Ninh Hinh ngồi vào bàn của Lục Đình để ăn cơm. Ninh Hinh ăn xong cơm trưa thì tiếp tục ngồi vào bàn của mình xử lý công việc được giao. Hai tiếng sau sẽ họp. Lục Đình vừa làm việc vừa nhìn cô chăm chú.
Phòng họp
Bây giờ mọi người bắt đầu báo cáo công việc của mình cho đến gần năm giờ. Trong lúc họp Ninh Hinh rất chú ý đến thái độ của mọi người. Hình như mọi người ai cũng sợ Lục Đình nên chẳng dám nói sai một chữ nào cả. Cảm giác lạnh từ Lục Đình tỏa ra làm ai cũng phải khϊếp sợ. Lục Đình sẽ ở lại công ty giải quyết một số việc nên về muộn. Ninh Hinh thấy vậy muốn đợi anh cùng về nhưng cô lại ngủ thϊếp đi.
Ninh Hinh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở trên giường. Ninh Hinh nhìn xung quanh thì thấy đây là giường của Lục Đình. Ninh Hinh không thấy Lục Đình ở đâu cả liền xuống giường. Khi ra khỏi phòng thì Ninh Hinh đi tìm Lục Đình nhưng không biết anh ở đâu. Cô thấy đèn của thư phòng đang sáng thì cô nhẹ nhàng mở cửa, nhưng cô lại không vào.
Một lúc sau, Ninh Hinh quay lại và cầm trên tay một ly sữa ấm. Ninh Hinh vừa bước vào phòng thì Lục Đình liền bỏ đống tài liệu trên tay của mình xuống và nhìn Ninh Hinh:
- "Ninh Hinh em vào đây có việc gì không vậy "
- "Em chỉ muốn đưa cái này cho anh thôi "
Ninh Hinh thấy Lục Đình đang mặc đồ ngủ nên cô cứ nhìn anh. Lục Đình hỏi Ninh Hinh:
- "Hinh Hinh sao em cứ nhìn chằm chằm anh vậy "
- "À không có gì anh làm việc đi, em đi ngủ trước đây. Mà anh cũng ngủ sớm đi thức khuya không tốt đâu!"
Lục Đình nói câu đó làm Ninh Hinh đỏ mặt lên và chạy ra khỏi phòng. Lục Đình cười nhẹ một cái rồi tiếp tục đọc tài liệu. Lục Đình nhìn xuống cái cốc mà Ninh Hinh đưa vào cho mình. Lúc này Lục Đình hơi bất ngờ vì đây là sữa chứ không phải là cafe. Đưa cho Lục Đình xong thì Ninh Hinh trở về phòng ngủ. Ninh Hinh cứ vậy mà nằm trên giường ngủ.Ninh Hinh nhớ lại câu nói mà Lục Đình nói làm cô rất là ngượng ngùng và cứ lăn đi lăn lại trên giường. Một hồi sau thì Ninh Hinh mới ngủ được.
Lục Đình đi vào phòng thì thấy Ninh Hinh đã ngủ say rồi nên anh cũng nhẹ nhàng nằm ôm cô ngủ. Lục Đình cũng luôn cảm thấy mình luôn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Ninh Hinh.
Sáng hôm sau
Ninh Hinh mở mắt ra thì thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình cô nhẹ nhàng mỉm cười. Ninh Hinh thấy Lục Đình đang còn ngủ say chắc là không tỉnh bây giờ nên Ninh Hinh đã đặt một nụ hôn vào môi anh. Và cô nói:
- "Buổi sáng tốt lành "
Nhưng Ninh Hinh đâu có ngờ Lục Đình lại ôm lấy cô, đè cô xuống giường và tiếp tục hôn cô say đắm. Ninh Hinh lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ. Lục Đình hôn cô cho đến khi cảm thấy Ninh Hinh đang sắp không chịu được rồi. Lục Đình thấy vậy liền bỏ Ninh Hinh ra và bắt đầu hôn lên cổ của Ninh Hinh. Ninh Hinh đang mặc một chiếc váy ngủ rất là quyến rũ khiến Lục Đình không kiềm lại được nên vẫn tiếp tục hôn cô. Một lúc sau thì trên cổ của Ninh Hinh bây giờ có mấy vết đỏ. Lục Đình đang say sưa hôn Ninh Hinh thì Lục Lan mở cửa xông vào phòng và nói:
- "Anh hai, Ninh Hinh hai người định ngủ đến bao giờ nữa. Dậy đi trời cũng không sớm nữa rồi, dậy nhanh lên "
Bây giờ Lục Lan mới chú ý đến hai người đang ở trên giường và rất bất ngờ. Lục Lan quay người đi hướng khác
- "Ừm …ừm "
Ninh Hinh nghe thấy tiếng của Lục Lan thì vội che mặt lại. Lục Đình thấy Lục Lan xông vào thì nói:
- "Ra ngoài "
- "Em biết rồi, xin lỗi vì làm phiền anh và Ninh Hinh. À đúng rồi hai người cứ tiếp tục đi "
Lục Lan đang chuẩn bị ra thì không quên nói một câu mà làm Ninh Hinh muốn tìm cái hố mà chui vào. Việc này làm cô rất là xấu hổ.
