Quyển 1 - Chương 71: Chân tướng (2)

"Mẹ đừng nói nữa."

Tôi ngắt lời mẹ, tôi biết bà ấy muốn nói về Dư Thiên, chỉ là tôi có nghĩ thế nào cũng không biết được lý do tại sao Dư Thiên lại giấu giếm để giúp mẹ tôi.

Bà thở dài rồi đối mặt với tôi, kế đó đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai tôi, chỉ một động tác đơn giản cũng khiến hốc mắt tôi nóng hổi.

"Lam Lam, thật ra thì chuyện này không như con nghĩ đâu, ngày đó mẹ bị thương không phải do Trương Mật làm."

"Mẹ có ý gì?"

Trong lòng tôi sớm đã không có giả định tốt lành gì, "Mẹ, mẹ nói người đó có dáng dấp giống như đàn ông, không phải là..."

"Chính là ba của Trương Mật. Ông ta cũng là ba ruột của con."

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế ra sức lắc đầu, "Không thể nào, chuyện này không thể nào."

"Lam Lam, con nghe mẹ nói xong có được không?"

"Con không muốn nghe. Mẹ nói với con tất cả mọi chuyện mẹ vừa nói là lừa con đúng không, con là con gái của ba con, con không phải là con riêng."

"Lam Lam..." Mẹ gọi tên tôi, nước mắt đã chảy xuống.

Lúc này Lộ Phi lại mở cửa đi vào, cậu ta đến cạnh mẹ tôi, "Dì."

"Dì không sao." Mẹ tôi lắc đầu, nhìn tôi.

Lộ Phi đi qua ấn tôi ngồi xuống cạnh mẹ tôi lần nữa.

"Thẩm Lam, em trưởng thành chút đi. Chuyện đã xảy ra chúng ta không có cách nào lựa chọn, nhưng bây giờ cơ hội chọn lựa đang ở trong tay em. Ngày mà mẹ em bị thương, chính mẹ Trương Mật đã gây chuyện, anh có thể cam đoan với em khi ấy Trương Mật vẫn luôn ngăn mẹ cô ấy, chính cô ấy cũng bị thương, nhưng cuối cùng không thể cản được. Bây giờ mẹ của Trương Mật vẫn còn trong phòng tạm giam, cô ấy nói chỉ cần mẹ em tha thứ cho bà ấy, cô ấy sẽ không tố cáo em."

Tôi nhìn Lộ Phi bằng ánh mắt không thể tin nổi, "Ý anh là, Trương Mật cố ý để em đẩy cô ấy xuống, là vì muốn đánh đổi để cứu mẹ cô ấy?"

Lộ Phi nhắm mắt lại, gật đầu một cái. Tay tôi vốn đang dùng sức nhắm chặt vai cậu ta bỗng cạn kiệt sức lực buông thõng xuống.

Tôi ngồi im thẩn thờ hồi lâu, sau đó đứng lên, "Tôi không thể để mẹ tôi bị thương mà không được làm sáng tỏ như vậy được, bà ấy suýt chút nữa... tôi không đồng ý đâu!"

Trước khi Lộ Phi kịp phản ứng, tôi đã kịp chạy ra khỏi phòng bệnh, chạy thẳng từ trong bệnh viện ra ngoài đường lớn tôi không dừng bước chân của mình, ngày hôm trước Lộ Phi truyền rất nhiều máu cho mẹ tôi và chưa được nghỉ ngơi, nên cậu ta vốn không đuổi kịp tôi. Tôi đón một chiếc taxi và kêu tài xế đưa mình đến bờ sông.

Tôi ngồi cạnh bờ sông, ngày hôm đó trăng đặc biệt sáng và tròn, tôi nhớ đến ba mình, nhớ đến bộ dạng của ông khi ở trong phòng bao vào ngày ấy. Tôi vẫn còn trách ông, giận ông, đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra tôi không hề có tư cách để hận ông.

Từ nhỏ đến lớn, hạnh phúc gia đình đều là ảo tưởng.

Không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, một vài bông tuyết nhỏ rơi trên người tôi, tôi đột nhiên nhớ Đồng Tiểu Táp, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh.

Tôi cứ cảm thấy, bất kể tôi làm gì anh cũng đứng sau lưng tôi, miễn là tôi nói ra, anh sẽ giúp đỡ tôi. Nhưng tôi gọi cho anh mấy lần mà điện thoại cứ tắt máy. Tôi lo lắng anh xảy ra chuyện gì nên gọi cho Lâm Cánh. Có lẽ do trước đó cậu ta không vui, mỗi lần tôi gọi đến Lâm Cánh đều nhấn từ chối, lần cuối cùng cậu ta không nhịn được đành nhận cuộc gọi.

"Chị đừng gọi điện đến nữa. Lão đại không muốn gặp chị."

