Sau khi đại hội thể thao kết thúc, mọi người đều bình luận về mối quan hệ giữa Tống Từ Nhất với An Hảo. An Hảo vì vậy mà cũng nhận được nhiều ánh mắt bất thiện, nhưng cô đều xem nhẹ không thấy, coi như không bận tâm đến.
Về đến nhà, cuối cùng An Hảocũng không giấu diếm được mẹ của mình, bị phát hiện chuyện đi làm thêm, Lâm Uyển cự tuyệt không cho cô tiếp tục, An Hảo cũng chỉ thở dài không có cách nào khác. Bèn tìm dì Quyên ở tiệm mỳ nói chuyện, tìm một lý do để xin phép. Dì Quyên vốn còn muốn giữ An Hảo ở lại, dù sao khoảng thời gian này mọi công lao đều thuộc về An Hảo, nhưng An Hảo uyển chuyển cự tuyệt, dì Quyên cũng đành thanh toán tiền lương cho cô, không nỡ để cô rời đi.
Ngày mùa hè chói chang, thời tiết oi bức, cửa sổ mở ra, thi thoảng mở ra thi thoảng sẽ có những cơn gió nhẹ thổi vào. An Hảo lẳng lặng ghé mặt lên bàn, nhắm mắt lại. Mái tóc nhẹ bay trong gió, hàng lông mi cong dài, đôi môi đỏ kiều diễm, giống như một con búp bê vậy. Không giống với Trương Dương gợi cảm chói mắt kia nhưng ở An Hảo lại mang một vẻ đẹp an tĩnh mỹ hảo.
Trên diễn đàn của trường vừa đăng lên một tấm hình, được mọi người điên cuồng chia sẻ, người trong tấm hình đó, ghé mắt vào bàn ngủ, tạo nên bức tranh đẹp không tưởng nổi.
Sở Hiên sợ hãi thán phục: “DM, ngủ mà cũng đẹp được như vậy sao?”
Lục Minh Hạo: “Cái gì cơ?”
Sở Hiên bèn đưa tấm hình đó cho Tống Từ Nhất và Lục Minh Hạo nhìn xem. Tống Từ Nhất sau khi nhìn thấy tấm hình lại hoảng hồn. Lục Minh Hạo thì cảm thán: “Quả nhiên lớn lên đã đẹp rồi thì làm gì cũng đẹp thôi.”
Lúc này Tống Từ Nhất mới kịp phản ứng, đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài.
Sở Hiên: “Ey ey lão đại, cậu đi làm gì?” nhưng không nhận được câu trả lời.
Một lát sau, mọi người liền phát hiện, diễn đàn kia đã không tìm thấy, tấm hình mà mọi người đang bàn tán sôi nổi cũng mất tung vô ảnh.
Sau khi tan học, An Hảo một mình trở về nhà, ánh nắng chiếu xuống tạo thành chiếc bóng kéo dài trên đường. Đột nhiên sau lưng có người hô lên.
“Cậu chính là An Hảo? Chính cậu là người dám quyến rũ Tống Từ Nhất sao?” Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn động lòng người đang vênh vang đắc ý nhìn An Hảo, không hề che giấu ánh mắt xem thường với cô. Mấy cô gái bên cạnh cũng nhìn cô tràn đầy ác ý. Đằng sau còn mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh đứng cạnh, ánh mắt háo sắc dò xét trên người cô từ trên xuống dưới. An Hảo chửi thầm trong lòng, tiếp đó lựa chọn không nhìn thấy quay người rời đi.
“Hử? Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu bị điếc à?” Cô gái mặt đỏ bừng chỉ vào An Hảo hét lên. An Hảo vẫn tiếp tục hờ hững. Cô gái đứng bên cạnh cô ta bèn nói: “Chị Tú Tú, cậu ta đây là đang khinh thường chúng ta đó, thật quá đáng. Cho cậu ta biết chút mùi vị đi.” Sau khi Tú Tú kia nghe thấy, ánh mắt độc ácnhìn chằm chằm An Hảo, cắn răng nói: “Cậu lại dám không coi trọng tôi, có biết tôi là ai không?”