Lục Lan ra khỏi phòng thì Ninh Hinh ôm lấy eo của Lục Đình. Mặc dù Lục Đình vẫn chưa thoả mãn nhưng thấy Ninh Hinh như vậy anh liền bế cô vào phòng tắm thay đồ. Ninh Hinh đã tìm trong những bộ đồ của mình một cái váy cổ cao nhưng lại không có. Ninh Hinh đành lấy một cái váy và một cái khăn quàng cổ để che lại những vết hôn mà Lục Đình để lại.
Ninh Hinh bước ra khỏi phòng tắm Lục Đình nhìn cổ của cô liền cười. Ninh Hinh hiểu vì sao Lục Đình lại cười sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Lục Đình đã thay đồ rồi nên đi sau cô xuống dưới nhà. Ninh Hinh nhìn thấy Lục Lan thì nghĩ không biết giải thích làm sao thì nghe tiếng của Lục Mai hỏi:
- "Chị dâu chị quàng cái khăn đó làm gì vậy. Sao chị không tháo ra đi nó chẳng hợp với cái váy chút nào!"
- "Chị.... "
Lục Lan biết chuyện liền ngồi xem Ninh Hinh định nói thế nào! ngay cả Lục Đình cũng chú ý nghe cô nói
- "Chị bị một con muỗi cắn nên phải quàng khăn này không thì mọi người sẽ chú ý đến mất!Em hiểu chưa "
- "À thì ra là vậy! Vậy chị dâu à lần sau chị không cần phải quàng khăn để che vết muỗi cắn đâu vì đây toàn là những người trong nhà thôi mà "
- "Chị....... cái này để chị nghĩ đã "
Lục Lan đang uống nước thì phun ra vì nghe câu nói của Ninh Hinh và nhìn ông anh trai của mình. Lục Lan còn nghĩ tại sao Lục Mai lại ngây thơ như thế này.Ninh Hinh giải thích cho Lục Mai xong thì lại chỗ Lục Lan đang đứng. Ninh Hinh nói Lục Lan đừng kể với ai chuyện xảy ra sáng nay. Lục Lan thấy Ninh Hinh nói vậy liền lấy tay mình tháo cái khăn ra. Lục Lan cũng không ngờ rằng Ninh Hinh lại có sức hút với Lục Đình vậy. Lục Đình mới sáng sớm đã đè người ta ra hôn và khiến người ta trời nóng như thế này phải quàng khăn.
...-"Lục Lan giúp tớ đi mà..... nha...nha.....!"...
- "Thôi được tớ sẽ không kể chuyện sáng nay cho ai đâu cậu yên tâm đi "
- "Vậy thì tớ yên tâm rồi "
Lục Lan còn nghĩ nhưng khi nghe thấy tiếng của Lục Đình khi kêu mình lại ăn sáng thì mới không nghĩ nữa. Lục Lan nói với mọi người:
- " À đúng rồi khi nãy mẹ gọi nói cô út đã đi rồi nên bố mẹ sẽ về sớm "
Lục Đình còn nói
- "Vậy thì cũng được anh và Ninh Hinh chuẩn bị đính hôn nên để mẹ về chuẩn bị "
Ninh Hinh lúc này cũng hơi ngạc nhiên khi nghe Lục Đình nói vậy. Ninh Hinh cũng nhớ lại lúc ở nhà ông bà nội của Lục Đình thì anh đã nói về việc đó nên cô cũng không phản đối.