Chương 2

Nhưng mà trời xanh không định buông tha cô như vậy, nước mưa đánh trên mặt cô bé, rất đau, đôi mắt chỉ có thể mở ra một khe, trước khi ngất xỉu, cô bé nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mắt, anh đi đến chỗ cô, anh chuyển ô lên phía trên còn chính anh để nước mưa xối vào, anh hỏi cô: “Cô gái nhỏ, sao em lại nằm ở đây? Muốn anh đưa em về nhà không?”

Trần Phong há miệng thở dốc chưa nói được một câu, cô bé rõ ràng cảm thấy được mình đang nằm trong một l*иg ngực ấm áp, cô cảm thấy ấm áp! Cô cảm thấy nơi này chính là chốn về của cô, cô tham luyến muốn chiếm cho riêng mình, cùng lúc đó cô vẫn tỉnh lại từ trong mộng.

Mùi nước sát trùng dày đặc của bệnh viện rơi vào xoang mũi của cô bé, cô bé chán ghét hương vị này, mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là trần nhà màu trắng, cùng ánh mặt trời ấm áp được bức màn che đậy.

Bên cạnh giường bệnh có một người thiếu niên ngủ say, cô bé có thể nhìn rõ lông mi của anh, cô bé cũng không phát hiện khi mình nhìn bộ dáng ngủ say của thiếu niên khoé miệng của mình giơ lên.

Cô bé cứ nhìn anh như vậy, trong mắt tất cả đều là anh, cô bé biết khi anh tỉnh mình sẽ rời đi, cô bé muốn nhìn anh một chút, nhìn xem ánh sáng xuất hiện trước mắt cô khi mình tuyệt vọng, nhìn xem người thiếu niên cho cô dũng khí sống sót, người thiếu niên cho cô cảm nhận được sự để ý và ấm áp đã nhiều năm qua.

Người thiếu niên tỉnh, xoa đôi mắt ngồi thẳng dậy, duỗi người, nhìn thấy người trên giường đã tỉnh: “A! Em tỉnh rồi à, đầu còn đau hay không? Vết thương trên người còn đau không? Muốn uống nước hay không?”

Người thiếu niên hỏi thăm vài câu như vậy, đối với cô bé mà nói nó giống như là dòng chảy ấm áp chảy vào trái tim của cô, ấm áp cả người cô, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà hốc mắt đỏ lên, cô gái cảm động nói: “Cảm ơn anh!”

Âm thanh nhỏ đến mức nghe không rõ, nhưng người thiếu niên vẫn nghe thấy, nâng cô bé dậy để cô bé ngồi ở trên giường, hai mắt mỉm cười duỗi tay sờ sờ đầu cô bé: “Không cần cảm ơn! Muốn cảm ơn anh thì phải nhanh khỏi nhé!”

Cô bé lúc đầu sửng sốt, rất nhanh đã thả lỏng, cũng không bài xích tay thiếu niên sờ đầu cô, mỉm cười trả lời: “Vâng, em đáp ứng anh.”

Tay của người thiếu niên buông xuống, cô bé có chút mất mát: “Em có đói bụng không, đã một đêm không ăn gì rồi.”

Cô bé nói: “Vâng, em đói rồi!”

Người thiếu niên đứng lên, nhéo nhéo gương mặt của cô bé: “Được, anh đi mua đồ ăn, em ở đây chờ anh được không?”

Cô bé có chút thẹn thùng gật đầu, nhìn thiếu niên nói với cô: “Bye bye, chờ một lúc anh sẽ về.” Trong lòng cô bé yên lặng nói với thiếu niên: “Thật xin lỗi.”

Sau khi thiếu niên rời đi được năm phút, cô bé nhổ ống truyền ở mu bàn tay, điện thoại đã bị ngấm nước không thể dùng, nhưng như vậy cũng tốt, vừa vặn bị y tá vừa đi vào nhìn thấy: “Ài! Em làm gì vậy? Em còn chưa ổn, sao có thể rút ống truyền ra?”

Cô bé nói: “Chị à, chị có giấy bút không?”

Sau khi nhận được đồ vật mà mình muốn, cô bé viết mấy câu trên giấy, rồi đặt ở đầu giường, nói với y tá: “Chị à, em muốn ra viện, chị yên tâm em không sao cả, một lúc nữa anh ấy trở lại anh ấy sẽ thấy tờ giấy ở đầu giường kia.”

……

Trước khi đi, cô bé nói một câu “Thật xin lỗi, cảm ơn anh” với phòng bệnh. Đóng cửa rời đi, người thiếu niên kia không thuộc về chính mình, cô bé sốt ruột rời đi, cô bé sợ cô ỷ vào lòng tốt của người thiếu niên, cô sợ chờ người thiếu niên trở lại đối tốt với mình cô sẽ không rời khỏi anh được, cô sợ mình vừa mới cảm nhận được ấm áp lại mất đi lần nữa, chi bằng tự mình kết thúc lần ấm áp này.

Có lẽ anh sẽ trách cô đi mà không từ biệt, nhưng cô bé cũng không có cách nào khác, cô sợ hãi.

Thiếu niên trở về mở cửa nói: “Anh đã về rồi, chờ rất lâu rồi nhỉ?” Nhìn về phía giường bệnh lại phát hiện đã không còn một bóng người, chai truyền nước trước khi đi còn một nửa hiện tại cũng biến mất không thấy, khi đi qua cửa ý tá vừa rồi nói: “Em đã trở lại rồi à, lúc cô bé đi còn để cho em một tờ giấy, trên tủ ở đầu giường.”

Thiếu niên đi vào cầm lấy tờ giấy kia, chỉ ngắn ngủn sáu chữ: Cảm ơn anh, thật xin lỗi!

Nhìn nhìn cháo đặc biệt mua cho cô bé ở trong tay, không quan tâm nói: “Chủ nhân của em đi rồi, làm sao bây giờ đây! Thôi để anh đến sủng hạnh em đi!” Đồng thời có một chút cảm giác mất mát.

Có lẽ dưới cái nhìn của thiếu niên cô bé chỉ là anh trùng hợp gặp được, gặp được cô xuất phát từ lòng tốt đưa cô vào bệnh viện, nhưng dưới cái nhìn của cô bé lại là nhớ cả đời, đến chết cũng nhớ rõ.