Chương 7

8.

EQ của Lục Sâm rất cao, cũng sẽ không làm ra chuyện khiến mọi người đều xấu hổ này.

Nhìn bộ dạng nhíu mày của Lục Sâm, trong lòng tôi một vạn dấu chấm hỏi. Tôi đây là đang kiếm tiền cho anh ta đấy, anh ta còn quan tâm tôi có thể uống rượu hay không?

Với cả, sao anh ta biết tôi không thể uống rượu?

Tiếp đó, Lục Sâm lại đoạt đi chén rượu trong tay tôi, một hơi cạn sạch.

“Cảm ơn Cố tổng đã nâng đỡ Lộc Trần.”

Thái độ khiêm tốn lại lịch sự, Cố tổng sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên người tôi với Lục Sâm một lát, rồi lập tức cười: “Không ngờ tửu lượng của Lục tổng rất tốt nha.”

Có Lục Sâm chắn rượu thay tôi, tôi không dính giọt rượu nào, ngược lại rảnh rỗi ăn không ít cháo nhỏ để bồi bổ dạ dày.

Rượu quá ba tuần, trên người Cố tổng với Lục Sâm đều nồng nặc mùi rượu.

Tôi đỡ Lục Sâm đến ghế phó lái, cúi người xuống muốn thắt dây an toàn cho anh ta, dây an toàn có thể là bị mắc kẹt rồi, tôi thử rút vài cái, đều không rút ra được.

Ngay lúc tôi đang chiến đấu với dây an toàn, một bàn tay to lớn cầm lấy ngón tay tôi: “Dùng kỹ thuật.”

Hơi thở của Lục Sâm phả vào mặt tôi, quanh quẩn bên cổ tôi.

Tim tôi bỗng dưng mềm nhũn, giống như bị một thứ gì đánh trúng, một dòng điện tê dại chạy loạn khắp tứ chi và xương cốt tôi.

“Được... được rồi.” Tôi thắt dây an toàn cho anh ta xong, lập tức lui trở về ghế lái, hít sâu vào mấy hơi, mới đè ép lại những rung động trong lòng xuống.

“Tôi cũng không phải hổ ăn thịt người, em sợ tôi như vậy làm gì?”

Tôi xoay đầu qua nhìn vào mắt Lục Sâm, đôi mắt anh ta sâu sắc có thần, không có một chút men say nào bên trong, thay vào đó là hai má tôi ửng hồng y hệt người say.

“Tại sao lại thay tôi chắn rượu?” Nhịn suốt cả đêm, tôi cuối cùng cũng hỏi ra những lời trong lòng.

Lục Sâm ngẩn ra, mở lời nói: “Em là người của tôi, tôi không bảo vệ thì ai bảo vệ?”

Lời nói chắc chắn và nghiêm túc như vậy, càng khiến lòng tôi thêm loạn, tôi không cố hỏi anh ta vì sao biết tôi không thể uống rượu, mà là nói ngay: “Lục tổng, anh lại uống say rồi, đừng nhận nhầm người nữa.”

Tôi vẫn nhớ rõ trong lòng anh ta còn cất giữ một nữ sinh thích thầm mười năm.

Lục Sâm bật cười, mắt sáng như đuốc dán chặt vào tôi, gằn từng chữ nói: “Lâm Thư Chanh, tôi chưa từng nhận sai người.”

Tôi: “...”

Lời này của Lục Sâm là có ý gì?

Lẽ nào lúc trước tôi với anh ta có quen biết.

Nhưng trong tâm trí của tôi làm thế nào cũng không nhớ được từng có tiếp xúc gì với đại thần Lục Sâm này.

Đặc biệt là sau khi biết anh ta là đối thủ một mất một còn mà Thẩm Hàng chán ghét, tôi càng duy trì khoảng cách với anh ta.

Không khí càng ngày càng mập mờ, tôi không muốn lại không rõ ràng như vậy nữa, nghiêm túc nói: “Lục tổng, trong khoảng thời gian gia nhập Lộc Trần này tôi rất vui, sau này, là một cổ đông của Lộc Trần, tôi sẽ trở thành đối tác tốt nhất của anh, đồng hành với anh làm Lộc Trần càng lớn mạnh hơn.”

Tôi nói hết lời trong một hơi, hy vọng kéo quan hệ của tôi với Lục Sâm trở lại quỹ đạo.

Nhưng Lục Sâm không nhanh không chậm gọi tên của tôi: “Lâm Thư Chanh.”

Trong lòng tôi nghi hoặc, thì nghe anh ta tiếp tục nói: “Em chỉ chiếm cổ phần công ty của Lộc Trần thì có gì thú vị, chi bằng trở thành bà chủ Lộc Trần luôn đi.”

Một tiếng sấm nổ đùng bên tai tôi.

Tôi hoảng hốt nhìn Lục Sâm, hoàn toàn hoảng sợ.