Khi điện thoại vừa bị ngắt, tuyết đã rơi xuống dày đặc. Tôi đi dọc theo bờ sông, tôi lớn lên ở nơi này, tâm trạng không tốt đều đến đây, con đường này cho dù có nhắm mắt đi thì tôi cũng không sợ lạc, mùa đông mực nước thấp, tôi cứ thế đi đến bờ rìa.

Đá bị ngâm trong nước nhiều năm rất trơn, hơn nữa tuyết vừa tan, tôi bước đi, cơ thể bắt đầu chao đảo.

Ngay khi tôi chuẩn bị rơi vào lòng sông thì bị người từ phía sau ôm lại.

Tôi xoay người ôm lấy cổ người đó, dựa đầu vào ngực hắn và khóc lớn, "Đồng Tiểu Táp, Đồng Tiểu Táp. Em biết anh nhất định sẽ đến mà."

Người đó không lên tiếng, chỉ đứng thẳng, cơ thể cứng nhắc lạ thường, đưa tôi tay buông thõng lên, cuối cùng cởϊ áσ khoác và khăn quàng choàng lên người tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn rõ người trước mắt, thì ra là Lộ Phi.

"Xin lỗi."

Đúng vậy, chỉ có mỗi Lộ Phi biết khi tôi không vui sẽ đến nơi này, thất thần đi dọc bờ sông. Cậu ta hay đứng đó, dưới ánh trăng nhợt nhạt trông càng thêm mệt mỏi và yếu ớt, bông tuyết rơi trên đỉnh đầu, trên lông mi cậu ta.

"Về thôi!" Lộ Phi đưa tay lên, sau cùng không đặt tay lên vai tôi mà nắm chặt bàn tay, đi sau lưng cách tôi hai ba thước.

Tôi nói không muốn ngồi xe, Lộ Phi liền đi trước xem đường giúp tôi, vừa đi tôi lại bắt đầu khóc, thời tiết như thế này làm cho những giọt nước mắt rơi xuống cũng có thể đóng băng, Lộ Phi do dự rất lâu rồi đưa ngón tay chạm vào mặt tôi, ngón tay cậu ta quá lạnh, khi chạm vào tôi theo bản năng tránh né.

Thật ra thì hốc mắt của cậu ta cũng ướt rồi, chóp mũi đỏ lên vì lạnh.

Không biết đi được bao xa, Lộ Phi sau lưng tôi lên tiếng, "Thẩm Lam, em biết không, từ nhỏ anh chỉ thích đi theo sau em, khi ấy em nói anh hệt như cái đuôi nhỏ. Thật ra thì anh tình nguyện cả đời này làm cái đuôi nhỏ của em, nhưng lâu dần anh không thể đuổi theo kịp em. Nếu em vui, em sẽ đi xa hơn. Anh cảm thấy mình rất vô dụng."

Tôi nói không phải, Lộ Phi là người tốt, cậu ta quá lương thiện, kết quả chúng tôi tìm hiểu nhau cũng vì tự bản thân mình thôi.

Chúng tôi quay về bệnh viện, dọc đường đi tôi đã suy nghĩ cẩn thận, từ lần đầu tiên tôi gặp Trương Mật, cho đến khi rời xa Lộ Phi mà không một lời từ biệt.

Chuyện này, không thể nói rõ là ai đúng ai sai.

Ở trong bệnh viện, tôi gặp được một người, là mẹ của Lộ Phi. Hiếm khi thấy bà ấy nhìn tôi khác với trước đây như vậy.

Bà ấy đi đến nói với Lộ Phi mấy câu sau đó kêu Lộ Phi đi trước, tôi biết bà ấy muốn nói gì đó với tôi, mẹ tôi cũng gật đầu một cái, thế là tôi ra ngoài cùng bà ấy.

Chúng tôi ngồi trong căn-tin nhỏ ở tầng hai, trên người tôi còn khoác áo của Lộ Phi, đang khi tôi muốn cởi ra thì bà ấy cản, "Đứa nhỏ này sao không biết chăm sóc bản thân thế này, lạnh như vậy thì cứ mặc đi. Lộ Phi là con trai, quan tâm con là chuyện đúng đắn."

"Dì." Trong trí nhớ của tôi, từ nhỏ mẹ Lộ Phi chưa từng dịu dàng như vậy với tôi bao giờ.

