Chương 3-2
Diệp Bằng Huyên là tổng kế toán của chuỗi các xí nghiệp ăn uống, xí nghiệp ở phía Bắc có tất cả tám cửa hàng kinh doanh các loại hình ăn uống không giống nhau lần lượt là PUB, món nướng kiểu Nhật, lẩu cay, loại hình nhà hàng vườn hoa... Rất nhiều nhà hàng. Mỗi cửa hàng đều có một kế toán, cứ một tuần là một chu kỳ và có một ngày được nghỉ, vì tổng kế toán sẽ đem sổ sách về tổng công ty ghi chép.
Trong biên chế có ba tổng kế toán, Diệp Bằng Huyên là một trong số đó. Đảm nhiệm chức vụ này tính linh hoạt phải rất cao bởi vì phải làm thay các kế toán của mỗi cửa hàng vào ngày họ nghỉ lễ , vì vậy trong vòng một tháng có hai phần ba thời gian là phải chạy tới chạy lui các cửa hàng, nhưng ngược lại có thể học được nhiều thứ, kinh nghiệm thu được cũng rất nhiều.
Mạnh Chấn Sênh không biết , nhất thời nảy ra ý dựa vào địa điểm lần trước cô nói trong điện thoại mà đến, thật không ngờ lại chụp hụt, sau khi hỏi nhân viện phục vụ anh mới biết--- Hôm nay cô không làm ở đây.
Kỳ lạ, đi làm thì đi làm, còn phải phân nơi làm sao? Tìm không được người, anh chỉ còn cách gọi điện thoại cho cô ------
" Anh tìm em hả? Hôm nay em ở cửa hàng khác ! Haha.... Lúc trước hẹn lại không chịu, lần này lại nói đến liền đến, chụp hụt đáng đời." Khó khi nào Mạnh Chấn Sênh chủ động gọi điện thoại, Diệp Bằng Huyên vui vẻ ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
" Ai biết được chỗ em làm cũng đổi tới đổi lui chứ.” Anh giả bộ oán giận.
" Ai kêu anh không chịu liên lạc với em trước." Lời nói của cô có ý cười vì anh tự tìm lấy phiền phức.
" Không nghĩ tới để em mời một bữa cũng khó như vậy! Bây giờ lời mời của em còn tính hay không?" Anh có chút tức giận nói.
" Đương nhiên có tính rồi, em đây là người có ơn sẽ trả nha." Cô khẽ cười.
Cô biết Mạnh Chấn Sênh là người chính trực rất thích hợp làm bạn tốt, mà anh còn là em họ của bạn trai vì vậy cô càng muốn kết bạn với anh.
" Vậy rốt cuộc hôm nay em làm ở đâu vậy ?" Anh hỏi.
Không biết vì cái gì , buổi trưa sau khi gặp Mạnh Tổ Minh và Chu Lệ Nhi xong, anh rốt cuộc không kiềm nén được khát vọng muốn gặp cô.
" Ở PUB, ở...." Diệp Bằng Huyên cười, nói địa chỉ cho anh hay.
Hai mươi phút sau hai người gặp nhau. Sau khi Diệp Bằng Huyên hỏi ý của Mạnh Chấn Sênh, cô đưa anh đến quầy bar, gọi vài món ăn còn mở một chai Johnnie Walker đen.
Mạnh Chấn Sênh há hốc mồn nhìn bàn đầy thức ăn không chắc chắn hỏi : " Em.... có thể ăn cùng anh sao?"
" Em?! " Diệp Bằng Huyên chỉ chính mình , bật cười : " Đương nhiên là không được rồi! Bây giờ đang là giờ làm của em, có thể nói chuyện một chút thôi."
" Nhưng mà nhiều như vậy.... lại không phải là cứu rỗi chúng sinh vào rằm tháng bảy." Anh lắc đầu bật cười, những thứ này chia cho ba người ăn cũng không hết.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt bàn, lại nhìn biểu tình bị dọa của anh , bất giác bật cười. Ha... hình như gọi hơi nhiều! Cô chỉ vì muốn tiếp đãi anh thật tốt,báo đáp anh, vì vậy xét về tình có thể tha thứ.
" A, hay là em gọi điện thoại cho Tổ Minh , gọi anh ấy đến đây luôn." Vừa nghĩ tới điều này Diệp Bằng Huyên nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Mạnh Tổ minh . Cô không nghĩ nhiều, chỉ vì cho rằng hai người là anh em họ, nên nhất định hai người rất thích gặp gỡ nâng cốc nói cười, mà cô cũng muốn thấy anh, từ lần gặp mặt lần trước đến giờ đã ba ngày rồi. Mạnh Chấn Sênh không kịp cự tuỵêt, trên thực tế cũng không có lý do gì tự tuyệt chỉ có thể ngầm than thở, yên lặng đợi cô liên lạc với Mạnh Tổ Minh.
