Chương 1-1
Ngày đầu tiên gặp gỡ cô, bầu trời u ám ,mặt đường trơn ướt, mưa rơi lả tả, giao thông bị ùn tắc, dường như đang thử thách lòng kiên nhẫn cùng kỹ thuật lái xe, cũng là điềm báo trước anh sắp gặp phải chuyện tình cảm khó khăn......
Sống ở nước ngoài nhiều năm, Mạnh Chấn Sênh đã quên tình trạng bị kẹt xe ở Đài Bắc đáng sợ như thế nào, lúc này lại không tránh thời điểm tan việc, cho nên luôn phải giảm tốc độ chạy chậm như rùa. Đèn xanh tuy đã sáng nhưng xe vẫn kẹt tại chỗ, xe máy thì nắm bắt thời cơ vọt lên phía trước, bên trong xe vang lên khúc nhạc jazz lười biếng không cách nào ổn định tâm tình đang nóng nảy trong người đang từ từ tăng lên, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay lái tiết lộ anh không còn kiên nhẫn.
Loại kẹt xe như thế này đến khi nào mới hết đây.Nhìn trái nhìn phải, Mạnh Chấn Sênh đang muốn tìm cách vượt qua khe hở để có thể chờ ít hơn một chút.
Có rồi! Mắt anh sáng lên. Phía trước có chiếc xe Taxi đang chầm chậm chen vào làn xe còn trống, mặc dù không nhanh nhưng ít ra chiếc xe ấy cũng bắt đầu di chuyển lên phía trước.
Mạnh Chấn Sênh chuyển tay lái, liền bật đèn quẹo phải, chiếc xe trung đội trưởng kiêu căng chậm rãi rời đi, đột nhiên có một bóng đen từ bên phải chạy ra.
Két.... ...... ......
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang chân trời, Mạnh Chấn Sênh trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vàng giẫm lên thắng xe, nhưng lại không cách nào tránh được chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, ngay sau khi kết thúc va chạm một số vấn đề liên tiếp xảy ra, tiếng kèn kêu inh ỏi giao thông bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn không thể nào di chuyển được.
"Shit!" Mạnh Chấn khẽ nguyền rủa.
Cái gì gọi là dục tốc bất đạt? Hiện tại anh đã cảm thụ rõ rồi!
Không bận tâm ngoài trời đang mưa, anh bật đèn báo hiệu ở đuôi xe lên, cài thắng xe, cởi dây an toàn, thân hình cao to liền bước ra khỏi xe xem tình hình.
Qủa nhiên, một chiếc xe máy màu bạc vượt qua ngã vào bên cạnh xe anh, bị đè dưới xe máy là một cô gái đang vùng vẩy muốn đứng dậy, nón bảo hiểm đã bị rơi xuống đất nằm ở một bên.
"Cô có sao không?" Mạnh Chấn bước nhanh đến gần khom người xuống hỏi.
"Chân của tôi....Đau quá, xin anh giúp tôi nâng chiếc xe đứng lên." Diệp Bằng Huyên gương mặt trắng xanh ngẩng lên cất giọng xin giúp đỡ.
Bị thương! Tâm tình tức giận đang dấy lên liền bị đối phương dập tắt, anh dễ như trở bàn tay dựng lại chiếc xe đè lên nửa người của cô gái, sau đó quay sang đưa tay hướng tới cô gái.
"Cô có bị thương gì hay không? Cô có đứng lên được không?
"Không được, đùi phải của tôi......" Bị đau thay vào đó vẻ mặt móp méo lời nói không được hoàn chỉnh, dùng lực cánh tay chống đỡ lúc này mới đứng thẳng được một chân.
Mạnh Chấn Sênh liếc mắt nhìn chiếc xe của mình, cánh cửa hơi bị móp, bị trầy xước một ít sơn cũng không nghiêm trọng lắm.
" Cô có muốn mời cảnh sát giao thông đến xử lý hay không?"Anh bày tỏ tôn trọng hỏi ý kiến của cô trước.
