Theo thời tiết ngày càng lạnh dần, kì nghỉ đông cũng
tới gần.
An Hảo đang chuẩn bị cho kì thi cuối kì, các bạn trong
lớp sau khi tan học thì đang hưng phấn thảo luận xem
kì nghỉ này sẽ đi đâu chơi.
Mẹ của An Hảo, Lâm Uyên đã gọi người tới quản lí
cửa hàng, nói rằng đi tới thành phố A có việc gấp. Bảo
An Hảo tập trung ôn thi, chờ bà quay lại. Đúng vậy, kì
nghỉ sắp tới rồi, cô trừ việc ở nhà chờ Lâm Uyễn về thì
cũng không biết làm cái gì.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, cô đã không gặp được
Tống Từ Nhất ở trường học. Ngược lại thường xuyên
thấy bóng dáng Sở Hiên và Lục Minh Hạo. An Hảo
nhìn thấy hai người bọn họ cũng chỉ chào hỏi qua, bất
giác trở nên xáu hổ, mà Sở Hiên hầu như cũng toàn
trốn tránh ánh mắt của An Hảo, cũng không biết là
muốn nói chuyện gì.
Tâm trạng An Hảo không tốt, đi lên sân thượng. An
Hảo nhìn xuống những bạn học đang chạy dưới bãi
tập kia, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh người
kia. An Hảo hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc,
nhìn về phía trời xa.
Gió thổi bay mái tóc đen của An Hảo, cô lấy dây buộc
chặt lại, lại nghĩ tới ngày hôm đó ở sân bóng rổ, đôi
bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia, cùng
giọng nói đầy truyền cảm. An Hảo ngắn người, giật
giật khóe miệng, cười khổ.
Bỗng nhiên An Hảo cảm thấy có một ánh mắt nóng
rực phía sau lưng, tim nhảy lên một cái, liền quay đầu.
Nhìn thấy khoảng trống vắng phía sau, đáy mắt lại
hiện lên vẻ cô đơn….Cô đang chờ mong điều gì đây.
Tới khi cảm thấy hơi lạnh, An Hảo mới xuống lầu trở
về phòng học. Mà trên sân thượng lúc này, ngay vị trí
mà An Hảo ban nãy đã đứng, xuất hiện một bóng
dáng thon dài, đứng trong gió thổi, có vẻ hơi thanh
lãnh. Anh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng cũng tới ngày thi học kì, Mạc Lê hưng phấn
nói với An Hảo: “Hôm nay thi xong là có thể nghỉ rồi.”
An Hảo cười gật đầu. Mạc Lê nhìn cô, dừng lại một
chút rồi nói: “Vậy cậu có gắng thi tốt nhé, tớ đi trước
đây.” Sau đó xoay người đi tới phòng thì.
An Hảo sắp xếp đồ một chút sau đó cũng đi tới phòng
thi. Đợi đến lúc tiếng chuông cuối cùng vang lên, cô
cũng đúng lúc nộp bài. Vừa đi ra khỏi phòng thi, thân
hình An Hảo cứng đờ, hai chân trong nháy mắt bị đình
trụ, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng đã lâu không
nhìn thấy kia…Tống Từ Nhất, trông anh gầy đi rất
nhiều.
Tống Từ Nhất cảm nhận được có ánh mắt nhìn về bên
này, quay đầu sang đối diện với An Hảo, nhưng anh
chỉ dừng lại một giây, sau đó quay người rời đi. Tim
An Hảo như co lại, mũi hơi chua xót, vì sao chỉ vì một
ánh mắt như vậy… lại khiến cô khổ sở đến vậy.
Trong nháy mắt khi Tống Từ Nhất quay đầu đi, đôi
mắt cũng tối sầm xuống, hai tay nắm chặt lại. Anh rất
muốn tiến về phía trước để nhìn cô một chút, muốn
biết khoảng thời gian này cô sống như thế nào, muốn
cùng cô trò chuyện. Thế nhưng nghĩ đến ngày hôm
đó, cô không do dự đẩy anh ra, nghĩ tới câu nói của
người kia “Cậu không phù hợp” Anh liền cảm thấy hít
thở không thông. Có lẽ anh ta nói đúng, có lẽ thật sự
là không phù hợp.
An Hảo cứ vậy nhìn theo phương hướng mà Tống Từ
Nhất biến mắt, ngơ ngác hồi lâu, thẳng đến khi Mạc
Lê vỗ vào vai mình, cô mới hồi tỉnh. Mạc Lê nhìn thấy
sắc mặt An Hảo có chỗ không đúng, lo lắng hỏi: “Cậu
sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”
An Hảo gượng cười một tiếng, lắc đầu nói: “Tớ không
sao, chỉ là có hơi chút mệt mỏi, tớ đi về trước đây.”
