(Hai năm sau)
Mùa đông ở thành phố N rất lạnh, cái lạnh ấy không chỉ táp vào da mặt, mà còn thấu tận xương tủy.
Còn tôi, vì phải đi phỏng vấn ở một công ty nhỏ, từ năm giờ sáng đã phải mặc váy ngắn chen chúc bôn ba trong thành phố với hệ thống giao thông tắc nghẽn.
Giám đốc phỏng vấn lịch sự trả lại hồ sơ cho tôi.
"Xin lỗi, cô Thẩm Lam, chúng tôi tạm thời..."
"Tôi hiểu mà."
Ban đầu tôi ôm một đống tâm trạng đến vùng đất này cũng không có ký ức đặc biệt nào cả, nguyên nhân rất đơn giản, nơi này đủ xa, tôi lại cảm thấy có chút thân thuộc.
Kết quả là, luôn nhắc tôi nhớ đến Lỗ Tấn.
Nói một cách chính xác, là một vài câu thơ trong bài thơ tôi từng học ở trung học, đường cùng. Bây giờ chắc tôi đã đâm vào tường sưng cả mặt mũi.
Trong mắt người xa lạ, tôi không có chút mảy may tự mình biết mình, càng sống lâu càng không chịu cúi đầu trước thực tế.
Mấy tháng trước, tôi đeo ba lô cầm tay ba tôi, nói đúng ra thì ông ấy cho tôi một khoản tiền để tôi có thể bắt xe đến chỗ này. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe lửa, buổi tối tôi nằm trên một cái giường nhỏ hẹp, trong điện thoại báo nhận rất nhiều tin nhắn.
Lộ Phi chúc tôi mọi sự suôn sẽ, Ngải Lị mắng tôi không biết điều rồi bảo tôi quay về đi. Mẹ tôi dặn dò tôi vài chuyện sinh hoạt. Ba tôi nói ông mãi mãi là chỗ dựa cuối cùng của tôi.
Tôi vừa đọc, hai mắt đã ướt nhòe.
Mấy năm qua tôi gần như đã hình thành thói quen khóc một mình, mỗi lần nhìn vào gương tôi đều trông thấy một cô gái với gương mặt đầy vẻ lo lắng, trên gương mặt ấy cũng đã dần lưu lại vết tích của thời gian, chỉ là sâu trong cơ thể này hay là trong lòng. Tôi cảm thấy mình đang bắt chước sinh tồn như một người máy.
Nhiều lần tôi khóc trong mơ và giật mình tỉnh dậy, cuối cùng tôi vẫn lấy cớ để tiếp tục sống tiếp, chuyện chạy trốn đương nhiên mang đến cho tôi vô số ký ức về thành phố ấy. Vì vậy, lòng vòng quanh co thế nào tôi lại đến thành phố N.
Chỉ là dần dần, tôi phát hiện tôi không thích nơi này, chỗ này chỉ có một hai cửa hàng bách hóa lớn, mỗi lần đi qua tôi đều nhớ đến một chàng trai trẻ tuổi, cậu ta từng cố chấp đi theo tôi, hào phóng cà thẻ thanh toán giúp tôi, cậu ta mang nụ cười ấm áp nói với tôi, cô muốn gì tôi cũng cho cô.
Tôi còn nhớ những việc nhỏ nhặt không đáng kể khác, nhưng không thể nào nhớ mặt của người ấy, thậm chí tên của người ấy cũng cố tình quên mất.
Nhớ lại những chuyện này, mắt tôi lại dâng lên hai tầng mây mù. May mà tiếng còi báo đến trạm kéo tôi về với thực tại.
Sau khi phỏng vấn thất bại tôi quay về nhà trọ ngủ một mạch đến lúc trời tối sầm, khi màn đêm buông xuống tôi bò dậy đeo trang sức lên người rồi đi ra cửa.
Mụa đích của lần này rất đơn thuần, chẳng khác đi phỏng vấn là bao, nhân gian thường gọi là đi xem mắt.