Cô không hiểu mâu thuẫn tình cảm của anh, nếu gọi cho Tổ Minh tới , công sức che giấu ngụy trang của anh càng phải cao hơn mới được. Một lúc sau , Diệp Bằng Huyên hứng thú gọi điện thoại bây giờ đã thất vọng đặt điện thoại xuống.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
" Lại không có người bắt máy." Cô nhướn mày nhún vai cười.
" Không ai bắt máy thì thôi vậy." Nhìn ra sự cô đơn trong mắt cô , anh cũng hiểu được đại khái tình hình " Lại không có người bắt máy." , Mạnh Chấn Sênh nói không sao để động viên cô.
Diệp Bằng Huyên tựa như không nghe thấy anh nói, tiếp tục lẩm bẩm nói : " Lần trước anh ấy đã đáp ứng sẽ không để lúc em tìm lại tìm không được , đúng là vẫn như cũ...... đã sắp chín giờ rồi, hẳn sẽ không bận việc chứ? "
" Chắc là không nghe thấy! Tuy anh vẫn chưa chính thức nhậm chức nhưng anh biết Tổ Minh quản lý bộ phận công trình thật sự rất nhiều việc." Anh không phải vì Tổ Minh mà tận lực che giấu chỉ là theo bản năng muốn an ủi cô.
Cô bất đắc dĩ cong môi, gật gật đầu.
" Yên tâm đi, anh sẽ nghĩ cách tiêu hóa hết toàn bộ đồ ăn này." Mạnh Chấn Sênh cầm đũa lên , dời sự chú ý của cô : " Ùhm , miếng bò thăn rất mềm... Đậu hũ chiên cũng rất ngon... Còn Bồi Căn bắp cải xào thật sự rất thanh thúy..."
Thấy anh hài lòng khen ngợi, lúc này cô mới tươi cười rạng rỡ " Em giúp anh gọi những món được chào đón trong tiệm nhất, đương nhiên đều ngon rồi!"
" Vì vậy ăn cái gì vẫn nên dẫn theo người trong nghề mới được." Anh thích thú ăn , thuận miệng hỏi : " Em tự nấu ăn hả?"
" Em nấu, nhưng thỉnh thoảng mới làm, bởi vì em chỉ có một mình nên bình thường rất lười." Thừa dịp không có đám đông tính tiền, cô có thể nói chuyện với anh.
Quán Pub này là từ lầu một đến lầu ba, lầu một là Open-Bar chỉ đơn thuần là uống rượu ăn cơm, lầu hai và ba thiết kế cao, có ca sĩ và dàn nhạc, vì vậy mỗi khi biểu diễn xong sẽ có một đám đông tính tiền, đặc biệt mỗi khi buổi diễn được hoan nghênh người đến tính tiền sẽ xếp thành một hàng dài, nhưng mà thời gian còn lại , kế toán lại không bận chuyện gì.
"Nghe ra thật là đảm đang, theo anh biết , con gái trẻ bây giờ sẽ rất ít khi xuống bếp." Trong lòng anh thầm đánh giá cô cao hơn một chút.
" Đó là bởi vì mẹ em mất sớm, trong nhà chỉ có mình em là con gái, mỗi ngày ba đi làm vất vả nên chuyện nấu cơm làm đồ ăn đều do em làm." Nói về ba mẹ không còn, nụ cười của cô nụ cười của cô có chút buồn bã.
" Vậy bây giờ em sống cùng ba sao?" Hớp một ngụm Whisky, anh trực giác hỏi.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ảm đạm : " Không, ông cũng mất rồi."
" A, thật xin lỗi." Anh lần nữa bưng ly rượu lên rồi lại đặt xuống, áy náy nhìn cô. Chỉ là nghe cô nói vậy ngực anh không tự chủ được lại nhói đau. Người con gái dịu dàng nhu thuận như vậy tại sao lại không có được tình yêu chân thành ? Tổ Minh lẽ nào không muốn thương yêu, che chở cho cô nhiều hơn sao?
" Không sao cả, đã là chuyện của năm, sáu năm trước rồi." Cô nhợt nhạt cười , thấy anh uống rượu mạnh pha loãng bảy phần " Tuy Whisky bỏ thêm đá cũng không mạnh nhưng sẽ say, anh..... tử lượng của anh có tốt không vậy?"
"Ách... nên vẫn được." Thật ra bản thân anh cũng không khẳng định, nhưng vì mặt mũi đàn ông vẫn cứng rắn trả lời.
" Nên?" Cô nghi ngờ.
