Chương 7
“Mẹ tôi đã làm việc ở quán Wild Coyote cho tới khi bà nghỉ hưu năm ngoái,” Lily quét thuốc nhuộm màu kem vanilla và kẹo bơ lên tóc vị khách hẹn lúc mười một giờ ba mươi. Để tăng thêm độ bám, cứ hết ba lá thiếc cô lại quét thêm màu caramel sậm. Lily tách ra một đường tóc mỏng, lách đuôi chổi qua các sợi tóc, rồi trượt một lá thiếc vào da đầu khách. “Và anh rể tôi sở hữu công ty xe Mỹ cổ Parrish.”
“Hồi trước tôi toàn ăn ở quán Wild Coyote thôi. Bánh sandwich và bánh hấp hồ đào.” Quấn áo choàng màu đen của salon quanh người, khách của cô, Sadie Hollowell, nhìn cô qua tấm gương. “Mẹ cô tên là gì?”
“Louella Brooks.”
“Tất nhiên là tôi biết bà ấy,” Sadie nói. Và Lily cũng biết Sadie Hollowell. Sadie nhỏ hơn Lily vài tuổi nhưng ai ai chẳng biết đến nhà Hollowell. Họ sở hữu trang trại JH và đã nuôi gia súc ở vùng cán xoong này nhiều thế hệ nay. Và nếu có một người mà cư dân thị trấn thích bàn tán nhiều hơn cả Lily, thì đó là bất kỳ người nào mang họ Hollowell. Sadie đã rời Lovett nhiều năm rồi, nhưng giờ cô ấy quay về để chăm sóc người cha đau ốm. Là người nhà Hollowell cuối cùng, Sadie là đề tài đồn thổi số một của Lovett. Cứ quơ đại một nhúm người nào đó, kiểu gì cũng có người đang nói về Sadie.
Mới hôm qua thôi, Lily đã cắt tóc cho Winnie Stokes và nghe tin là Sadie đã rời khỏi lễ hội kỷ niệm ngày thành lập thị trấn thứ Bảy tuần trước với cháu trai bà Luraleen Jink, Vince Haven. Theo lời Winnie, Vince là chủ mới của cửa hàng Gas & Go và là cựu lính đặc nhiệm SEAL. Có vẻ như là anh ta còn nóng bỏng hơn cả bánh hạt tiêu và người ta đã thấy xe anh ta đỗ tại trang trại Hollowell vào sáng sớm. Rõ ràng Sadie chẳng thèm quan tâm liệu người ta có bàn tán về mình hay không, nếu không thì cô ấy đã bắt Vince giấu xe trong kho thóc. Lily ghen tị với Sadie vì cái thái độ kệ-xác-các-người ấy. Có lẽ nếu từng đi xa như Sadie, cô cũng sẽ hành xử như thế.
Một chiếc chuông trên cửa reo lên, và qua gương, một bó hoa hồng đỏ thật lớn tiến vào salon, lớn đến mức nó che khuất cả người mang hoa. “Ôi không.” Anh ta đặt hoa lên kệ tiếp tân và một nhân viên nữ của cô ký nhận.
“Hoa cho cô à?” Sadie hỏi.
“Tôi sợ là thế.” Hôm qua Tucker đã gửi hoa lily. Cách anh cho cô biết là anh sẽ không lén lút. Anh sẽ không giấu giếm.
“Ngọt ngào quá.”
“Không đâu. Anh ấy quá trẻ với tôi,” cô cảm thấy cổ mình ửng hồng. Tất cả mọi người trong salon đều biết về Tucker. Sau khi anh xuất hiện ở tiệc spa và khóa cửa văn phòng cô lại, chẳng còn mấy ai nghi ngờ chuyện Lily Darlington đang làm cùng sĩ quan Matthews trẻ tuổi nữa. Thêm vào vụ tằng tịu và những tin đồn ấy là việc thỉnh thoảng cô đến salon muộn. Trước khi Tucker xuất hiện, cô luôn là người đến đầu tiên.