Đối phương là một người đàn ông ba mươi tuổi, có nhà có xe, có một công việc không trên không dưới ai, là một người đàn ông trên mức tiêu chuẩn. Lần đầu tiên mẹ tôi gửi hình anh ta thì tôi có chút mâu thuẫn, nhưng vì để cho bà an tâm, tôi vẫn trò chuyện với anh ta suốt hơn một tháng trời.
Thế là, chúng tôi quyết định gặp mặt một lần.
Có lẽ gặp một lần rồi thôi, có lẽ xin ý kiến phê bình sẽ chính thức xác định mối quan hệ. Tôi đã đến độ tuổi cần nói chuyện cưới gả, còn người con trai kia qua mấy lần trò chuyện chỉ với mỗi mình tôi trước nay chưa có một lần từ chối khéo léo.
Địa điểm gặp mặt đầu tiên là ở một nhà hàng riêng gần khu ăn uống, để tỏ phép lịch sự tôi đặc biệt ăn diện cho bản thân, dưới ánh đèn tôi còn cho rằng như vậy có hơi chói một chút.
Còn Trình Vĩ, cũng chính là người đàn ông có tướng mạo bắt mắt, câu nói đầu tiên cũng không có chút keo kiệt nào, "Cô đẹp hơn so với trong hình."
Tôi nói, cảm ơn.
Anh ta đứng dậy kéo ghế giúp tôi, chúng tôi thường trò chuyện nhưng đề tài vô vị với nhau, ví dụ như bản tin gần đây, ví dụ như cuộc sống yêu thích, ví dụ như, yêu cầu đối với nửa kia.
Tất cả đều diễn ra một cách rất hình thức hóa, bước chuyển biến là lúc sắp kết thúc bữa ăn tối.
Lúc ấy có một người phục vụ đi qua vô tình đυ.ng vào người tôi, kem trên tay cọ vào mặt tôi, thế là Trình Vĩ chìa tay lau khóe môi giúp tôi.
Hành động này đối với lần đầu tiên gặp mặt nói thế nào thì cũng có hơi mạo muội, với người có phản ứng chậm như tôi mà tim cũng nhảy lên vài cái. Đến khi Trình Vĩ lúng túng nói xin lỗi tôi, tôi cười nói không sao cả.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi xem phim.
Anh ta đưa tôi về nhà trọ, khi đi ngang qua một quán rượu anh ta nói, "Không ngờ rằng hôm nay họ lại diễn ở đây."
"Hử?" Tôi nghe không hiểu ý của anh ta.
Trình Vĩ cười một tiếng, "Hồi còn học trung học tôi rất thích ban nhạc này."
"Vậy thì bây giờ cũng đã mười mấy năm rồi... Xin lỗi, tôi..."
"Cô nói không sai, quả thật là mười mấy năm rồi. Thẩm Lam, cô cảm thấy tôi thế nào? Chúng ta ở cạnh nhau chắc không nhàm chán đâu nhỉ?"
"Hả?"
Lần này tôi cố ý giả vờ ngu ngơ, đã gặp mặt rồi, bây giờ chính là lúc quyết định có tiếp tục qua lại hay không. Thực tế thì tôi không có chút cảm giác gì với Trình Vĩ, nhưng tôi vẫn nương theo cảm xúc của hoàn cảnh mà trả lời, "Nếu trùng hợp như vậy thì chúng ta vào nghe một lát đi."
Ngày hôm sau tôi và Trình Vĩ bắt đầu qua lại không gần không xa, giữa chúng tôi không hề thân mật nhưng vẫn đội lên đầu cái danh nghĩa bạn trai bạn gái, mẹ tôi khá hài lòng với chuyện này, như vậy tôi cũng cảm thấy mình đã hoàn thành được kì vọng.
Sau một tháng qua lại, quan hệ của chúng tôi vẫn ở mức bạn bè trai gái bình thường không hơn không kém, khi anh ta nắm tay tôi thì toàn thân tôi cứng ngắc, lần đầu tiên sau khi anh ta hôn tôi, tôi đã về nhà đánh răng rất nhiều lần.