" Em yên tâm đi, nếu mà uống rượu anh sẽ không lái xe, bắt taxi về." Anh không lo lắng chút nào.
Đôi mắt đẹp liếc xéo anh, ôn nhu tươi cười.
" Được rồi, hôm nay em đã mời khách, nếu anh mặc sức uống, nếu có say em phụ trách đảm đương Hộ Hoa sứ giả." Cô vỗ ngực, giọng nói hào phóng đảm bảo.
" Hộ hoa? Haha... " Mạnh Chấn Sênh không khỏi cười ra tiếng. Anh đường đường là đấng mày râu vậy mà bị gọi là "Hoa" ?
Anh cười khiến cô không khỏi đỏ mặt, đôi má đỏ lên, liếc anh hỏi lại : " Nói sai rồi sao ? Chẳng lẽ anh muốn nói hộ thảo?"
" Hộ thảo nghe ra kém quá nhiều, vẫn là em nói đúng." Anh vừa cười vừa hơi nhíu mày lại.
Đúng lúc này có khách từ tầng hai xuống, Diệp Bằng Huyên thu lại nụ cười, nhìn phía trước, biết biểu diễn kết thúc, đám đông cũng sẽ trào ra.
" Em muốn bắt đầu chiến tranh rồi." Cô thấp giọng tuyên bố với anh.
Chiến tranh?die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mạnh Chấn Sênh nghe được, cả đầu mờ mịt, chỉ thấy cô ưỡn ngực ngồi thẳng, hai tay bắt đầu nhanh chóng thu dọn mặt bàn, nhận hóa đơn của khách , tươi cười nói đợi chút.
Thì ra cô nói chiến tranh là muốn bắt đầu tính tiền! Anh bật cười. Không quấy rầy cô nữa , Mạnh Chấn Sênh vẫn uống rượu dùng bữa, tùy ý đánh giá hoàn cảnh quanh mình, thỉnh thoảng hứng thú tán thưởng dáng vẻ làm việc của cô.
Anh không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Không nghĩ tới tính cách dịu dàng của cô khi làm việc lại nhanh nhẹn gọn gàng như vậy , hoàn toàn phá vỡ ấn tượng mà cô cho người khác thấy.
Chỉ có hai tay mà cô lại lật hóa đơn, đánh máy, viết chữ, lấy tiền, quét thẻ , có lúc còn nghe điện thoại.... Tựa như bạch tuột tám chân, bận tối mày tối mặt nhưng động tác lại có thể lưu loát tao nhã như vậy, khó nhất chính là từ đầu đến cuối trên mặt luôn hiện nụ cười , vẫn như cũ thân thiết đối đáp lịch sự, anh thật bội phục chỉ thiếu mỗi việc đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô thôi.
Theo ánh nhìn của anh, ly rượu trong tay một lần lại một lần trống không, ánh mắt thưởng thức cô từ ngẫu nhiên chuyển thành chú ý quan sát. Theo góc độ nhìn cô, tóc dài đen xõa sau lưng, mấy sợi tóc bướng bỉnh rơi trên gò má của cô trông cô càng quyến rũ đáng yêu , vì nhìn xuống hóa đơn mà hàng lông mi dày thon dài rũ xuống, chiếc mũi thẳng thắn thanh tú, , hai làn môi mềm mại như cánh vì cười mà khẽ nhếch lên, ngón tay mềm mại giống như nhạc cụ đời Tần lưu loát làm một loạt động tác khiến anh nhìn không chớp mắt, trong lòng loạn nhịp.
Là do tác dụng của cồn phát huy sao? Hay do ban đêm khiến cho người ta dễ dàng mất đi phòng thủ? Không, không phải cồn, cũng không phải ban đêm, đối với cô nhớ mãi không quên là bởi vì tình cảm trong lúc vô tình đã đâm chồi mạnh mẽ....
Anh và cô giống như hai bờ sông, trên lí thuyết anh hoàn toàn hiểu rõ mình chỉ đứng bên bờ nhìn xa mà cũng rõ ràng đối với cô nhớ thương , sẽ rơi vào dòng chảy xiết thăng trầm của con sông nhưng vẫn mãnh liệt thu hút cái nhìn của anh, để anh do dự mâu thuẫn.
Nhưng biết được tình yêu của cô chỉ là vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài, thật ra ẩn giấu chất độc nguy hiểm , sẽ khiến cô vui vẻ hạnh phúc ăn mòn, khiến anh nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn ?
Chịu rồi!
Anh muốn bảo vệ cô, đó là một khát vọng không hiểu phát ra từ đáy lòng. Cho dù là lẳng lặng đứng chờ sau lưng cô, anh cũng... bằng lòng.
