Chương 61: Không đáng

Từ lúc nhận được mẩu thư nhàu nát này , Hàn Diệp Phong không khỏi lo lắng . Anh không dám để tâm tới chuyện gì khác ngoài việc tìm bằng được Tô Ánh Vân . Cứ nghĩ đến cảnh tượng cô bụng mang dạ chửa trông thấy anh ôm hôn người con gái khác thì anh lại không ngừng hối hận . Đêm hôm đó sau khi tỉnh táo dứt ra khỏi Tiểu Nhã , anh liền tìm cô khắp nơi . Anh cũng đã nghĩ đến mọi trường hợp xấu sau khi không được được cô ở mọi ngóc ngách trong công viên . Chỉ không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh tệ nhất mà anh dám tưởng tượng . Bây giờ hối hận cũng không làm gì được nữa chỉ có thể dốc toàn sức lực tìm kiếm .

Anh đã ngồi ở phòng làm việc để chờ tin báo về được hơn hai ngày nay mà vẫn không có chút động tĩnh tìm được người . Tinh thần suy nhược , cuồng mắt thâm đen , anh đã không chợp mắt dù một phút .

Lúc tức giận liền trút sạch lên đồ đạc , Hàn Diệp Phong đã đập vỡ mấy chiếc bình gốm đắt đỏ như một con quái vật điên cuồng khiến không ai dám lui tới .

Cho đến khi xung quanh căn phòng cảnh vật đổ vỡ nằm ngổn ngang , chẳng còn gì cho anh đập phá nữa .

Hàn Diệp Phong ngồi gục xuống tựa vào tường . Thứ cảm giác lo sợ mà đã rất lâu không cảm nhận được lại bủa vây . Tim gan chợt quặn thắt . Anh cắn chặt răng , cố gắng hít một hơi thật sâu kìm nén đau khổ xuống đáy lòng .

Cuối cùng vẫn là không kìm được , giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống từ bên mắt trái , ngay sau đó liền không dừng được , anh khóc nấc lên . Khóc thì không phải lần đầu tiên nhưng bộ dạng thảm hại của anh lúc này chưa từng có .

Tiểu Nhã đã đứng hồi lâu bên ngoài nghe thấy tiếng khóc mới đẩy cửa vào . Cô chưa từng thấy anh khóc bao giờ , nhìn anh lúc này chẳng thể yên lòng .

" Cô gái đó quan trong đến vậy sao ? " cô buồn rầu hỏi .

"..." Anh không để tâm đến lời cô cũng không trả lời , nhìn anh thôi cũng đủ hiểu .

Tiểu Nhã nắm xiết chặt tà váy trong tay , mắt đỏ hoe nhìn anh . Hàn Diệp Phong vẫn ngồi đó , không có chút động thái quan tâm an ủi , có lẽ lúc này trong lòng đã không còn khoảng chống để lo thêm nữa .

" Thì ra trên đời còn có người khiến anh đau lòng như vậy . " Cô nhặt chiếc điện thoại chưa tắt màn hình dưới sàn lên , cau mày nhìn ảnh một cô gái hiện trên màn hình . Đó là một tấm ảnh chụp trộm khi Tô Ánh Vân đang ngủ say .



" Rất đáng yêu đấy chứ !" Tiểu Nhã mải nhìn chăm chăm ảnh Tô Ánh Vân .

Anh thấy vậy liền mau chóng cướp lại điện thoại trên tay khiến cô giật mình đứng không vững . Vừa bị ngã lại còn trẹo chân , Tiểu Nhã cố gắng nén cơn đau thể xác lại . Trong lòng cô như vỡ tan , đau gấp ngàn lần vì hành động của anh .

Hàn Diệp Phong qua loa xin lỗi , anh toan đỡ cô dậy thì cô liền hét lớn .

" Đừng đυ.ng vào tôi ! "

Anh ngơ người nhìn cô tháo đôi giày cao gót vứt sang một bên rồi gắng gượng đứng dậy .

" Xin lỗi !" anh cúi mặt xuống cảm thấy tội lỗi .

" Vì cô ta nên anh chẳng coi tôi ra gì thì thôi đi , nhưng còn sự nghiệp của anh đừng nói anh cũng không để tâm ?" Tiểu Nhã nức nở hét vào mặt anh .

Hàn Diệp Phong cắn răng không nói thêm gì . Trong lòng cố nén tức giận . Vốn dĩ anh luôn nhún nhường Tiểu Nhã vì cảm thấy bản thân có lỗi với cô , anh cũng tự hứa sẽ cho cô cuộc sống tốt , bù đắp những ủy khuất thiệt thòi mà cô phải chịu đựng thời gian qua . Cũng chính là bồi thường cho lời hứa năm xưa , hứa sẽ cho cô danh phận làm vợ mà hiện nay anh không thể làm được . Không ngờ chính khi gặp được cô anh lại mất đi một người rất quan trọng . Nhưng anh không đổ lỗi cho Tiểu Nhã , anh vẫn biết Tô ánh Vân bỏ đi là do anh mà ra , do hành động bồng bột thiếu suy nghĩ của mình mới khiến anh đến nỗi ngay cả cơ hội giải thích cũng không có .

" Anh còn im lặng ? Còn không mau thu tay lại ? Anh định vì tìm cô ta mà mất hết tất cả sao ? Anh điên rồi , đợi khi chính phủ sờ gáy mới dừng lại thì còn có ích gì nữa . " Tiểu Nhã kéo áo anh gào thét lên với hi vọng thức tỉnh được con người mê muội này . " Anh nghĩ kĩ đi , có đáng không ? "

Từng lời nói của cô lúc này khiến đầu anh quay cuồng [ Đau đầu quá ] . Anh nghĩ lại thì mấy lời vừa rồi cũng rất đáng để suy nghĩ .



Được một lúc thì Hàn Diệp Phong cũng đứng dậy , anh chỉnh trang lại quần áo , trở lại dáng vẻ bình thường . Cuối cùng tia hi vọng cũng lóe lên trên gương mặt Tiểu Nhã , cô thầm cười .[ Anh suy nghĩ thấu rồi .]

Anh quay lưng bước ra khỏi căn phòng đổ nát . Đi đến cửa thì chợt dừng lại , quay đầu nói với cô .

" Cảm ơn ! Cô nói rất đúng . "

Nghe được mấy lời này của anh , cô mừng rớt nước mắt . " Không có gì ! Anh thông suất rồi thì tốt, em cũng chỉ muốn tốt cho anh . "

" Đúng vậy ! Không đáng , sự nghiệp đã là gì ? Để tìm cô ấy ... bỏ cả cái mạng này cũng chưa đáng . " Hàn Diệp Phong nói nốt câu cuối rồi đi thẳng không thèm nhìn lại .

" HÀN DIỆP PHONG !"

Mặc kệ tiếng gào thét đau xé tim của Tiểu Nhã , anh chỉ thầm cảm ơn vì cô đã khiến anh thông suất . [ Dù phải trả bất cứ giá nào , anh vẫn sẽ tìm bằng được em ! ]

Anh vẫy tạm một chiếc tắc xi trên đường rồi ngồi lên .

" Cậu muốn đi đến đâu ? " Bác tài xế liếc qua kính chiếu hậu nhìn anh .

Hàn Diệp Phong suy nghĩ một lúc .

" Đến sân bay ."