi thấy hình như có vẻ rất thành đạt đi.

-Anh ấy là giám đốc của chi nhánh Y của Diệp thị. Là đàn anh của anh khi còn ở trường đại học

Tiểu Lan cười nhấp một ngụm rượu cocktail rồi nói

-Quả là rất thành đạt a.

-Hai người quen biết từ nhỏ sao?

Tiểu Lan gật đầu cười

-Gọi là gì nhỉ, giống như là thanh mai trúc mã đi.

Bình An trong lòng muốn nổ ầm một tiếng, Diệp Thần cười thực tươi nhưng dưới bàn, chân đá đá cậu vài cái

Em xem, bây giờ lại xuất hiện một thanh mai trúc mã xinh đẹp thật

So sánh chút thôi mà, anh cái đồ nhỏ mọn

Tiểu Lan ngạc nhiên nhìn hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau

Ba người nói chuyện khách sáo một lát rồi về phòng nghỉ. Bình An còn ghé qua phòng Diệp Thần một lát, đại khái là có người ghen một chút, cậu phải hảo hảo nói chuyện với người ấy.

-Ngủ ngon, tối mai rảnh anh sẽ qua thăm em. Đi đường bình an nhé.

Mùa hè rực rỡ nhất cuối cùng cũng trôi qua với những thời gian ngọt ngào của tất cả. Cuối thu, tử đằng trên đường vẫn chịu khó nở, tím nhẹ bao quanh những chùm lá xanh bên đường, như những đốm sáng vụt lên trong những cơn gió thu lành lạnh. Thành phố khoác lên trên mình một màu buồn héo úa...

Hôm nay Bình An được nghỉ ở trường nên quyết định đi mua quần áo. Nhớ lại nụ cười mê hồn của Diệp Phong, vẫn là thói quen cũ, cậu luôn ưu tiên những cửa hàng có hình ảnh của Diệp Phong trước. Bình An muốn mua cho Diệp Thần một chiếc áo choàng dài

-Anh mua tặng bạn nam?

-Ừm, đúng vậy. Anh ấy cao 1m90, người tương đối, hơi gầy một chút.

-Vậy anh có thể chọn những kiểu áo này

Bình An sau một hồi cũng chọn được một chiếc áo khoác dài màu be cho Diệp Thần.

Lý do chủ yếu vì hôm qua Diệp Thần nói rằng tối nay sẽ mời Bình An đi ăn tối, nhắc nhở cậu nên ăn mặc đẹp một chút. Bình An khi đó nghe xong thì buồn cười, chẳng lẽ bình thường mình luôn ăn mặc xấu xí chắc.

-Tối nay con không ăn cơm đâu mẹ. Con ăn ngoài với bạn rồi

-Nhớ về sớm đó Tiểu An, dạo này trị an khu mình không được tốt lắm. Con sắp xếp một buổi để đi chơi với Tiểu Lan nhé, mấy lần con bé đến nhà mình chơi con đều đi vắng.

-Vì thế nên con phải đi chơi với em ấy?- Bình An ngạc nhiên cắn miếng bánh

-Thằng bé này, con là đàn ông, phải ra dáng một chút. Không nói nhiều, sắp xếp rồi nói cho mẹ, để mẹ nấu cho một ít thức ăn mang đi. Thời tiết này thích hợp nhất vẫn là đi dã ngoại.

Bình An thở dài gật đầu. Buổi tối đúng 7 rưỡi, Diệp Thần có mặt ở trước tiểu khu nhà Bình An, cậu đã đứng sẵn ở thang máy, vui vẻ mà chạy xuống

-Hôm nay em nhanh nhẹn hơn đấy, tiến bộ rồi.

-Hừ, anh nói vậy người khác nghe thấy sẽ nghĩ em luôn luôn chậm chạp à

Tối nay hai người ăn tại một nhà hàng Hàn Quốc. Chỗ ngồi gần cửa sổ lấp lánh ánh đèn

-Anh lại không ăn được nhiều rồi.- Bình An nhíu mày- Ở đây hầu như toàn đồ cay còn gì

-Vậy để em ăn nhiều hơn một chút, ăn cả phần của anh luôn.