Cô quét thuốc nhuộm lên vài sợi tóc rồi cuốn lá thiếc. Salon có đầy nhân viên nữ đương nhiên là môi trường thuận lợi cho tin đồn, và salon của Lily ồn ào hơn hẳn thường lệ. Cô phải làm gì đó. Một việc để ngăn tin đồn lại trước khi nó lan đến Lovett. Nhưng trừ việc đá Tucker ra khỏi cuộc sống của mình, cô chẳng biết phải làm gì nữa. Bảo mọi người ngậm mồm lại chẳng khác nào là thừa nhận chuyện đó.
“Anh ta bao nhiêu tuổi?”
Cô tách một lớp tóc khác ra. “Ba mươi.”
“Thế là chỉ cách có tám năm đúng không?”
“Phải rồi, nhưng tôi không muốn làm máy bay bà già.” Chúa ơi, chỉ nghĩ đến cái từ đấy thôi cũng đã khiến cô thấy ghét rồi. Cho đến giờ tin đồn mới chỉ nằm gọn trong tiệm salon ở Amarillo này, nhưng việc truyền đến Lovett chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Đáng ra cô không nên làʍ t̠ìиɦ với Tucker trong văn phòng. Đối với một người phụ nữ quan tâm đến tin đồn mà nói, điều đó rõ ràng là một sai lầm. Một sai lầm mà có lẽ cô nên thấy hối hận hơn nữa.
“Trông cô đâu có giống máy bay bà già.”
Lily cũng không cảm thấy mình như vậy. “Cảm ơn.” Cô đẩy nhẹ một lá thiếc vào sát da đầu Sadie. “Trông anh ấy chỉ như hai lăm.”
“Tôi nghĩ anh ta phải trẻ đến mức đủ sức làm con trai cô thì mối quan hệ của hai người mới được coi là quan hệ máy bay bà già - phi công trẻ chứ.”
“Chà, tôi không muốn hẹn hò với một anh chàng trẻ hơn mình tám tuổi.” Cô quét hết thuốc khỏi bát và tiếp tục nhuộm tóc Sadie. Không, cô không muốn hẹn hò với một người trẻ hơn tám tuổi, nhưng cô cũng không muốn ngừng gặp gỡ Tucker. Chỉ nghĩ đến anh thôi cũng khiến dạ dày cô có cảm giác kỳ lạ, hãi hùng và khiến tim cô đau đớn trong l*иg ngực. Tình cảm cô dành cho anh làm cô sợ hãi. Sợ hãi theo một cách mà lâu lắm rồi cô không cảm thấy. “Nhưng Chúa ơi, anh ấy thật nóng bỏng.” Và thông minh, hài hước, tốt bụng. Chúa ạ, anh thậm chí còn xây nhà cho Pinky.
“Vậy hãy dùng cơ thể của anh ta thôi.”
“Tôi đã thử làm thế rồi.” Cô thở dài, nghĩ đến những bó hoa và gợi ý đưa Pippen tới quán Showtime Pizza hoặc đi chơi bowling của anh ngày hôm qua. Anh muốn nhiều hơn nữa từ cô nhưng điều đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Anh đã nói với cô điều mình muốn ngay từ đầu. Tất cả của em, anh nói thế, nhưng cô không rõ câu nói đó nghĩa là gì. Tất cả của cô vào lúc này? Cho tới khi cô sang tuổi bốn mươi? “Tôi có một cậu con trai mười tuổi, và tôi đang cố điều hành cơ sở kinh doanh của mình. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, tĩnh lặng và Tucker thì rất phức tạp.” Nhưng Tucker có phức tạp không? Có lẽ, nhưng nói cho đúng thì phải là mối quan hệ của họ rất phức tạp. Một từ khác miêu tả Tucker chính xác hơn là không ngừng nghỉ.
“Sao lại thế?”