Nếu muốn bàn về trách nhiệm thuộc về ai, mặc dù hai xe đều không quẹo cua, nhưng chiếc xe của anh đã ở phía trước, xe máy chạy ở bên phải chạy lên đυ.ng vào xe của anh...... Anh hoàn toàn không muốn truy cứu, cũng không cần phải bắt đền, bất quá chỉ là muốn xem đối phương bị thương thế nào muốn xử lý như thế nào.
Diệp bằng Huyên nhìn thấy bởi vì bọn họ va chạm quẹt vào nhau mà giao thông trở nên ùn tắc hỗn loạn, tiếng kèn thúc giục như là đang mắng bọn họ, dường như mưa rơi càng lúc càng lớn, nhất thời cảm thấy hoa mắt, trời đất choáng váng.
"Đúng, thực xin lỗi, vì đường trơn tôi không thắng xe kịp, có thể không cần gọi cảnh sát đến được hay không?" Cô sợ hãi yêu cầu, bởi vì mưa nên sợi tóc của cô bị xốc xếch nhếnh nhác dán dính vào hai bên má càng làm tăng thêm vẻ ngoan hiền.
Cô tự biết là do chính mình đυ.ng vào xe của người ta, nếu cảnh sát lại giải quyết thì lỗi tám phần sai đã thuộc về cô, cô không cần làm điều thừa, lại phí thời gian cản đường của mọi người.
Mạnh Chấn nhìn thấy vẻ mặt của cô hoảng hốt, lúc người gặp phải tai nạn giao thông đa số đều là phản ứng tranh luận ngụy biện, cô thì ngược lại khiêm tốn nói xin lỗi trước, tai nạn bất ngờ này nhất thời tâm tình buồn rầu liền được hóa giải.
Xem ra, trước mắt đây là người thành thật!
Nếu cô nhận sai, thay vì phải hao tâm tổn sức gọi cảnh sát đến để xử lý, yêu cầu bồi thường..... Sau đó chẳng bằng chịu bồi thường thôi.
Chỉ là một cô gái yếu đuối như vậy gặp mưa đang bị thương, lại đơn thuần thành thật như thế, anh thật không còn cách nào đành lạnh lùng mà chống đỡ.
" Tôi đưa cô đi bệnh viện." Đoán cô hẳn không phải lọai người lừa đảo, lợi dụng người khác nên anh quyết định đưa tay ra giúp đỡ.
"Cảm ơn." Tình thế hỗn loạn không thể chấp nhận cô liền khách sáo từ chối.
Mạnh Chấn Sênh nhanh chóng đem xe máy của cô thu xếp ổn thỏa, trở lại cùng cô đi đến bệnh viện gần nhất để khám bệnh và chữa bệnh, kết thúc trận hỗn loạn này.
Nhưng bọn họ ai cũng không biết rằng lần gặp nhau ngoài ý muốn này vẫn còn kéo dài, sinh mệnh hai bên xuyên suốt trang sách này! Mà con đường tình cảm của Mạnh Chấn Sênh cũng ngay lần hỗn loạn này mà kết thúc, dần dần bị dẫn đến con đường mòn tối tăm quanh co.....
Mạnh Chấn Sênh cùng Diệp Bằng Huyên làm xong tất cả các thủ tục kiểm tra khám chữa bệnh đã là hai giờ sau chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra.
Ngoài bị trầy xướt da ra, đùi phải của Diệp Bằng Huyên bị gãy xương, còn có hiện tượng chấn thương sọ não, tất cả phải tiếp tục theo dõi, bởi vì anh kiên quyết muốn cô nằm lại bệnh viện để tránh phát sinh ra chuyện gì chữa trị không kịp.
“Diệp tiểu thư, có cần tôi giúp thông báo cho người nhà của cô không?" Điều chỉnh lại góc độ của giường bệnh, Mạnh Chấn Sênh đi đến cạnh giường ngồi xuống ghế.
"Không cần, một mình tôi ở đây là được rồi." Diệp Bằng Huyên theo bản năng liền lắc đầu, mới lay nhẹ đã cảm thấy đầu choáng váng, động tác vội vàng dừng lại.
Thật ra thì cô không có người nhà, mẹ cô ở Trung Quốc bị bệnh truyền nhiễm đã mất, lúc cô học đại học cha cô cũng qua đời, chỉ còn một mình cô đơn độc.
