Đêm thanh gió mát, rất thích hợp để làm việc gì đó. Bên trong tẩm điện của thái tử, ánh nến vụt tắt, màn che rủ xuống. Hàn Tử Thiên lật người đè lên thân cô, hắn thở mạnh mà cúi xuống chạm đến cách môi anh đào đỏ mọng, những chiếc đuôi màu vàng nhẹ quấn quanh người hắn, Ngải Lỵ Nhĩ vòng tay ôm lấy gáy Hàn Tử Thiên, cô mở miệng, để cho chiếc l.ư.ỡ.i của hắn tiến vào sâu bên trong. Hàn Tử Thiên nhẹ lướt xuống người cô, hắn đưa tay cởi từng bộ y phục vướn víu, cơ thể l.õ.a l.ồ dần hiện ra ngay trước mặt hắn. Hàn Tử Thiên đỏ mặt, hắn nuốt nước bọt mà di chuyển xuống b.ầ.u n.g.ự.c căng tròn. Hắn liếʍ nhẹ, rồi há miệng mà cắn lấy nó, Ngải Lỵ Nhĩ kêu lên, cô cong người mà thở hổn hển, những tiếng kêu d.â.m l.o.ạ.n bắt đầu phát ra, khiến hắn đê mê mà không lối thoát. Song, hắn lại di chuyển đến vùng bụng trắng noãn đang phập phồng, hắn hôn lên đó, rồi để lại một dấu vết đỏ lịm, Hàn Tử Thiên dần di chuyển, lúc này Ngải Lỵ Nhĩ mới sực tỉnh mà lấy tay ngăn hắn.
" Đừng làm... bẩn lắm. "
Hàn Tử Thiên không nghe, hắn vẫn dùng chiếc lưỡi của mình mà thọc vào, nơi t.ư m.ậ.t bắt đầu bị phô bày, Ngải Lỵ Nhĩ rướn người, cô nắm chặt lấy tấm ga giường mà thở dốc. Hàn Tử Thiên liếc nhìn, hắn khẽ nhếch miệng mà nhấc bổng chân cô lên, chiếc lưỡi vì vậy mà càng tiến sâu vào. Ngải Lỵ Nhĩ giật mình, những giọt lệ nóng hổi bắt đầu rơi, cô nhắm chặt mắt mà cố đẩy hắn ra.
Hàn Tử Thiên ngồi dậy, hắn mở miệng mà để cho thứ chất lỏng màu trắng rơi ra, Ngải Lỵ Nhĩ đỏ mặt, cô định quay đi nhưng bị Hàn Tử Thiên tóm được, hắn từ từ cúi xuống, rồi luồn chiếc lưỡi vừa nãy vào trong k.h.o.a.n.g m.i.ệ.n.g của cô, nước bọt không kịp nuốt vào mà chảy hết, hắn dây dưa mà chơi đùa với chiếc lưỡi rụt rè của cô, lúc thì nhẹ nhàng mà yêu chiều, lúc lại như thú hoang mà hút hết mật ngọt bên trong. Ngải Lỵ Nhĩ đập lấy lưng hắn, ý nó là cô sắp hết không khí rồi, hắn biết vậy, nhưng vẫn cố dây dưa một lúc nữa rồi mới dứt ra. Ngải Lỵ Nhĩ thở đứt quãng, cô tức giận mà nhìn lấy hắn, nhưng trong mắt Hàn Tử Thiên cô như tiểu hồ ly nhỏ mà dụ người vậy, thập phần đến mê loạn.
Hàn Tử Thiên không trụ nổi bản thân, hắn bắt đầu lôi con quái vật trong q.u.ầ.n ra mà khiến cô khϊếp sợ, nó to và đầy gân guốc. Ngải Lỵ Nhĩ muốn chạy thoát nhưng đã không kịp nữa rồi, cô như chú thỏ nhỏ trong miệng sói hoang vậy, chỉ chực chờ mà bị ăn thịt thôi.
" Ta sẽ nhẹ nhàng. " - hắn hôn lên trán cô, như một lời an ủi mà
như chấn an.