“Tucker từng ở trong quân đội và đã chứng kiến rất nhiều chuyện. Anh ấy nói hồi xưa anh ấy từng thu mình lại nhưng giờ không còn thế nữa.” Anh vẫn giữ lại những bí mật cho riêng mình. Cô chẳng hề biết bí mật đó là gì. Những chuyện có khả năng liên quan tới trải nghiệm trong quân đội hoặc thời thơ ấu của anh, hoặc chỉ có Chúa mới biết. “Nhưng đối với một người đàn ông nói rằng mình không còn thu mình lại nữa mà nói, anh ấy không chia sẻ nhiều về bản thân mình cho lắm.” Cả cô cũng vậy.
Trong một tiếng tiếp theo, cô nhuộm tóc cho Sadie. Họ trò chuyện về quá trình trưởng thành ở Lovett và cha của Sadie, người vừa bị một con ngựa đá và hiện giờ đang nằm tại một bệnh viện phục hồi chức năng cách salon của Lily vài khu phố.
Nhuộm tóc xong, cô đưa Sadie ngồi xuống dưới một cái máy sấy trong hai mươi phút và đi vào văn phòng. Cô đi ra sau bàn và cầm lấy điện thoại. “Cảm ơn bó hoa của anh,” cô nói khi tiếng máy trả lời tự động của Tucker cất lên. “Hoa tuyệt đẹp, nhưng anh đừng có tiêu tiền vì em nữa.”
Cô có một chồng giấy tờ khổng lồ trước mặt, hóa đơn và sổ sách kinh doanh cần tính toán. Bồn gội đầu trong phòng làm tóc cần sửa chữa, nên cô gọi một thợ sửa ống nước và đặt lịch hẹn. Cô làm nốt tóc cho Sadie Hollowell bằng cách tỉa và sấy khô mái tóc thẳng của cô ấy, làm cho nó hơi phồng lên đúng kiểu Texas.
Sau Sadie, khách hàng kế tiếp của cô muốn cắt tỉa tóc thành nhiều lớp, một kiểu tóc được đa số phụ nữ Texas và cả chính Lily ưa thích. Mái tóc tỉa lớp có thể buộc lại thành đuôi ngựa, uốn xoăn gợn, hoặc đánh phồng và búi cao chót vót. Khi Lily xong việc là ba giờ chiều, và cô quyết định cầm hết giấy tờ làm việc đi về nhà. Chẳng mấy khi cô được đón Pippen tan học, và cô dặn dò trợ lý trước khi ra khỏi cửa sau. Nhiệt độ tầm mười lăm độ và cô nhét hết giấy tờ vào lưng ghế lái xe. Khi vòng xe ra khỏi bãi đỗ, Lily gọi cho mẹ mình.
“Con tan làm sớm nên con sẽ đón Pippen,” cô nói khi đi ra đường cao tốc.
“Được rồi. Thằng bé sẽ thích lắm.” Mẹ cô im lặng một lúc rồi nói, “Dạo này nó rất hay chơi bóng rổ với sĩ quan Matthews.”
“Vâng, con biết.”
“Chà, mẹ không biết liệu đó có phải là chuyện tốt hay không,” bà Louella nói.
“Anh ấy là người tốt.” Mắt nhìn đường, cô lục lọi trong hộp điều khiển tìm kính râm.
“Chúng ta không biết điều đó. Chúng ta không biết gì về cậu ta hết.”
Giá mà bà biết Lily hiểu rõ anh chàng sĩ quan đó đến mức nào nhỉ. Rằng tay anh thật thuần thục và anh thích được cưỡi như Buster, con ngựa máy bên ngoài hiệu thuốc của Petterson. “Anh ấy chơi bóng với Pippen ở nơi mà tất cả mọi người xung quanh đều nhìn rõ, mẹ ạ. Pippen thích anh ấy và hãy đối diện với thực tế đi mẹ, Pip thân thiết với phụ nữ quá nhiều. Chơi đùa cùng một người đàn ông sẽ tốt cho nó.”