Anh cúi xuống, giống như là không ngờ tới.
Nhìn bộ dáng yếu đuối, sắc mặt vẫn như cũ trắng xanh của cô, lập tức trong đầu hiện lên hoàn cảnh khó khăn, thân thể không khỏe mạnh lại không người chăm sóc, không hiểu sao lòng lại xé ra.
"Vậy để tôi nhờ người trông chừng." Anh lập tức đề nghị.
Tất cả mọi lỗi sai anh đều nhận hết về mình, cho dù ai đúng ai sai thì việc ngoài ý muốn này anh cũng dính đến ,vì vậy anh hy vọng trong phạm vi mình có thể làm được mau chóng kết thúc chuyện này một cách viên mãn.
"Không nghiêm trọng đến mức phải có người chăm sóc đâu!" Cánh môi xinh đẹp nâng lên nhẹ nhàng mỉm cười thận trọng với anh.
"Đúng là chỉ có một mình cô, tôi không yên tâm ...."
Đột nhiên Mạnh Chấn Sênh thu hồi giọng nói, dường như ý thức được những lời nói này có chút mơ màng, không thích hợp nói với một cô gái lần đầu gặp gỡ.
Diệp Bằng Huyên trái lại rất đơn thuần không có nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy anh thật nhiệt tình chính trực ,thế gian hiếm có, khóe miệng không khỏi cười sâu hơn.
" Mạnh tiên sinh, anh thật là người tốt !" Cô thẳng thắng nói, khi nhìn vào ánh mắt trong suốt quan tâm chân thành của anh.
Nếu không gặp được người tốt như anh cô làm sao có thể được thu xếp ổn thỏa như vậy?
Những người bình thường đối với chuyện phiền toái như vậy e sợ tránh còn không kịp, anh rõ ràng là không sai, chẳng những không bắt đền cô, lại cùng cô trong suốt quá trình khám chữa bệnh thậm trí còn kiên quyết muốn gánh vác viện phí trong thời gian cô nằm viện.
Mạnh Chấn Sênh ngẩn người, xương gò má nhanh chóng ửng hồng lên.
Gương mặt cô dịu dàng giống như ánh trăng ,nụ cười xinh đẹp, hóa thành một trận gió nhẹ thổi ra gợn sóng nhẹ trong lòng anh.
Anh cố che dấu tâm tình vì lời khen ngợi của cô.
"Tôi là lo lắng cho cô nếu như có đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh, hành động sẽ cực kỳ phiền toái không tiện, nếu như não thật sự có chấn động tốt nhất là tránh lắc lư, nhất định phải có người chăm sóc mới được, cho nên tôi đi nhờ người chăm sóc cô vậy." Sau khi giải thích bổ sung, anh lập tức đứng dậy.
"Chờ một chút..." Diệp Bằng Huyên không muốn, liền dùng tay chặn anh lại, nhưng vừa đυ.ng phải vạt áo của anh, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt tối đen liền ngã trên giường, bởi vì chấn động quá lớn nên cảm thấy càng thêm khó chịu."Này....."
"Cô đừng lộn xộn nữa!" Nghe cô kêu đau, anh vội vàng xoay người lại, chỉ thấy sắc mặt của cô càng trắng bệch hơn, chân mày của anh cũng nhíu chặt lại.
"Ưʍ.....Tôi muốn nôn...." Cô khó chịu che miệng, khó khăn nói ra vài chữ.
"Muốn nôn?" Anh kinh ngạc lập tức phản ứng kịp.
"Đợi một chút, nhẫn nại một chút......" Anh hết nhìn đông lại nhìn tây tìm dụng cụ gì để hứng, lập tức cầm thùng rác gần bên trở lại.
"Nôn...." Cũng ngay lúc đó, Diệp Bằng Huyên đã không nhẫn nại được liền nghiêng người bên giường nôn ra.
Góc độ tốt, Mạnh Chấn Sênh liền bị cô ói trên cánh tay đang cầm lấy thùng rác của anh, nhưng anh không có bất kỳ điều gì không vui, tay kia của anh còn vội vàng chống đỡ thân thể yếu đuối của cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Nguy rồi, nếu có nôn mửa khả năng rất lớn là đã bị chấn động nữa rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Bằng Huyên nôn xong, thoáng nhìn cánh tay dơ của anh , cô vô cùng xấu hổ.