Hai người như bình thường cùng nhau nói chuyện phiếm, đủ thứ trên trời dưới đất. Lúc cả hai im lặng cùng nhìn ra ngoài thì Diệp Thần mới nói

-Hôm nay mời em đi ăn tối cũng là nói cho em biết, ngày mai anh đi công tác bên Mỹ. Có một vài dự án cần được anh xem xét...

-Vậy...vậy à. Anh sẽ đi bao lâu?

-Có thể ít nhất là 2 tuần. Vì đột xuất nên hôm nay mới nói cho em được.

Bình An mỉm cười lắc đầu

-Không sao...

Ngoài mặt lãnh đạm một chút, trong lòng thì kêu gào, tên chết tiệt, đi xa đi lâu như vậy mà không bảo trước, mình sẽ khổ tâm chết mất

Diệp Thần bật cười xoa đầu cậu.

Hai người ăn tối xong thì đi xem phim. Bộ phim lần này là về một câu chuyện tình yêu có kết thúc buồn. Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, ngồi trên xe rồi, Bình An vẫn sụt sịt làm Diệp Thần không khỏi buồn cười

-Em thật là...người yêu của em đi xa em không khóc, vậy mà xem phim xong em lại khóc được

-Anh còn cười. Em mới không buồn, anh đi bao lâu thì tùy!

Diệp Thần lắc đầu hôn lên trán cậu

-Câu chuyện vừa nãy, vì hai người không có niềm tin ở nhau, cái tiên quyết trong tình yêu, nên sau nhiều thử thách như vậy, chia tay không có gì là ngạc nhiên...em cũng không phải khóc lóc nhiều như vậy chứ. Anh tủi thân đó

Bình An hừ lạnh

-Em xem, nước mắt nước mũi tùm lum hết trên áo anh rồi. Mà bây giờ, em cũng nên nói xem, cái túi này em cầm từ nãy giờ là gì chứ. Hửm, quà cho anh à?

Diệp Thần bỏ qua ánh nhìn không mấy thiện cảm của Bình An mà lấy áo từ trong túi ra

-Đẹp thật, em cũng có mắt nhìn đấy chứ. Cái áo này rất hợp với anh đó.

-Anh định tự luyến đến bao giờ nữa hả.

Bình An tạm biệt Diệp Thần, không khỏi lưu luyến, người này cứ thế đi lâu như vậy, thật là đáng giận!

-Con về rồi ạ

-Ừm.- Mẹ Trương đang xem ti vi thì chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào trong phòng

Bình An ngạc nhiên nhìn mẹ, lắc đầu không hiểu.

Hơn 10 giờ đêm, Bình An đang nhắn tin cho Diệp Thần giục anh ngủ sớm, vui vẻ cười.

-Bình An, mẹ có chuyện muốn nói.

-Ân, mẹ vào đi

Bình An tâm trạng vui vẻ cười hì hì

-Con chưa ngủ à, đang nhắn tin với ai vậy?

-Một người bạn thôi mẹ, có chuyện gì không để ngày mai được ạ?

Mẹ Trương mặt không đổi sắc nhìn Bình An

-Là Diệp Thần à?

Bình An ngạc nhiên không hiểu lắm

-Mẹ hỏi, con đang nhắn tin với Diệp Thần phải không?

-Con...

Mẹ Trương mím môi nói tiếp

-Lý do con nhất định không chịu qua lại với Tiểu Lan, có phải là vì thằng bé đó?

-Mẹ...? Mẹ đang nói gì vậy...? Con không- Bình An sửng sốt không dám tin vào tai mình vừa nghe bà nói gì

Cậu bối rối, nhưng vẫn ngồi im nhìn thẳng vào bà

-Con còn phủ nhận? Hay mẹ phải nói ra hết tất cả? Bình An, con vốn là đứa hiểu chuyện, chưa bao giờ cố tình làm trái ý ba mẹ, cũng không phải nói dối...