“Hừ.” Lại thêm một khoảng lặng nữa. Lily chờ đợi tràng lải nhải về ai đó và con trai của một người nào đó đã bị người bán hàng của hãng Tastee Freeze gạ gẫm và khi trưởng thành đã trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt. “Được rồi,” bà nói.
“Được?” Không kể chuyện? Không nói liên miên về những điều bất hạnh bịa đặt?
“Được. Nếu cậu ta đối tốt với cháu trai mẹ thì thế là mẹ thấy tốt rồi.”
Lily đeo kính râm lên mặt. Chà, nhất định đã đến ngày tận thế rồi. Mẹ cô không hẳn là đã tán thành, nhưng ít nhất bà cũng không cáo buộc anh bất thường.
“Hôm qua, mẹ em đã bảo em là cho anh chơi cùng Pippen cũng không sao.”
Tucker nhíu mày lại, anh đưa Lily một chiếc đĩa mà mình vừa tráng nước. “Em kể cho mẹ về chúng ta à?”
Lily lấy đĩa bỏ vào máy rửa bát. “Không hẳn thế, nhưng bà biết là thỉnh thoảng anh chơi bóng cùng Pippen khi nó đi học về.”
Anh với lấy khăn lau bếp và lau khô tay. “‘Không hẳn thế’ là sao?”
Lily đóng cửa máy rửa bát lại. “Nghĩa là em sẽ kể cho bà. Nhưng không phải ngay bây giờ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bà sẽ lại muốn biết tất tần tật về anh,” đó cũng là một lý do, nhưng không phải lý do quan trọng nhất. “Và anh vẫn giữ bí mật về mình. Việc đó khiến em phải tự hỏi anh đang giấu em điều gì.” Có những điều mà Lily phải khám phá ra, chẳng hạn như tình cảm cô dành cho anh, liệu cô có thể tin vào tình cảm của anh đối với cô không. Và nếu mọi chuyện xấu đi, liệu cô có thể đương đầu nổi không? “Anh đang giữ bí mật kinh khủng gì với em vậy? Có chuyện gì đã xảy ra trong quân ngũ sao?”
Anh lắc đầu. “Gia nhập quân ngũ cứu rỗi cuộc đời của anh.”
“Tucker!” Cô đẩy vai anh nhưng anh không xê dịch. “Anh đã bị bắn năm lần.”
“Anh đã bị bắn nhiều lần hơn thế.” Anh mỉm cười như thể đó chẳng phải là chuyện gì lớn. “Năm lần chỉ là gần đây mà thôi. Nếu không nhờ quân đội, anh hẳn đã chết hoặc đang ngồi tù.”
Tù sao? Cô lấy khăn trên tay anh và từ từ lau khô tay mình. Cô nhìn kỹ nụ cười của anh, cảm thấy cõi lòng mình mờ mịt ảm đạm. “Sao anh lại nói thế?”
Anh quay người đi, thò tay vào tủ lạnh. “Trước khi nhập ngũ, anh chẳng có định hướng gì và cũng chẳng có của cải gì. Anh đã bị nhốt vài năm ở trại cải tạo và khi ấy anh đang sống ở trung tâm nhận nuôi trẻ vị thành niên.” Anh lấy ra một hộp sữa và đi về phía cửa sau. “Họ tống em ra ngoài khi em mười tám tuổi, nhưng đằng nào anh cũng sẵn sàng bỏ đi rồi.” Anh quỳ xuống rót sữa vào cái đĩa cho mèo. Anh không nhìn cô nên cô đi tới quỳ bên cạnh anh. “Mẹ anh đâu?”
“Đã chết,” giọng anh không chút cảm xúc, nhưng anh vẫn không nhìn cô. “Chết vì dùng ma túy quá liều khi anh còn ẵm ngửa.”
“Tucker.” Cô đặt tay lên vai anh, nhưng anh đứng dậy và đi về phía tủ lạnh.
“Cha anh đâu?” Cô nhỏm dậy đi theo anh.
“Anh chưa bao giờ biết ông ta là ai. Có lẽ mẹ anh cũng chẳng biết. Anh tin chắc ông ta cũng nghiện ngập như bà ấy.”