An Hảo cảm thấy có chút buồn cười, nhếch môi: “Vì sao tôi lại phải để ý đến cậu, cậu nghĩ tôi đang để ý cậu à?” An Hảo cười cực kì quyến rũ. Mấy người đứng bên cạnh Tú Tú kia nhìn đến ngây dại. Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người các cậu còn chưa ra tay, chờ cái gì nữa?” Mấy người kia kịp phản ứng lại, tiến về phía An Hảo.
An Hảo chuyển động cổ tay, không hề sợ hãi chuẩn bị nghênh chiến. Đột nhiên một đôi bàn tay hữu lực khớp xương rõ ràng giữ lại tay cô, kéo về sau một chút, An Hảo không kịp chuẩn bị đã ngã vào một l*иg ngực rắn chắc mà ấm áp.
An Hảo quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt điển trai sáng sủa nhưng cũng rất lạ lẫm.
Anh buông cổ tay An Hảo ra, quay người lại ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Các cậu nhiều người như vậy mà lại đi ức hϊếp một cô gái nhỏ có gì tốt?”
“Mày là ai, ít xen vào chuyện của người khác đi.” Một tên lưu manh hung hãn nói. Tú Tú kia lúc này cảm thấy anh có chút quen mắt liền hỏi: “Anh là ai?”. “Hà Dịch Dương.” Anh cũng không thèm nhìn cô ta mà trả lời. Nhưng Tú Tú kia sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, vội gọi mấy người kia quay lại, xoay người chạy đi.
An Hảo cảm thấy có chút kì quái, nhưng không nói gì, lẳng lặng nhìn Hà Dịch Dương.
Hà Dịch Dương vừa quay đầu liền bắt gặp đôi mắt An Hảo đang nhìn chằm chằm anh, phảng phất như yêu tinh hút hồn người. Anh chưa từng gặpcô gái nào mang vẻ đẹp diêm dúa nhưng lại không hề dung tục như vậy. Giữa bầu không khí đó, An Hảo chủ động mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này Hà Dịch Dương mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Không có gì, quên chưa giới thiệu trước, anh là Hà Dịch Dương, còn em thì sao?”
“Em tên An Hảo,vừa nãy cảm ơn anh.” An Hảo vừa cười vừa nói. Hà Dịch Dương lại ngẩn người, thầm mắng trong lòng rằng mình không có tiền đồ, vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh đưa em về nhà, nói không chừng bọn chúng sẽ quay lại tìm em gây phiền phức.” Hà Dịch Dương nở nụ cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời. An Hảo chỉ cười không nói, nhấc chân đi, anh cũng vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi, Hà Dịch Dương không ngừng hỏi cái này cái kia, miệng liến thoắng không ngừng, An Hảo cũng thi thoảng đáp trả.
Đến cửa nhà, Hà Dịch Dương vẫn không ngừng quấn lấy An Hảo, cuối cùng hỏi xin số điện thoại của An Hảo.
Tắm xong, An Hảo nằm trên giường, đùa nghịch những ngón tay tinh tế của mình, đột nhiên nghĩ đến cô gái tên Tú Tú kia, thấy từ trong miệng cô ta thốt lên ba chữ Tống Từ Nhất, ánh mắt cô hơi trầm xuống, lại nhớ đến phản ứng của bọn họ khi nghe thấy Hà Dịch Dương, liền nghi ngờ thân phận của anh ta. Càng nghĩ nhiều sẽ càng loạn, cô bèn kéo chăn ra bịt kín, không muốn nghĩ ngợi nữa, đi ngủ.
Đêm khuya, Tống Từ Nhất đứng bên ban công hút thuốc, điện thoại di động vang lên một tiếng. Anh cúi đầu xuống nhìn, không tự chủ được cong môi lên, ánh mắt sáng rực. Không biết nghĩ đến cái gì, cũng không biết đang nói với ai, chỉ thấy lẩm bẩm: “…Là rất đẹp.”
Chỉ thấy, hình nền điện thoại là một cô gái đang yên tĩnh nằm ngủ, đẹp không gì sánh bằng.