"Hai ngày nay dì đã nghĩ rất nhiều, dì vừa biết tin mẹ con xảy ra chuyện là chạy đến ngay, nhưng bà ấy cứ nằm trong phòng hồi sức, dì không dám đi vào. Thẩm Lam à, chắc con biết, hai mươi mấy năm đầu đời người, chúng ta cũng giống con vậy, là những cô gái mới lớn vừa tốt nghiệp, lúc ấy dì đã trách tại sao mẹ con lại kích động đến vậy. Có lúc cứ tưởng là bạn thân, nhưng vì một chút chuyện, dần dần không thể quay đầu được nữa. Trước đây dì không đồng ý chuyện của con và Lộ Phi, còn cố ý nói mấy lời cay nghiệt với con, bây giờ nghĩ lại, nếu như dì không ngăn cản chắc đã không có nhiều chuyện xảy ra như bây giờ. Con cũng biết thằng nhóc Lộ Phi này, từ bé đã thích đi theo con, tính tình lại không mạnh mẽ, người làm mẹ như dì dĩ nhiên hi vọng con trai mình chung sống với người con gái nó thích. Kể từ lúc ấy dì cảm thấy, hai con không thể chung sống với nhau. Rốt cuộc, người tình không bằng trời tính, dì làm nhiều chuyện như vậy vì muốn tốt cho Lộ Phi, kết quả hại chính nó, hại luôn cả mẹ con. Con có biết ngày ấy tại sao Lộ Phi đột nhiên bỏ đi không, tại sao cả nhà dì bỏ ra ngoài hết không? Thực ra thì buổi tối hôm ấy, mẹ Trương Mật tự sát. Bà ấy cũng là vì biết chuyện của mẹ con và ba ruột của con nên mới... Sau đó bà ấy nói hết mọi chuyện ra. Trương Mật và Lộ Phi đều biết, lúc ấy Trương Mật nói phải đi tìm con, Lộ Phi không còn cách nào, chỉ có thể ngày ngày bên cạnh cạnh chừng con bé. Trước giờ dì chưa từng thấy con trai mình khó chịu đến như vậy, Trương Mật không cho nó nhận cuộc gọi từ con, nhưng dì có thể nhìn ra, trong lòng nó không hề dễ chịu chút nào. Nhiều lần nó muốn đi tìm con nói rõ ràng, nhưng Trương Mật uy hϊếp, nó chỉ biết trốn trong phòng. Sáng sớm ngày thứ hai dì thấy gương trong phòng nó đều vỡ nát, trên tay nó chỉ toàn là máu. Rồi dì nghĩ, nếu như ngày đó không để Trương Mật vào nhà dì, Lộ Phi chắc sẽ không đau khổ như vậy. Nhưng mà Lộ Phi nói, khiến con hận nó cũng tốt, chỉ cần con sống tốt là được. Nó nói nó nợ con, sau này nghe nói con có bạn trai, không có ngày nào nó ngủ ngon giấc."

"Dì..."

Hóa ra, đây chính là lý do Lộ Phi rời bỏ tôi, tôi vẫn còn hận cậu ta. Tôi hận nhiều người như vậy, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết điều ghê tợm vốn dĩ không phải là họ, mà chính là tôi.

Mẹ Lộ Phi lắc đầu, nắm tay tôi, "Thẩm Lam à, dì nói chuyện này không phải là muốn thay Lộ Phi nói, nếu như con và Lộ Phi không còn tình cảm thì không ai có thể miễn cưỡng. Nhưng con hãy suy nghĩ một chút, đứa trẻ này chịu nhiều uất ức như vậy, mẹ con, thật ra thì dì biết năm ấy mẹ con nóng vội quá, chuyện cũng chẳng có gì sai, mẹ con cũng vô tội. Con nghĩ cho Lộ Phi, cho mẹ con một chút, nếu quả thật con phải ngồi tù vì Trương Mật, cả đời con sẽ bị hủy hoại, bọn họ phải chịu nhiều đau khổ. Hơn nữa, tính cách của mẹ con dì hiểu khá rõ, cho dù Trương Mật không làm vậy, bà ấy chắc chắn không làm khó gì mẹ Trương Mật. Trước đây dì đối xử không tốt với con, nhưng lần này con nhất định không được hồ đồ. Con hãy thử tha thứ cho Trương Mật một lần, con bé cũng là đứa trẻ đáng thương, bỏ qua cho con bé, chính là tha thứ cho chính con."

Khi rời nhà ăn, tôi mới phát hiện Lộ Phi vẫn đứng ở bên ngoài nhìn chúng tôi, tôi nhìn cậu ta có vẻ gầy hơn mấy tháng trước khá nhiều, gương mặt điển trai trở nên buồn bã tang thương, hốc mắt càng sâu hơn.

Tôi đi ngang qua người cậu ta, Lộ Phi đột nhiên xoay ngừi ôm tôi vào lòng cậu ta.

"Thẩm Lam, em không thể xảy ra chuyện gì được."Cậu ta nói với giọng rất kích động, chất lỏng ấm áo rơi trên trán tôi.

Tôi hít một hơi, cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy khó chịu trong lòng, chỉ nói, "Tôi sẽ không để bản thân mình có chuyện gì đâu."