N.a.m c.ă.n bắt đầu cọ sát vào c.ử.a h.u.y.ệ.t, rồi từ từ tiến sâu vào h.u.y.ệ.t đ.ộ.n.g nóng ran, cô nhăn mặt, tay ôm lấy lưng hắn mà cào cấu, để lại lên tấm lưng trần đó những vết rạch đỏ chói. Hàn Tử Thiên thở hắt, hắn nhẫn nhịn mà không để cô đau, v.á.c.h t.h.ị.t non mềm không ngừng bao bọc lấy d.ư.ơ.n.g v.ậ.t của hắn, khiến hắn điên dại mà chìm trong bể tìиɧ ɖu͙© tiên dục tử. Hàn Tử Thiên gầm gừ, hắn nắm lấy chân cô mà t.h.ú.c mạnh, Ngải Lỵ Nhĩ cong người, cô khóc nấc mà nắm chặt lấy ga giường, v.á.c.h .h.u.y.ệ.t sưng tấy và bắt đầu rỉ máu, điều đó khiến cho c.ự v.ậ.t của hắn bắt đầu dễ dàng xâm nhập hơn. Hàn Tử Thiên ôm chặt lấy người cô, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán rồi đến mũi, môi và cuối cùng là đến b.ộ n.g.ự.c đẫy đà. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng liếʍ quanh n.h.ũ h.o.a ửng hồng, rồi bất chợt cắn mạnh xuống n.ú.m v.ú hồng nhuận đó, bên kia cũng không để yên mà dùng tay cạ cạ, hắn trêu đùa mà thích thú nắn bóp b.ầ.u n.g.ự.c căng tròn. H.o.a h.u.y.ệ.t co bóp kịch liệt, như thèm khát mà cố nuốt chửng lấy n.a.m c.ă.n to lớn, đ.ầ.u q.u.y không ngừng chướng lên, hắn kêu lên, rồi liên tục t.h.ú.c mạnh vào hang động ửng đỏ, d.â.m t.h.u.ỷ chảy ra, Ngải Lỵ Nhĩ thở dốc mà nằm rũ rượi trên giường, đã là lần thứ hai cô x.u.ấ.t rồi đó, tại sao hắn vẫn chưa ra vậy.
Hàn Tử Thiên đặt chân cô lên vai mình, hắn cười khẩy mà nói.
" Chưa.. xong đâu. "
Rồi hắn bắt đầu giã mạnh vào v.á.c.h t.h.ị.t ấm nóng, c.ự v.ậ.t đâm l.ú.t c.á.n
vào tận sau bên trong. Ngải Lỵ Nhĩ há miệng, cô thở dốc mà khóc nấc, nước mắt dàn dụa rơi trên gò má ửng đỏ. Cô ôm lấy hắn, cắn mạnh vào bả vai của Hàn Tử Thiên cho bõ tức, hắn phì cười, cô đây là đang chút giận lên hắn hả.
" Xin lỗi.. ta sẽ làm nhẹ lại. "
Hàn Tử Thiên cúi xuống hôn lên môi cô, hắn nhẹ nhàng mà không còn đâm mạnh như trước nữa. Hắn đây là đang kìm nén du͙© vọиɠ sao ?!
" Em không sao, chàng cứ động mạnh đi. " - Ngải Lỵ Nhĩ nhẹ nhàng thầm thì vào tai hắn.
Nghe vậy, hắn liền giải toả con quái vật trong người ra, Hàn Tử Thiên nắm lấy tay cô, triền miên trong kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© đến mê loạn. Ngải Lỵ Nhĩ vòng tay ôm lấy lưng hắn, cảm nhận từng cái va chạm x.á.c t.h.ị.t mà hắn đem lại, cô thở hổn hển, bên dưới chướng đau và đang nhô lên, hang động ẩm ướt không ngừng t.i.ế.t ra d.ị.c.h n.h.ầ.y để bao bọc lấy d.ư.ơ.n.g v.ậ.t to lớn. Điểm G bị chọc ngoáy đến điên dại, Ngải Lỵ Nhĩ cong người, đôi tay không ngừng cào cấu trên tấm lưng trần rộng lớn. Hắn gầm nhẹ, rồi bật tung n.a.m c.ă.n to lớn ra mà xuất ra ngoài. Đôi mắt vẫn nhuốm đầy du͙© vọиɠ mà hướng lời cầu xin đến cô.
" Một lần nữa nhé ? "