Trái tim Bình An như nảy thật mạnh, cậu vẫn bình tĩnh trả lời

-Mẹ rốt cuộc...muốn nói điều gì...? Chuyện gì mẹ phải nói...hết tất cả?

-Con xem đi!

Nói rồi, bà ném chiếc điện thoại của mình xuống trước mặt Bình An. Cậu bất ngờ, trên màn hình là ảnh chụp hai người đi ăn tối vừa nãy, còn có Diệp Thần nắm lấy tay cậu. Còn ảnh cả hai ngồi ở công viên sau khi xem phim xong, ảnh anh hôn lên trán cậu,.., hết thảy là chụp vừa rồi

-Mẹ...những bức ảnh này...mẹ cho người theo dõi con...?

-Nếu không vì phải ra ngoài lấy đồ giúp ba con, mẹ đã không thấy được những cảnh này. Con định giấu đến bao giờ! Con nghĩ, mẹ sẽ nhờ người ngoài xem những chuyện mất mặt này của con rồi chụp gửi về cho mẹ sao? Mẹ chưa bị điên đến độ đó, suốt tối, tôi đi theo các người, nuốt nước mắt vào trong mà chụp lại. Trương Bình An, con rốt cuộc còn tỉnh táo hay không? Suốt thời gian vừa qua, hai đứa đã qua lại sau lưng chúng tôi, con còn coi mẹ là mẹ nữa không!

Bình An sững sờ, cậu không dám tin những gì mà mình nghe thấy, cả người run rẩy, chưa bao giờ cậu trải qua cảm giác đó, trái tim như bị bóp thật chặt, hung hăng chà đạp đến đau đớn.

-Mẹ...con đã sai vì không nói với mẹ chuyện con và Diệp Thần quen nhau, nhưng

-Biết sai mà vẫn còn tiếp tục?-Mẹ Trương giận dữ

-Việc không nói với mẹ, con nhận là con sai...còn việc...con và Diệp Thần có tình cảm với nhau, không hề...không hề sai!

Mẹ Trương sửng sốt nhìn Bình An, bà hít một hơi, ôm lấy ngực mình

-Con...có giỏi thì lặp lại lần nữa...lặp lại lần nữa cho mẹ. Có phải...có phải thằng đó đã cho con uống cái gì, mê hoặc con cái gì, uy hϊếp con cái

-Mẹ...là con tự nguyện. Tình cảm của con và Diệp Thần đều là

-CÂM MIỆNG!- Mẹ Trương nói lớn- Đến giờ phút này....con còn cố chấp...Con...

Mẹ Trương mím môi, kìm nén cơn đau trong l*иg ngực mà ngồi xuống giường

-Mẹ...đã khuya rồi, con đỡ mẹ về phòng, chuyện này

-Không cần! Con buông ra....Trương Bình An, ngay bây giờ, ngay bây giờ con gọi điện cho nó...cự tuyệt hết tất cả, chấm dứt hết tất cả!

-Mẹ....? Tại sao có thể bảo con làm như thế?

Hốc mắt Bình An đỏ hoe, đôi mắt mở thật lớn, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn. Cậu quay mặt đi, không muốn để mẹ nhìn thấy những giọt nước mắt ấy.

-Bình An...đừng làm mẹ thất vọng

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên trong căn phòng tịch mịch. Cậu ôm lấy chân, chôn mặt giữa hai đầu gối, điện thoại gọi nhỡ hai cuộc từ Diệp Thần mà Bình An không có cách nào trả lời lại

Cánh cửa sổ để mở, gió mùa cuối thu không ngừng thổi vào phòng, trong lòng như bị gió làm lạnh lẽo. Không biết nên làm gì, đầu óc cậu hiện tại trống rỗng, Bình An chưa bao giờ nghĩ đến, chia tay, lại nhanh như vậy?

Diệp Thần, có thể nói cho em biết phải làm sao không...?

Chương 26 sẽ ra sớm a ~