“Ai chăm sóc anh khi ấy?”
“Bà ngoại anh, nhưng bà đã mất năm anh năm tuổi.” Anh cho sữa vào trong và đóng cửa tủ lại. “Rồi sau đó là các bà cô khác nhau, nhưng chủ yếu là bang Michigan nuôi anh.”
Cô nghĩ đến Pippen, tim cô chùng xuống trong l*иg ngực. “Tucker.” Cô nắm lấy cánh tay anh và bắt anh nhìn mình. “Bất kỳ đứa bé nào cũng nên được sinh ra trong một gia đình đầm ấm. Em rất tiếc vì anh không thế. Điều đó thật là khủng khϊếp.”
“Chắc chắn là rất khó chịu.” Anh nhìn sàn nhà. “Anh đã sống ở mười một nhà nhận nuôi khác nhau, nhưng họ đều cùng một giuộc: những con người chỉ nhận trẻ con vào nhà để lấy tiền từ chính quyền bang. Họ chỉ là một trạm dừng chân đi tới một chỗ khác.”
Thật lòng cô không biết phải nói gì. Cô cứ nghĩ các bí mật của anh liên quan đến... Chà, cô không biết nữa, nhưng không phải thế này. Dù nó cũng giải thích một ít về những mặt gai góc của anh và lý do anh lại có thể cố gắng không ngừng. “Sao anh không kể cho em?”
“Người ta nhìn em khác đi khi họ biết rằng hồi em bé không một ai muốn có em hết. Họ nhìn em như thể em có gì đó không ổn. Như thể đó là lỗi của em.”
Cô muốn khóc hộ người đàn ông to lớn, mạnh mẽ này, người đã từng là một cậu bé mồ côi, nhưng cảm thấy mình nên mạnh mẽ như anh. Mống mắt cô cay xè và cô chớp chớp mắt để giữ lại những giọt nước mắt của mình.
“Anh đặc biệt không muốn em biết.”
“Vì sao?”
“Khi người ta phát hiện ra em từng ở trong trại cải tạo trẻ vị thành niên, họ sẽ nhìn em như thể em sẽ ăn cắp đồ gia truyền nhà họ vậy. Bất kể em đã làm được những việc gì khác trong đời đi nữa.”
Cô khum tay giữ láy mặt anh và nhìn vào mắt anh. “Em sẽ không bao giờ nghĩ như thế. Em tự hào về anh, Tucker. Anh nên tự hào về bản thân mình. Nhìn anh xem. Anh đã vượt qua quá nhiều thứ. Thật dễ dàng và dễ hiểu nếu anh trở nên xấu xa, nhưng anh đã không như vậy.”
“Trong một khoảng thời gian anh đã từng như vậy. Anh đã ăn cắp tất cả mọi thứ mình lấy được.”
“Chà, em không có đồ gia truyền.” Cô rê tay trên vai anh, an ủi anh. “Nhưng có lẽ lần tới anh rời nhà em, em nên khám người anh.”
Anh đỏ mặt và quay mắt đi. “Anh sẽ không bao giờ ăn cắp...”
“Em sẽ thích khám người anh lắm. Có lẽ em sẽ khám khi anh vào, cho đầy đủ. Có lẽ em nên làm thế ngay bây giờ.” Anh quay lại nhìn cô, đầy nhẹ nhõm. “Nhưng đây là nhà anh.”
Cô nhún vai. “Em nghĩ mình không nên bỏ qua một cơ hội tuyệt vời để khám người anh. Chẳng bao giờ biết em có thể tìm được thứ gì đâu.”
“Anh biết em sẽ tìm được gì đấy.” Anh kéo cô áp vào ngực.
“Bắt đầu với túi trước bên phải.”
Cô lần tìm và thấy anh sẵn sàng.
“Em có uống thuốc tránh thai chứ?” anh hỏi, giọng anh khàn đi.