Khóe miệng nhàn nhạt giương lên tự giễu, ngửa đầu uống một ly rượu mạnh, cảm giác chua sót ở ngực mất đi.
*** Phượng Minh hiên độc chế tác*****
Ai nói tửu lượng của chính mình " Nên, vẫn, được" ?
Rạng sáng gần mười hai giờ , là lúc cô tan ca mà cũng đúng lúc anh tử trận.
Diệp Bằng Huyên chỉ có thể nhìn Mạnh Chấn Sênh đang tựa lên vai mình , lắc lắc người anh ,không biết nên cười hay khóc.
" Chấn Sênh? Anh vẫn ổn chứ?" Bàn tay mềm mại vỗ vỗ má anh, nỗ lực gọi anh tỉnh dậy.
" Ổn, rất ổn, anh không thể tốt hơn , haha... " Anh phấn khởi đáp lại, duy trì trong ba giây rồi lại trở về trạng thái bùn đen. Phản ứng của anh khiến cô lặng lẽ trợn trừng mắt.
Bị dọa bởi tửu lượng vẫn ổn của anh, thế nhưng vẫn quên giáo huấn! Cô không nên hỏi như vậy bởi vì đáp án không đáng tin một chút nào?
" Anh sống ở đâu? Nói cho em biết địa chỉ, em đưa anh về." Cô ghé hỏi bên tai anh.
“#$%《&……”Mạnh Chấn Sênh ríu rít nói một chuỗi.
Cô há hốc mồn. Anh lại có thể nói tiếng Anh! Đại khái từ Mỹ trở về chưa tới một tháng cho nên uống say , lại chưa thay đổi thói quen nên nói không chừng địa chỉ mà anh nói chính là địa chỉ ở Mỹ của anh.
Không ngờ đến người thành thục ổn trọng như Mạnh Chấn Sênh cũng sẽ có một mặt mơ hồ thú vị như vậy! Tuy nhiên hiện tại cô có chút dở khóc dở cười, nhưng cảm giác anh như vậy thật đáng yêu.
" Thôi bỏ đi." Cô cười nhạo lắc đầu, bỏ qua địa chỉ chính xác từ miệng anh, cô lại hỏi tiếp : " Anh có mang theo giấy tờ tùy thân không?"
" Ưʍ.... không biết...." Trong lúc trả lời , động tác anh chậm chạp từ trong túi áo lấy ra bóp da, vô thức tin tưởng tín nhiệm cô.
Diệp Bằng Huyên nhận lấy, một tay mở bóp ra kiểm tra, bởi vì còn phải đỡ anh nên động tác có chút khó khăn, nhưng nhìn một lúc lâu mới phát hiện trừ tiền mặt , thẻ tín dụng ra giấy chứng nhận này nọ đều không có, cô đột nhiên đau đầu.
" Làm sao bây giờ?" Cô buồn rầu lẩm bẩm.
" Anh muốn đi ngủ, anh muốn về nhà..." Anh nhăn mày lại, tuy được cô đỡ nhưng cồn làm anh nhức đầu đứng không vững, đứng lâu thật là mệt.
" Về nhà cũng phải để em biết địa chỉ chứ?" Cô thở dài.
Coi như tửu lượng của anh cũng còn tốt, có một số người vừa say liền làm trò hề, sẽ cãi lộn, lại có cử chỉ kỳ lạ nhưng anh chỉ chậm chạp muốn đi ngủ, đây là việc duy nhất trước mắt đáng ăn mừng.
Để bóp da trả lại trong túi anh, cô muốn thử thời vận gọi điện thoại cho Mạnh Tổ Minh, nếu như gọi được tuy anh không thể qua giúp thì ít nhất cũng có thể hỏi được địa chỉ của Chấn Sênh.
Nhưng vận khí của cô rõ ràng không tốt lắm, kết quả vẫn giống như mọi khi ----- vẫn không gọi được cho Tổ Minh. Vẫn là dựa vào chính mình đi! Đã đồng ý hôm nay sẽ chăm sóc anh đến cùng nên không thể bỏ anh lại được, hai người cũng không thể cứ bên bên đường mãi, cô đành phải đưa anh về nhà mình.
" Chúng ta gọi taxi về, anh đi cẩn thận." Diệp Bằng Huyên ra sức đỡ anh đi đến bên đường ngoắc xe.
Chỉ có một buổi tối mà thôi, huống hồ phòng của cô ba mẹ đặt ở lầu ba, nếu như tình hình của anh vẫn Ok cô có thể dắt anh lên lầu ba ngủ, nếu như kéo không được thì để anh ngủ trên sôpha trong phòng khách ở lầu một, sau đó cô khóa phòng mình lại thì sẽ không còn lo ngại nào nữa.