Tôi bắt đầu khủng hoảng, cũng bắt đầu tìm một lý do thích hợp để chia tay.
Khi Trình Vĩ gọi điện hẹn gặp tôi, tôi lại vừa bị một công ty từ chối, anh ta nói, "Thẩm Lam, tối nay ban nhạc ấy lại biểu diễn, chúng ta cùng đi xem nhé?"
"Ừm, vậy em đợi anh ở quán cà phê gần công ty anh."
"Được, tan làm anh đến đón em."
"Ừ, anh làm việc tiếp đi."
Trình Vĩ rất thích đến quán rượu, đối với những nhóm nhạc hay những ca sĩ trong giới underground anh ta đều nắm khá rõ, tôi mặc dù không hứng thú lắm nhưng mỗi lần như thế đều không từ chối lời mời, và mặc dù gặp nhau ở quán rượu, đến tận bây giờ anh ta đều không uống rượu cũng không để cho tôi uống rượu, bởi vì một chuyện nhỏ nhoi này, tôi chưa từng nghi ngờ gì anh ta.
Dĩ nhiên, hôm nay tôi quyết định thẳng thắn nói chia tay với anh ta.
Ở quán cà phê ăn không ngồi rồi mấy tiếng đồng hồ sau Trình Vĩ mới xuất hiện trước mặt tôi.
"Xin lỗi, lại để em phải chờ anh." Anh ta lúc nào cũng diễn dịch bốn chữ phong độ lịch sự rất tốt.
Tôi lắc đầu cười nói, "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Khi ấy Trình Vĩ có chút lúng túng, vì thái độ hết sức điềm tĩnh tôi dành cho anh ta. Vì vậy khi anh ta nắm tay tôi, tôi đã cố hết sức để biểu hiện của bản thân được tỉnh táo.
Sau khi ăn tối chúng tôi đến quán rượu, lúc ấy trời đã tối, nhưng mà phía xa xa tôi thấy một đám người vây quanh cái gì đó.
"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Trình Vĩ đậu xe ven đường hỏi.
"Chắc không đâu, chúng ta qua đó xem thế nào." Một mặt tôi không muốn để Trình Vĩ mất hứng, mặt khác quán rượu luôn có một vài ngôi sao nhỏ ghé đến, trường hợp thế này tôi đã từng gặp qua, chỉ có điều lần này khoa trương quá, hơn nữa một chút tin tức trước đó cũng chẳng có.
Bởi vì ban ngày đi phỏng vấn nên tôi ăn mặc rất mỏng manh, sau khi xuống xe Trình Vĩ liền cởϊ áσ khoác choàng lên người tôi, tôi nhìn thấy anh ta cũng chỉ có một lớp áo sơ mi thì hơi ngượng.
Không ngờ rằng Trình Vĩ cười cười rồi kéo tôi vào ngực, "Như vậy thì cả hai đều không lạnh."
Tôi lúng túng nói xin lỗi rồi đẩy anh ta ra, thế mà Trình Vĩ lại ôm tôi chặt hơn.
Lúc đi đến trước cửa quán rượu
tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người con trai bị đám đông vây kín. Anh ta nhìn rất trẻ, màu tóc vẫn giữ màu đen, mặt cũng không có chút thay đổi nào, vóc người cao gầy phối hợp với nụ cười trong mát, không chê vào đâu được, đúng vậy.
Anh ta cư xử với nhóm người vây quanh mình không có chút nào gọi là kiêu kì, nhưng lại không có cách nào biết được đến cuối cùng là cái gì.
Trình Vĩ đúng vào lúc này hỏi tôi, "Em biết cậu ta?"
Tôi lắc đầu một cái, "Không, chỉ là thấy qua trên mạng."
Khi đi qua tôi còn lén quay đầu nhìn lần nữa, vừa hay người kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi chuẩn bị trốn tránh nhưng lại phát hiện, anh không nhìn thấy tôi.
Rất nhanh sau đó anh lại cúi đầu, ký tên mình lên máy tính mà người ta đưa đến, Đồng Tiểu Táp