Cô nghĩ đó là một câu hỏi thật kỳ cục khi họ ở giai đoạn này. “Em đã đặt vòng tránh thai được tầm bảy năm nay rồi.” Kể từ khi cô suýt thì mang thai năm Pip ba tuổi.
“Em có tin anh không?”
“Để làm gì?”
“Anh đã phải kiểm tra sức khỏe toàn diện trước khi gia nhập sở cảnh sát hạt Potter. Từ đầu tới chân. Anh sạch sẽ. Em tin anh chứ?”
Anh đang đề nghị cô làʍ t̠ìиɦ mà không có đồ bảo vệ. Để đưa mối quan hệ của họ tới giai đoạn kế tiếp, và Lily muốn như thế nhiều đến mức cô thấy sợ. Nếu họ cứ từ tốn chậm rãi, có lẽ mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa. “Có. Anh tin em chứ?”
“Ừ.” Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô vào phòng ngủ. Anh hôn, ve vuốt và cởi đồ cho cô. Anh làʍ t̠ìиɦ với cả cơ thể cô, và khi anh đi vào trong cô, nóng bỏng, rộn rã, da thịt ép sát vào da thịt, cô rêи ɾỉ và ưỡn lưng lên. Anh nâng niu khuôn mặt cô và nhìn vào mắt cô khi ra vào. “Lily,” anh thì thầm. “Anh yêu em.”
Sự phấn khích tột độ lao đi trong máu cô và đốt nóng toàn bộ cơ thể. Anh nói anh yêu cô và cô cảm nhận được tình yêu ấy khắp mọi nơi trên người mình. Cảm giác phấn khích ấy lưu lại rất lâu sau khi cô rời khỏi nhà anh sáng hôm đó. Rất lâu sau khi cô đi làm và về nhà. Cô tỉnh dậy cùng nó, nhưng đến lúc đưa Pippen đến trường rồi quay xe trở về, bong bóng phấn khích hạnh phúc của cô nổ tan tành.
Cô đỗ xe vào gara ngay khi Tucker đi làm về. Hôm nay là ngày đổ rác và cô đi ra vỉa hè để kéo cái thùng rác trống không vào trong.
Tucker đúng là Tucker, anh đến bên cô trước ngõ và kéo thùng rác vào trong hộ cô. Cô nhanh chóng đóng cửa gara và anh theo cô vào bếp.
Một nụ cười nở ra nơi khóe miệng Lily. “Muốn uống cà phê không?”
“Tối mai em làm gì? Anh được nghỉ. Anh nghĩ chúng ta có thể tới quán Ruby. Vài đồng nghiệp của anh nói quán Ruby có món thịt bò nướng rất ngon nhưng nên tránh xa đồ biển.”
Quán Ruby sao? Nụ cười của cô tắt ngóm. Một nhà hàng ở trung tâm thị trấn Lovett - nơi mà đến lúc họ ăn tráng miệng thì tin cô đang hẹn hò với sĩ quan Matthews sẽ truyền tới tai tất cả mọi người. Như thế đâu phải là chậm rãi từ tốn chứ. Những gì cô đang cảm thấy còn quá mới mẻ, cô chưa sẵn sàng để làm vậy. “Em còn Pip.”
“Cậu nhóc không thể ở cùng mẹ hoặc chị gái em vài tiếng sao?”
“Anh thông báo gấp khủng khϊếp mà, Tucker.”
Anh khoanh tay trên chiếc áo đồng phục màu be. “Thế còn Chủ nhật thì sao?”
“Em không biết.” Anh đang thúc ép cô. Cô hiểu ý anh, nhưng có quá nhiều chuyện phải nghĩ đến. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Anh nói anh yêu cô, nhưng cô có thể yêu anh nhiều như những gì anh xứng đáng được nhận hay không? Thứ tình yêu điên rồ đầy khát khao và rực cháy? Cô quá già và có quá nhiều thứ để mất nếu lại yêu như vậy. “Em bận nhiều việc.”
“Thứ Hai.”
