Còn Giang Hi Mẫn nghe cô gọi Giang Hi Văn bằng hai tiếng"anh hai" và cả hai từ "chị dâu" khiến cô ngạc nhiên đến nỗi hai con mắt mở ra hết cở:
"Chuyện này là sau vậy"
"Thật ra anh đã tìm lại được gia đình của mình, người trước mặt em chính là em gái của anh chứ không phải là bạn gái của anh"
Giang Hi Mẫn nghe anh nói vậy thì ngại đỏ mặt vì khi nãy nghĩ lầm cho anh.
"Đây chính là em gái ruột của anh tên Như An Nhã, còn đây là em gái nuôi của anh tên Giang Hi Mẫn"
"Em gái nuôi"
"Từ khi Hi Mẫn sinh ra anh đã xem con bé như là em gái ruột mà yêu chiều, khi Hi Mẫn nó lớn lên thì bắt đầu thích anh qua một lần nó biết được anh không có cùng huyết thống với con bé.
Thế là con bé cứ đeo theo anh, nhưng dạo trước anh có rất nhiều việc bận nên bọn anh chưa đến với nhau được. Còn bây giờ thì anh đã chuẩn bị sẵn sàn cho một mối quan hệ yêu đương"
"Àk"
Mọi khúc mắt đã được giải quyết ổn thỏe, từ khi Hi Mẫn biết được cô là em gái ruột của anh thì mối quan hệ của hai người hòa hợp hơn rất nhiều.
Vì cô lớn tuổi hơn Hi Mẫn nên con bé xưng cô bằng chị, Như An Nhã thấy vậy thì cũng xưng lại bằng em, đôi khi cô nỗi hứng lên thì kêu bằng chị hai hoặc chị dâu để chọc Hi Mẫn.
"Chị ơi em có thể sờ thử xem em bé trong bụng chị không"
Cô nghe vậy thì mỉm cười đặt tay Hi Mẫn lên bụng cô:"Aa em bé đạp kìa"
"Bé con mau chống khỏe mạnh ra đời nha"
"Hi Mẫn này, nếu em thích trẻ con như vậy thì mau chống lấy anh Hi Văn rồi sinh ra một đám rẻ đi"
"Chị này ghẹo em hoài"
"Hahaha"
Giang Hi Mẫn mặc dù có tò mò không biết đứa bé trong bụng cô là của ai nhưng cô không hỏi vì anh Hi Văn đã dặn cô là tuyệt đối không được nhắn đến chuyện cha của đứa bé trong bụng cô.
Buổi tối Như An Nhã ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, cô lấy tay vuốt vuốt cái bụng sắp sinh của mình mà nói:
"Không biết hiện giờ ba của con sau rồi nhỉ, không biết anh ấy giờ đang làm gì, có khỏe không???. Mẹ cũng xin lỗi con vì khi con sinh ra đã không có ba, những không sau đâu, mẹ sẽ dùng hết tình yêu của mẹ vào cho con.
Rồi một ngày nào đó mẹ sẽ cho con gặp lại ba của mình. Anh Gia Huy àk, hiện giờ em đang mang trong bụng đứa con của chúng ta đấy, chỉ vài ngày nữa thôi là con của chúng ta sẽ được đến thế giớ này đó anh có vui không."
Như An Nhã vừa nói vừa vuốt ve cái bụng của mình rồi mỉm cười nhẹ.
...............
"An Nhã, An Nhã" Hình ảnh cô vuốt ve cái bụng của mình từ từ biến mất khổi giất mơ của anh.
Trần Gia Huy vừa tỉnh dậy thì cái đầu của anh đau nhứt vô cùng. Vừa rôi anh mơ thấy cô, anh mơ thấy cô đang mang thai con của anh.
Từ khi cô rời đi anh suốt ngày cứ như một người điên, ban ngày thì làm việc điên cuồng để cố quên đi hình bóng của cô.
Làm việc xong rồi thì anh tìm đến rượu bia. Còn mấy cô gái mà mẹ anh giớ thiệu cho anh thì bị anh cho leo cây không thương tiết.
Từ hồi mà Như An Nhã rời khổi biệt thự thì anh rất ít khi về. Vì mỗi lần về lại đó thì anh cảm thấy nhớ cô kinh khủng rồi sau đó anh lại thấy sự vô vụng của mình.
Anh đã nói là sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô rời xa mình nữa nhưng rồi cuối cùng thì sau. Cuối cùng thì cô cũng bị mẹ anh ép phải rời đi.
Một thằng đàn ông mà không bảo vệ nỗi người phụ nữ mình yêu, để cho người phụ nữ của mình bôn ba xứ người đến bây giờ cũng không rõ tung tích, không rõ sống chết thì chỉ là một thằng đàn ông tồi.
Trần Gia Huy ôn tồn rút bao thuốc lá rồi từ rong đó rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Làng khối trắng cứ thế ảo ảo mờ mờ bay lượng xung quanh anh, khiến cho anh ổn định lại tâm trí mình hơn.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
"Trời ơi ông tổ của tôi ơi, ông lại hút thuốc nữa rồi à. Cậu nên nhớ là căn bệnh dạ dày của cậu chưa có khổi đâu đó"
"Mình biết"
"Cậu biết mà hút thuốc uông rượu như vậy àk"
"Lúc nãy mình đã mơ thấy cô ấy"
Mộ Thiên Hàn nhìn con người bạn của mình bị con quỷ tình yêu hành đến thân tàn ma dại thì chỉ biết thở dày. Từ ngày Trần Gia Huy được mẹ của mình đưa vào bệnh viện vì bệnh tái phát thì dường như anh từ mặc mẹ mình luôn.
Rồi từ khi cái tên này từ nước ngoài trở về do không tìm được người yêu thì cứ suốt ngày chạy chạy đến nhà của anh, ăn cơm của anh rồi lôi kéo anh uống rượu.
Nhiều khi Mộ Thiên Hàn nghĩ mình nên chuyển sộ hộ khẩu nhà của mình qua cho Trần Gia Huy luôn vì nhà của anh mà cậu ta có hẳn chìa khóa, ra vào thì tự do.
Nhiều khi tần suất cậu ở nhà của mình còn thấp hơn tần suất Trần Gia Huy ở nhà nhà của cậu.
"Thôi cậu uống canh giải rượu rồi ngủ đi, mình bó tay với cậu rồi"
Nói xong rồi thì Mộ Thiên Hàn rời đi, còn Trần Gia Huy thì chẳng buồn nhìn đến chén canh giải rượu.
Trong một căn phòng yên tĩnh có bóng dáng của một người đàn ông trong màn khối lượn lờ đang nhớ về người phụ nữ mà mình yêu thương.
Bầu không gian lúc này trong thật buồn và yên ả làm sau.