Mạc Lê nhìn thấy dáng vẻ An Hảo như vậy, trong lòng
vẫn rất lo lăng, nhưng không lôi kéo cô lại hỏi, chỉ nhẹ
gật đầu.
An Hảo ra khỏi trường, đi không có mục đích, cô
không muốn về nhà, nghĩ tới bộ dạng cô bây giờ, sẽ
chỉ làm mẹ cô thấy lo lắng.
Cô đang đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe
minibus phanh lại bên cạnh, một người đeo khẩu trang
từ trên xe bước xuống, An Hảo cảm giác không ồn,
lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa được hai
bước, đầu đột nhiên bị đập một cái, ý thức trở nên mơ
hồ mà ngắt đi.
Mạc Lê bởi vì không yên tâm về An Hảo cho nên lặng
lẽ đi theo sau cô, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nhìn
thấy cô bị đánh bát tỉnh, bị người khác đưa lên trên
xe, dọa Mạc Lê hai chân mềm nhũn, vội vàng lấy điện
thoại ra, bắm số, âm thanh run rẫy khóc nói: “Là An
Hảo. Tớ nhìn thấy An Hảo bị bắt cóc, biển số xe, tớ có
nhìn thấy biển số xe.”
Đầu An Hảo đau như muốn nứt ra, đợi đến khi cô tỉnh
táo lại, phát hiện hai mắt đã bị che kín, hai tay với
chân cũng bị buộc chặt không thể động đậy. An Hảo
không dám phát ra tiếng động, nghĩ lại xem mình đã
đắc tội người nào, bọn hắn muốn làm gì.
Một lát sau, xe dừng lại, An Hảo tiếp tục giả bộ như
chưa tỉnh, cảm giác có hai người nâng cô dậy, mở
cửa ra, ném cô xuống mặt đất sau đó đóng cửa lại.
An Hảo ép buộc bản thân phải trấn định lên, bắt đầu
thăm dò từ phía dây trói trên tay hòng tránh thoát. Hồi
lâu sau, hai tay rốt cuộc được giải phóng, An Hảo kéo
miếng vải bịt mắt xuống, nhìn xem khung cảnh xung
quanh. Cô đang bị giam trong một căn phòng nhỏ,
xung quanh thứ gì cũng không có.
An Hảo xoa xoa hai cổ tay bị trói lần đỏ đau nhức, sau
đó tháo sợi dây buộc hai chân. Sờ vào trong túi, quả
( –.
nhiên điện thoại đã bị lấy đi. An Hảo từng bước cần
thận đi tới bên cửa, cố ghé sát nghe động tĩnh.
“Vâng, cô ta còn chưa tỉnh, cũng không ai nhìn thấy,
được rồi, được rồi, ngài yên tâm, chuyện này đã được
làm rất gọn gàng.” An Hảo nghe thấy một giọng nói
hèn mọn từ ngoài truyền vào, trong lòng cô không khỏi
cảm thấy buồn nôn.
Lúc này, người bên ngoài cúp điện thoại: “Ai, nhìn xem
người bên trong tỉnh dậy chưa, tao vừa mới nhìn qua
một chút, dáng dấp mẹ nó cũng ngon lắm.” Còn có
mấy thanh âm cười đen tối hùa theo. Nói xong, An
Hảo liền nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tiến lại
gần, trong lòng không khỏi giật mình.
Cửa bị đẩy ra, An Hảo nhìn rõ được mấy người đó,
tổng cộng gồm bốn người, đều có bộ dáng vô cùng
lưu manh, nhìn tuổi cũng thấy không lớn hơn cô bao
nhiêu.
“Áy, tỉnh rồi à? Định chạy sao?” Một tên lưu manh tóc
vàng ánh mắt hèn mọn nhìn về phía An Hảo mà nói.
Ánh mắt An Hảo lạnh lùng nhìn hắn: “Là ai? Là ai sai
khiến các anh làm việc này?”
Tên tóc vàng nghe được cũng cười nói: “Cô đừng
quản làm gì, bọn này cũng chỉ là cầm tiền làm việc, cô
cứ ngoan ngoãn phối hợp với bọn tôi, chí ít cũng sẽ
không chịu nhiều đau đớn.” Nội tâm An Hảo khẽ trằm
xuống, nắm chặt hai tay lại, khế run nói: “Kẻ đó cho
các ngươi bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho gấp đôi.”
Mấy người kia nghe được, vẫn nhìn An Hảo cười đen
tối. Tên đầu trọc đằng sau nói: “Bọn tôi cũng không
thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, người đẹp giống
(
như cô á, đời này bọn tôi cũng không thể đυ.ng tới
được.” Mấy người còn lại nghe xong, ánh mắt không
hề kiêng dè soi xét An Hảo từ trên xuống dưới.