“Thế còn một quán nào đó ở Amarillo thì sao?” Đó là một Sự thỏa hiệp. “Nhà hàng ở Amarillo ngon hơn đấy.”
“Không. Quán Ruby không được à?”
“Vì sao chứ?”
“Vì anh mệt mỏi với việc giấu giếm lắm rồi. Anh muốn có một cuộc sống trọn vẹn với em. Em và Pip.”
“Anh còn trẻ. Làm sao anh biết mình muốn gì cơ chứ? Khi em ba mươi tuổi, em nghĩ mình muốn những thứ khác hẳn những gì em muốn bây giờ.”
“Đừng có đối xử với anh như trẻ con nữa. Có thể anh trẻ hơn em tám tuổi thật đấy, nhưng anh đã trải qua rất nhiều chuyện - đủ để biết mình muốn gì và không muốn gì. Anh yêu em, Lily. Anh đã nói với em điều đó rồi và anh nói thật lòng đấy. Anh muốn ở bên em. Anh muốn em một trăm phần trăm, nhưng nếu em không thế, em cần phải nói cho anh biết. Anh chẳng phải là bí mật của ai hết. Hoặc em hết mình với anh, hoặc anh sẽ rút lui.”
Rút lui? Cảm giác chấp chới hoảng loạn làm dạ dày cô rối loạn. “Chúng ta mới chỉ quen nhau hơn một tháng!”
“Đã gần hai tháng kể từ khi anh yêu em ngay buổi sáng đầu tiên anh nhìn thấy em với những ống uốn tóc xoăn trên đầu và mang dép thỏ dưới chân. Biết em có yêu một ai đó hay không đâu có tốn thời gian. Chẳng mất đến mười năm hay mười tháng để khám phá ra điều đó. Mà chỉ cần nhìn sang bên kia ngõ và cảm thấy như thể em vừa bị đánh vào l*иg ngực vậy - như thể em không thở nổi.”
Rút lui sao? Đầu Lily xoay mòng mòng và cảm giác chấp chới hoảng loạn lớn dần lên trong bụng cô. Tình yêu khiến cô bốc đồng, thất thường và mát trí. Nó khiến cô hoảng loạn và điên rồ, và cô thì đã cố gắng hết sức để lý trí và tỉnh táo. Cô không muốn làm gì quá khích, cũng không muốn để anh đi.
Cô mâu thuẫn đến mức không nghĩ ngợi nổi, và cô ghét thứ cảm xúc đó. Nó gợi lại tất cả những cảm xúc và ký ức khác... về sự đau đớn, phản bội, những trận đòn giật tóc nhau. “Em cần thêm một ít thời gian.”
Anh lắc đầu. “Anh sẽ không ngồi yên chờ đợi em e dè đặt lòng tin vào anh đâu. Cả tuổi thơ anh đã như vậy rồi. Một kẻ ngoài cuộc nhìn vào trong. Chờ đợi. Chờ đợi những thứ sẽ chẳng bao giờ là của anh. Anh không thể tiếp tục như thế nữa, Lily à.” Anh khoanh tay trên ngực. “Em có đồng ý hay không? Rất đơn giản thôi.”
Có quá nhiều thứ phải nghĩ đến. Cô. Pip. Nếu anh bỏ cô sau vài tháng hay vài năm thì sao? Lần này cô sẽ sống sót chứ? Cô có lại mất trí hay không? “Sao anh cứ phải cứng đầu về chuyện này thế?”
“Anh không cứng đầu, Lily. Chỉ là anh biết mình muốn gì. Nếu em không muốn cùng một thứ mà anh muốn, nếu em không muốn ở bên anh, em cần phải cho anh biết ngay lập tức. Trước khi anh lún vào sâu hơn và bắt đầu nghĩ rằng mình có thể có những thứ mà thực ra anh không thể.”
“Chuyện đâu có đơn giản như vậy, Tucker. Anh không thể mong em đưa ra quyết định ngay lúc này được.”
“Em vừa có quyết định rồi đấy.”