"Thật xin lỗi, đã làm dơ tay của anh, anh nhanh đi rửa tay đi." Cô vội vã thúc giục. Nếu như bây giờ có cái hang nào có thể chui vào, cô nhất định không chút do dự chui vào đó.
"Cô nằm xuống trước đi, đừng lộn xộn." Dặn dò xong, anh mới đi rửa tay.
Sau khi nôn mửa giống như là rút sạch hơi sức, toàn thân xụi lơ, nhưng ngược lại tạm thời cảm thấy thoải mái hơn, bất quá là nghe được tiếng nước chảy của WC, Diệp Bằng Huyên nằm ở trên giường nhưng không có cách nào an tâm nghỉ ngơi.
Nghĩ đến chuyện để cho một người không quen biết xử lý nôn mửa của mình, cô thật sự cực kỳ xấu hổ!
Bị cô đυ.ng phải, còn đưa cô đến bệnh viện, lần này còn bị ói đầy tay, anh nhất định cảm thấy cực kỳ xui xẻo đây?
"Xem đi, một mình cô sao được?" Mạnh Chấn Sênh một lần nữa lại đến bên giường.
Cô mới vừa nôn xong nhất định muốn lau miệng, súc miệng, nhưng trong phòng bệnh không có vật dụng hàng ngày gì, anh phải đi chuẩn bị những thứ thiếu sót kia.
"Nói vậy cũng đúng." Cô le lưỡi cười khúc khích đáp."Thật xin lỗi, đã làm phiền anh như vậy."
Nếu không có anh cô sợ rằng đã nôn đầy trên đất rồi.
"Không có gì, coi như mỗi ngày làm một việc thiện." Vì không để cho cô ngượng ngùng, anh cười cười nhúng vai giọng điệu nhanh nhẹn nhướng mày nói.
"Cô gái nhỏ này có phải đã vượt qua mức bình thường rồi không?" Thời gian ở chung cùng anh càng lâu nên thân mật, cô không còn thận trọng như trước nữa, nói chuyện cũng không bị ràng buộc nữa rồi.
"Tốt, vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Chấn Sênh cố ý trừng mắt nhìn cô.
"Một ngày là trẻ con, cả đời cũng là trẻ con, huống chi tôi chỉ mới 28 tuổi. " Không chỉ có con gái mới để ý đến tuổi tác, con trai cũng rất ngại.
"Vâng, vận khí của tôi tốt, nên mới có thể gặp được một đứa trẻ thâm niên như vậy." Trong nháy mắt cô chậm rãi mỉm cười .
" Vậy bây giờ anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Anh nhíu mày ý bảo cô nói.
" Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?" Điện thoại của cô bị hư lúc cô bị té xe rồi.
" Tôi liên lạc với bạn thân của tôi qua với tôi." Mặc dù không còn người thân nhưng cô vẫn còn có bạn thân.
" Đương nhiên được rồi." Anh lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cô. " Tôi đi mua một ít đồ sẽ trở về liền." Khi cô đang cầm điện thoại bấm số , anh đứng dậy nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Anh bước đi vững vàng, trong đầu nhớ lại bạn của cô sắp đến chăm sóc nên giúp cô chuẩn bị đi mua về một ít đồ dùng hằng ngày, lại suy nghĩ lúc nãy cô ói hết những thứ trong bụng nên lát nữa hẵng sẽ rất đói, vì thế anh lại đi mua một chút đồ ăn đơn giản chuẩn bị cho mọi tình huống....
Anh nghĩ muốn chăm sóc cô chu đáo tận tình nhưng lại không để ý đến sự thân mật của họ đã không phải là : " Mỗi ngày làm một việc thiện" rồi.
Rốt cuộc còn có nguyên nhân gì mà khiến anh không tự chủ được chìa tay ra giúp đỡ , nỗ lực chăm sóc cô đây?
Bây giờ Mạnh Chấn Sênh không rảnh để suy nghĩ kỹ nhưng tình cảm đặc biệt ấy cứ lặng lẽ nổi lên trong lòng anh....