An Hảo nắm chặt hai tay, móng tay khảm sâu vào thịt,
ép buộc chính mình phải tỉnh táo. Nhìn thấy tên đầu
trọc kia đóng cửa lại, móc điện thoại ra, quay về phía
An Hảo, nội tâm cô không khỏi run lên.
Tên tóc vàng tiến lên giữ chặt cổ tay An Hảo, An Hảo
vội hắt ra, hô lên: “Đừng có dùng bàn tay bản thỉu của
anh đυ.ng vào tôi.”
Tên tóc vàng bị hét như vậy sững sờ, sau đó ánh mắt
trở nên quyết tâm, tát mạnh vào mặt An Hảo. An Hảo
bị đánh lảo đảo, ngã bịch xuống đất, choáng đầu hoa
mắt. Khuôn mặt trắng noãn trong nháy mắt hiện lên
hình bàn tay, bắt đầu sưng đỏ.
€
Tóc vàng nhổ một bãi, cúi đầu hung hãn nói: “Mẹ nó
đã nói cô phối hợp một chút, cô tự muốn tìm phiền
phức thì cũng đừng trách tôi ra tay nặng.” An Hảo cắn
chặt môi dưới, đau đớn trên mặt lúc này càng khiến cô
thanh tỉnh hơn.
Tóc vàng nói xong, bèn nháy mắt với hai người đứng
cạnh, hai người đó đi lên túm lấy cánh tay An Hảo, ấn
cô xuống mặt đất. An Hảo liều mạng giãy dụa đạp
loạn xạ, tên tóc vàng lại đá một chân vào người An
Hảo, An Hảo kêu rên đau đớn, phảng phất như ruột
gan toàn bộ đã bị đảo lộn vị trí.
Tóc vàng xé xách quần áo An Hảo, soạt một tiếng, An
Hảo lộ ra một bên vai, máy tên kia liền trợn to hết mắt
lên. Tên tóc vàng còn mở miệng mắng một câu: “Mẹ
kiếp, con kỹ nữ này cũng trắng thật.”
An Hảo hét to: “Con mẹ nhà anh còn không bằng trực
tiếp gϊếŧ chết tôi đi.”
Tóc vàng cười nói: “Như vậy thì lại quá đáng tiếc rồi.”
Nội tâm An Hảo trở nên tuyệt vọng, cô không biết sau
ngày hôm nay, cô còn dũng khí để mà sống tiếp nữa
hay không, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hò, thì ra
không biết từ lúc nào nước mát đã lấp đầy hốc mắt cô.
Đột nhiên cửa bị đá văng ra, hai mắt An Hảo vì nước
mắt mà trở nên mơ hồ, không nhìn thấy rõ người tới,
chỉ nghe được âm thanh quen thuộc lúc này đang quát
ầm lên: “Bọn mày chết đi cho tao.”
An Hảo nghe thấy, không nhịn được khóc lên.
Tống Từ Nhát hạ gục tên đầu trọc, rồi lại một quyền
đánh vào tên tóc vàng. Sở Hiên cùng Lục Minh Hạo
cũng đuổi tới, trong nháy mắt quật ngã hai người còn
lại.
Tống Từ Nhất túm lấy tóc tên tóc vàng, bỗng nhiên
đập mặt hắn xuống đất, càng ngày càng mạnh. Tên
tóc vàng lúc này đã không thể động đậy, máu me đầy
mặt.
Sở Hiên kéo Tống Từ Nhất lại: “Đừng đánh nữa, đại
ca, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy.” Tống Từ Nhát
hất tay Sơ Hiên ra, phảng phất như không hề nghe
thấy.
Ị – –
An Hảo khóc hô to: “Tống Từ Nhất, được rồi, được rồi,
đừng đánh nữa.”
Nháy mắt Tống Từ Nhất bỗng cứng đờ, buông tay ra,
đi đến trước mặt An Hảo, quỳ một gối xuống, bỗng
nhiên ôm An Hảo vào lòng. Bàn tay vỗ nhẹ lên đầu An
Hảo, giọng nói hơi run: “Anh tới chậm rồi.” Ghì chặt
ôm lấy An Hảo.
An Hảo gục trong ngực Tống Từ Nhất, không ngừng
khóc nác lên. Cô thật sự rất sợ, vô cùng sợ hãi.
Tống Từ Nhất cứ ôm chặt An Hảo như vậy rất lâu,
thẳng đến khi cảnh sát tới, mới ôm An Hảo đứng dậy
rời đi.
⁄<—=_
Rất lâu sau đó, Tống Từ Nhất mỗi lần nhớ đến ngày
hôm đó, đều sợ hãi tới mức hít thở không thông.