Cô bé sau khi rời khỏi bệnh viện đi đến cửa hàng bán điện thoại, mua một bộ điện thoại và sim mới, trưa hôm đó cô bé đã mua phiếu rời khỏi thành phố này, cô bé không muốn Trần Tĩnh tìm được mình, cho dù là bà ấy cũng chẳng để bụng đâu!
Ở thành phố mới, cô bé tìm một nơi ở mới, buổi tối đi siêu thị mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt, rời đi tương đối gấp nên cô bé chỉ đơn giản thu thập một ít bộ quần áo.
Mua sắm xong cô bé muốn đi mua chút nguyên liệu nấu ăn, ai nghĩ cô bé ở rất xa nhìn thấy thiếu niên canh giữ bên giường bệnh của mình đứng bên cạnh một cô bé cùng tuổi với cô, hai người bọn họ còn rất thân mật.
Cô bé nghĩ thầm: Cô bé kia chắc là bạn gái của anh! Lớn lên thật xinh đẹp.
Cô bé không biết chính mình đang sợ cái gì, xoay người đi xếp hàng thanh toán tiền, tăng nhanh tốc độ trở về nhà mới thuê của mình, sau khi thu thập xong đã khuya không chịu nổi nên đói bụng, cô bé đành phải cầm lấy điện thoại đi ra ngoài mua đồ ăn.
Nhoáng chớp mắt, cô bé đã đến thành phố này hơn ba tháng, cô bé thường thường sẽ nhớ đến người thiếu niên kia, người thiếu niên mang ấm áp cho cô.
Cô bé cũng không sốt ruột tìm việc làm, bố của cô bé trước khi ly thế để lại rất nhiều tiền, đương nhiên mẹ của cô bé cũng không biết.
Ba tháng này cô bé sống rất tốt, không cần lo lắng bất luật việc gì, cũng không cần gọi điện thoại cho mẹ sau đó chờ đợi một lời hứa hẹn không có kết quả, đương nhiên cô gái biết chỉ cần mẹ của cô bé muốn tìm đến cô dễ như trở bàn tay, cho nên cô từng gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh nói không cần tìm mình, xin mẹ, ít nhất trong ba năm không cần tìm con.
Tới thành phố này lâu như vậy, cô bé chỉ nhìn thấy người thiếu niên kia một đêm, cho tới bây giờ cũng không gặp lại nữa, cô bé từng nghĩ đến muốn đi tìm anh hay không, tìm anh làm gì chứ? Nói xin lỗi với anh chuyện ngày đó mình đi không từ biệt?
Nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi! Lỡ làm bạn gái của anh hiểu lầm thì không tốt.
Cô bé mỗi ngày đều đi đến viện phúc lợi, thăm những cô nhi không cha không mẹ, chỉ có khả năng giúp cho bọn họ cảm nhận được yêu và được yêu.
Thời gian dài cũng đã chín, có khi cùng các bạn nhỏ chơi quá muộn, bà nội Lý của viện phúc lợi sẽ lôi kéo tay cô bé không cho cô trở về.
Viện phúc lợi Thái Dương chỉ có một mình bà nội Lý chăm sóc các bạn nhỏ này, Trần Phong cũng là một lần đi ngang qua chú ý tới, gần đây cũng sinh ra cảm tình với nơi này, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ở lại đây.
Trời đã sáng cô bé sẽ đi trước bà nội Lý làm xong cơm, sau đó từng bước từng bước dỗ bọn họ rời giường, sau đó từng bước từng bước tự tay mặc quần áo, rửa tay lau mặt cho bọn trẻ, một ít cậu bé cô bé nhỏ thì sẽ tự tay bón cơm cho, sau đó để bà nội Lý nghỉ ngơi tự mình đi rửa bát.
Đến giữa trưa cô bé sẽ dỗ bọn trẻ ngủ trưa, lúc này bà nội Lý cũng nói một câu: “Những đứa trẻ đó rõ ràng thời gian trước không cần dỗ sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”
Sau khi bọn trẻ ngủ, cô bé sẽ cùng với bà nội Lý làm việc nhà, đỡ bà nội Lý đi ra ngoài đi bộ, nếu không thì chính là đưa bà nội Lý đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn rồi mua cho bọn nhỏ quần áo mới hay là kẹo, có khi bà nội Lý cũng không lay chuyển được cô bé, phải nhận lấy quần áo mà cô mua.
Sau đó cô bé hỏi bà nội Lý, nơi này vì sao chỉ có mỗi mình bà ấy, bà nội Lý nói: Vốn dĩ nơi này chỉ có hai người là bà với bạn già, chúng ta kết hôn 40 năm cũng chưa thể có một đứa con, nên mở một viện phúc lợi, mấy năm trước ông ấy còn đi trước bà, chỉ còn một mình bà, lại không có ai nguyện ý tiếp nhận nơi này, bà tuổi cũng lớn rồi không làm được mấy năm nữa, nhưng mấy năm gần đây cũng sẽ có rất nhiều người đặt trẻ con ở cửa viện phúc lợi, bà ấy à! Chỉ sợ lỡ ngày nào đó bà không còn nữa, bọn trẻ sẽ làm sao bây giờ! Vốn dĩ trước đây có một cậu bé kiên trì ở lại đây, khoảng thời gian trước cậu bé nói có việc gần đây không thể đến, bà còn sợ mình bà không thể chăm sóc cho bọn trẻ tốt, không nghĩ đến cháu lại đến, đây chắc chính là duyên phận đi!
Mới sinh ra đã bị bố mẹ vứt bỏ, so sánh với bọn họ, chính cô đã tốt hơn rất nhiều không phải sao? Ít nhất mình còn biết bố mẹ mình là ai. Cô bé thường thường nghĩ vậy.
Đồng thời cô bé rất tò mò một cậu bé khác hay đến nơi này thăm bọn họ là ai, chỉ đơn thuần là tò mò, không biết vì sao mỗi lần tò mò trong đầu đều hiện lên dung nhan của người thiếu niên kia.